Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
“Hạnh phúc là gì em nhở?
Là khi em hỏi anh yêu em về điều gì?
Anh vội vàng trả lời chỉ vì em là chính em "
Vào cuối tháng 8,
Sân bay thành Bắc.
Tống Thanh Y vừa mới kết thúc lịch trình công tác, bây giờ đang mang theo hành lý từ cửa sân bay đi ra, đứng tại cửa đưa mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy được bóng dáng Trình Dật.Dưới ánh nắng gay gắt,vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi áo gọi điện thoại qua, đầu bên kia vang hai tiếng bíp bíp kéo dài rồi ngừng.
Tống Thanh Y nhìn màn hình điện thoại không có ai nhận, kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai, lúc này mới thấy được chiếc xe Maybach màu trắng từ từ dừng lại trước mặt mình, vội vàng phất phất tay nói: "Có người đón."
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt người ở bên trong từ từ lộ ra.
Là Trình Dật.
Mỉm cười nhìn về phía Tống Thanh Y "Tiểu thư, cô đang chờ ai vậy?"
Tống Thanh Y buông di động, đi thẳng đến phía sau mở cốp xe, Trình Dật cũng bước xuống đi qua giúp cô đem hành lý cất ổn thỏa vào bên trong cốp.
Nhìn hành động vô cùng ga lăng của anh, Tống Thanh Y chỉ đứng cười cười bất đắc dĩ, đợi anh cất xong hành lí mới quay người đưa tay nắm lấy cổ áo Trình Dật, thong thả trả lời ý ban nãy "Chờ chồng của tôi,thưa ngài."
"Ồ?" Trình Dật nhíu mày "Vậy chồng tiểu thư tới rồi sao?"
Tống Thanh Y buông cổ áo,nắm tay khẽ đấm trên ngực anh một cái "Đang ở chỗ này thì phải,anh có thấy anh ấy không?."
Trình Dật đem tay cô ở trên người mình kéo đến chỗ phó lái,ở trên trán hạ xuống một nụ hôn "Hoan nghênh,bà xã đại nhân về nhà."
Đám đông bắt đầu nhận ra Trình Dật, lập tức tiến tới gần, mỉm cười nhìn fans hâm mộ chỉ chỉ bên trong xe "Tôi chỉ đến đây để đón bà xã của mình thôi, hoàn toàn không có hoạt động gì khác nên tôi sẽ không chụp ảnh trong các hoạt động riêng tư như thế này? Lần sau, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ chụp chung với nhau,được chứ? "
Nói xong mĩm cười vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó mới vội vàng ngồi vào chỗ tài xế, nhanh chóng lái xe rời đi.
Trình Nguy Xuyên đang ngồi ở băng ghế sau chọc chọc màn hình ipad, sau khi thấy mẹ mình lên xe, chào Tống Thanh Y xong cũng không nói thêm gì nữa.
"Thế nào,đi học có vui không?" Tống Thanh Y quay đầu hỏi
Cậu đang chọc chọc màn hình iPad,nghe mẹ xong ngón tay hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Y, suy nghĩ một lát mới nói: "Nó trông khá tốt, các bạn cùng lớp... hmmmm, trưởng thành hơn so với ở trường mẫu giáo."
Tống Thanh Y lại hỏi: "Tiến trình của giáo viên, con có thể theo kịp bọn họ không?"
Trình Nguy Xuyên: "Có thể ạ."
Chương trình lớp ba đối với cậu rất đơn giản, đề mục nội dung học hay làm bài cũng đều cảm thấy rất thuận tay.
Trước khi hỏi tiếp,ánh mắt Tống Thanh Y nhìn cậu chớp chớp vài cái, mong đợi điều một gì đó không thể nói nên lời "Trong khoảng thời gian này, có nhớ mẹ không?"
Trình Nguy Xuyên đặt iPad xuống, giống như đó là dĩ nhiên nhìn nhìn cô nói: "Là siêu cấp nhớ."
Cùng con trai mình trò chuyện một lúc, Tống Thanh Y mới xoay đầu lại hỏi Trình Dật bên cạnh "Khi nào thì chúng ta tổ chức đám cưới?"
Trình Dật nói: "Ngày mai."
Tống Thanh Y lập tức mở to mắt "Vội vã như vậy sao?"
Trình Dật chỉ đơn giản nhún nhún vai "Mẹ nói,nếu chúng ta cứ kéo dài mãi không làm, sợ rằng đứa nhỏ lại đến khiến chúng ta không kịp xử lý."
Thật ra đối với Trình Dật, hôn lễ của hai người kéo dài đến nay cũng đã 10 năm,từ gặp nhau rồi nhận giấy kết hôn đến chung sống với nhau gần 3 năm,sau lại từ lúc Tống Thanh Y bắt đầu biết mình mang thai đến khi Trình Nguy Xuyên học lớp 1 cũng đã gần 6 năm,sau lại kéo dài thêm một khoảng,mẹ Bạch bên này cũng sốt ruột,sau khi hối thúc nhiều lần,rốt cuộc Trình Dật mới bắt đầu thương lượng với cô về hôn lễ. Tống Thanh Y sau khi nghe anh nói xong, chần chừ nói mình phải đi công tác với đoàn phim khoảng chừng hơn hai tháng nên chuyện hôn lễ anh cùng mẹ Bạch tự mình quyết định ngày và nghi thức,cô thế nào cũng tốt.
Những tưởng ban đầu sẽ khá lâu,không ngờ cô vừa mới về tới thành Bắc đã nghe được thông tin hôn lễ của mình ngày mai sẽ tổ chức quả thật không khỏi có chút kinh ngạc.
Trình Dật quay tay lái,rẽ đến quốc lộ chạy thẳng một đường,vô cùng an ổn...an ổn đến mức Tống Thanh Y còn có thể nhìn rõ được hàng cây tươi tốt ở hai bên đường.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Tống Thanh Y bỗng nhiên thở dài "Thôi được rồi."
Trình Dật cau mày,quay đầu nhìn Tống Thanh Y đang dựa đầu vào cửa kính,đầu không ngừng di chuyển qua lại theo sự lắc lư của chiếc xe, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài giống như một chiếc quạt,giống như cô của trước đây hay suy nghĩ theo cách như thế.
Nhìn về phía trước,thấp giọng hỏi: "Nếu em không muốn tổ chức..."
"Không phải như thế." Tống Thanh Y ngắt lời anh "Hôn lễ của chúng ta tất nhiên sẽ phải làm,chỉ là sớm hay muộn thôi."
Trình Dật thấy rằng Tống Thanh Y không muốn nói nhiều về vấn đề này nên anh cũng không tiếp tục bàn về đề tài này nữa.
Sau khi về đến nhà, Tống Thanh Y chào mẹ Bạch, trò chuyện vài câu cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong liền trở về phòng mình ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu.
Lúc tỉnh dậy,bên ngoài cũng đã gần chạng vạng.
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam treo giữa lưng chừng núi chậm rãi hắc xuống một ánh sáng màu đỏ rực, nhuộm một nửa bầu trời vô cùng rực rỡ,mở mắt ngắm nhìn ngây ngốc một lát mới xoay người nhìn người không biết lúc nào xuất hiện đang nằm kế bên mình.
Trình Dật cũng vừa tỉnh,ánh mắt anh mơ màng chống lại ánh mắt Tống Thanh Y, vô thức đưa tay lên sờ sờ đôi mắt anh.Giống như lúc trước, cặp mắt kia vẫn sáng sủa trong veo hấp dẫn cô ngay từ lần gặp đầu tiên.Ngẫm nghĩ cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, đôi mắt đó chưa bao giờ làm cô thất vọng.Trình Dật vẫn giống Trình Dật của lúc trước,nhìn anh đang khẽ mĩm cười nhìn mình,Tống Thanh Y cũng như vậy cười theo, ngón tay ấn ấn ngay khóe mắt "Anh có nếp nhăn nơi khoé mắt này."
"Có sao?" Trình Dật nhíu mày "Cũng mới qua 32 mà thôi."
Tống Thanh Y buông tay,xoay lưng về phía anh,ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ôn nhu nói: "Anh còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta đi bệnh viện không?"
" Bầu trời ngày đó cùng hôm nay cũng rực rỡ như thế."
Trình Dật gật đầu, hô hấp ấm áp của anh không ngừng phả ngay bên cổ "Nhớ chứ."
Giọng Tống Thanh Y nhuốm đầy ký ức mang theo vài phần lưu luyến, giống như cô đang kể một câu chuyện xưa "Lúc anh đi mua kem cho em, em một mình ngồi ở trên băng ghế nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang tranh cãi với nhau về thời tiết,mặc dù nói tranh cãi cũng không đúng lắm,họ đã đi ngang qua em như thế, lúc ấy em đã nảy sinh ra một suy nghĩ, bọn họ đến cùng đã trải qua những gì mới có thể cùng nhau đi gần hết một đời, thậm chí họ còn có thể cười và trêu ghẹo lẫn nhau khi về già.Buồn cười là lúc đó,em đã từng cho rằng đời này có lẽ chính bản thân mình sẽ không bao giờ gặp một người như vậy,thậm chí lúc đó em còn bi quan nghĩ nghĩ nếu có thể tranh thủ kiếm thêm một chút tiền, cho ông nội đi viện dưỡng lão thì quá tốt,một đời cứ vậy mà trải qua thôi."
Trình Dật nhịn không được ở cổ cô hôn xuống một cái, răng nanh nhanh chóng ở gáy cô chà xát một chút,giống như lúc trước Tống Thanh Y bắt đầu rụt cổ lại.
"Kỳ thật,em vẫn như thế,vẫn luôn đa sầu đa cảm như vậy."
"Vâng." Tống Thanh Y thú nhận không chút e dè "Kỳ thật,em không quá muốn tổ chức hôn lễ."
"Vì sao?" Trình Dật theo lời nói của cô hỏi.
"Vì..." Tống Thanh Y dừng một chút, tự hỏi bản thân liệu những lời cô nói ra có làm Trình Dật thương tâm hay không,chỉ là có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra "Em chỉ cảm thấy nó có hơi vô dụng. Có rất nhiều điều ước được chúng ta cầu nguyện trước các vị thần,nhưng như thế thì sao,mỗi đều ước chúng ta ở nơi đó trao cho nhau chưa hẳn đều thực hiện được hết,chúng ta có hàng trăm lời hẹn ước với nhau thì cũng có hàng trăm lí do đổ vỡ như thế,hứa hẹn càng nhiều thì đau thương cũng càng nhiều."
"Cho nên... em lo lắng về sau chúng ta sẽ ly hôn?" Trình Dật trực tiếp hỏi.
"Không có." Tống Thanh Y nói:"Em chỉ nói ra những suy nghĩ thật của mình thôi."
Trình Dật không hứa bất cứ điều gì với Tống Thanh Y như cô đã nói trước đó.
Anh chính là cảm thấy,có một số chuyện không cần nói ra nhưng làm được còn hơn nói rất rất nhiều, ngược lại giống như đang gạt người khác.
Đem Tống Thanh Y ôm chặt vào lòng,lặng lẽ hỏi:"Chúng ta sẽ ly hôn sao?"
Tống Thanh Y dừng vài giây sau khi khi nghe anh nói, chậm rãi lắc đầu "Sẽ không như thế."
"Vì sao,em lại có thể bình tĩnh đưa ra lời chắc chắn như vậy?"
Đây có lẽ là kết quả của nhiều năm ảnh hưởng từ Trình Dật, nó gần như khiến cô thay đổi cách nhìn về những điều không tốt sẽ xảy ra,giống như nó vẫn sẽ xảy ra nhưng trong suy nghĩ cô sẽ bất giác sẽ nghiêng về điều tốt nhiều hơn. Tống Thanh Y quả thật nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào cho phải.
"Giấy chứng nhận kết hôn chúng ta đều đã nhận." Trình Dật chậm rãi nói: "Hôn lễ chỉ là trình tự cuối cùng chúng ta cần trải qua mà thôi.
Kỳ thật ban đầu anh đã từng nghĩ,chúng ta kết hôn chung sống với nhau cũng đã gần 10 năm,bây giờ con trai cũng đã có,một nhà ba người chúng ta có tổ chức hay không tổ chức vẫn sẽ luôn yêu thương nhau,hôn lễ tất nhiên có thể không làm nhưng mà sau khi cẩn thận suy nghĩ kĩ lại,anh chính là không muốn khi em về già sẽ oán trách chúng ta lúc đó tại sao không tổ chức đám cưới,cho em mặc một chiếc váy tuyệt nhất cùng một hôn lễ ấm áp khó quên nhất.
Không phải mỗi một cô gái đều mong muốn có một hôn lễ hạnh phúc sao?Anh không biết điều này có ý nghĩa gì đối với người khác nhưng đối với anh,anh muốn nhìn em mặc áo cưới,cùng ông nội chậm rãi bước chân lên thảm đỏ đi về phía anh, sau đó ông nội sẽ đặt tay em lên tay anh, dưới sự chứng kiến của mọi người,chính thức trở thành cô dâu duy nhất của riêng Trình Dật, lúc đó anh sẽ vén khăn lụa trắng cho em,dưới ánh mặt trời trao cho em một cái hôn.
Em là của anh. Chỉ là riêng của anh mà thôi."
Trình Dật nằm ở phía sau lưng cô, đem tất cả lời thật trong lòng mình luôn muốn nói ra,nói hết một lần,thì thì thầm thầm như một giai điệu ngọt ngào rót mật ở bên tai.
Ánh chiều tà dần dần tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại một lớp mây đỏ mỏng dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua sẽ nhanh tản đi.
Tống Thanh Y từ từ nhắm mắt lại, nước mắt theo đó rơi xuống gối đầu,nghẹn ngào nói một chữ "Được."
*******
Địa điểm diễn ra hôn lễ Trình Dật cùng Tống Thanh Y là ở giữa sườn núi trong khuôn viên biệt thự độc lập nhà họ Bạch.
Bạch Kiếm cùng Tô Đóa kết hôn nay cũng đã ba năm, sau nhiều năm tiểu hồ ly Tô Đóa cuối cùng vẫn không thể tránh thoát được Đại Ma Vương phúc hắc Bạch Kiếm vây đuổi, nay cả hai cũng đã có một đứa bé hai tuổi đang chơi đùa xung quanh.
Bạch Điềm cùng Từ Trường Trạch còn chưa có kết quả, Ngụy Gia ở bên này thậm chí thiếu chút nữa bị Tô Giang đánh gãy chân vì có ý với em gái mình, mặc dù đó chỉ là em gái cùng cha khác mẹ.
Tô Giang cùng Lê Đông,quan hệ phức tạp,cũng không rõ như thế nào chỉ biết cậu hiện giờ đang quay rất nhiều bộ phim còn Lê Đông thì đang học đại học.Mọi chuyện cũng không quá tệ đối với cậu,luôn luôn một đường suôn sẻ, cái bóng của bạn gái cũ năm đó rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông,an ổn phát triển sự nghiệp vững chắc.
Bởi vì hôn lễ tổ chức theo phong cách riêng tư,không muốn gây ồn ào quá lớn nên đặc biệt nghiêm cấm truyền thông đi vào chụp ảnh quay phim, mặc dù hơi có chút hà khắc nhưng nhà họ Bạch vẫn theo lễ mời đến không ít nhân vật nổi tiếng ở Thành Bắc và một số người có mặt mũi trong giới giải trí tham dự buổi tiệc mừng.
Khác với những người khác, Tống Thanh Y giống như cảm thấy ngày này so với những ngày khác,tổng không có gì gọi là đặc biệt.So với bình thường dậy sớm một tí, sau đó đem chính mình nhường Tô Đóa cùng Bạch Điềm trang điểm sửa soạn.
Nói đến Bạch Điềm,cũng không thể không nói,nhờ tham gia chương trình "The Next Second " trang điểm cho Từ Trường Trạch mà được nhiều cư dân mạng ca ngợi cách trang điểm độc đáo, sau khi suy nghĩ cô rốt cuộc cũng tìm được lí tưởng riêng mình, đổi ngành đang theo học sang ngành nghề trang điểm chuyên nghiệp,một mình ra nước ngoài du học mấy năm, nay cũng đã hoàn thành khóa học trở về, ở trong ngành trang điểm có không ít danh tiếng.
Lúc Tống Thanh Y bước chân lên thảm đỏ nhìn Trình Dật đối diện một thân tây trang phẳng phiêu chờ cô thì trong lòng không ngừng rung động.
Giống như năm đó,khi mới gặp Trình Dật.
Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, như một định mệnh sắp đặt từ trước,trong vô vàn người xung quanh,cô chỉ nhìn thấy duy nhất một mình Trình Dật,trong đôi mắt ấy cô thấy được niềm hy vọng của chính mình len lỏi trong đó,sáng...sáng rực cả bầu trời u tối,lúc đó cô chỉ có một ý nghĩ muốn hôn anh,giành lấy hy vọng nhỏ nhoi thậm chí là trao cho anh tất cả mọi thứ.
Xúc động nhìn ông nội nắm chặt tay mình cùng đi hết thảm đỏ, đem tay cô trong tay mình giao cho Trình Dật, trong đôi mắt già nua của ông nội chan chứa đầy nước mắt,cẩn thận dặn dò đôi ba câu sau đó rời đi nhường cha xứ đọc hôn phối, Trình Dật quỳ một đầu gối xuống đeo nhẫn cho Tống Thanh Y,tất cả những trình tự không khác gì với đám cưới mà cô đã nhìn thấy trước đó.
Cho đến khi Trình Dật đứng lên một khắc kia.
Một giai điệu ấm áp bất ngờ vang lên thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người bên dưới,Tống Thanh Y cũng không ngoại lệ,cô ngước nhìn màn hình chiếu ở phía sau đang phát âm thanh cùng hình ảnh,không có sự chuẩn bị từ trước,nước mắt nhanh chóng lăn dài bên má,hình ảnh đang chiếu trên màn hình không phải ai khác mà là cô cùng Trình Dật lần đầu tiên đến Hương Sơn,lúc đó hai người đang bước từng bậc thang đi lên,ở trên đường Trình Dật bất ngờ kêu tên cô, dưới ánh nắng chiếu vào gò má hai người, Tống Thanh Y nhìn thấy Trình Dật ở phía trước nhanh chóng chụp ra một tấm ảnh.
Chính mình còn đang miên mang suy nghĩ,màn hình bên trên đã vụt tắt, mọi người bên trong hôn lễ gần như nín thở nhìn trên màn hình thấy được thân ảnh Trình Dật đột ngột xuất hiện,vẫy vẫy tay: "Xin chào, Tống Thanh Y, tôi là Trình Dật, đây là ngày thứ 2872 tôi thích bạn.Bạn có thể thích tôi chứ!Chúng ta hãy làm quen với nhau một chút!Khẳng định chúng ta sẽ rất hợp,tôi vẫn luôn ở đây chờ bạn đến"
Đó là Trình Dật năm anh 22 tuổi.
Bất động,ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình,cô không nói một lời cho đến khi nghe được tiếng hát của Trình Dật:
"...
Bên ngoài thế giới
Rộng lớn rực rỡ
Nhưng tôi chỉ thấy
Viên mãn khi gặp bạn
Một đường gặp nhau
Trải qua chông gai
Tôi không lùi bước
Bạn không rời đi
Hai ta một nhà
Hẹn nhau một đời
..."
Bài hát này là Trình Dật tự mình thu âm nó trong phòng thu.
Men theo giọng hát, màn hình không ngừng chiếu hình ảnh cô cùng Trình Dật chụp chung được cắt nối biên tập rất tốt,có thể nhìn ra được tâm ý bên trong của anh, đa phần trong đó đều là ảnh Tống Thanh Y tự sướng nhiều hơn,giống như Trình Dật chưa bao giờ bỏ qua một chi tiết nào lúc hai người sinh hoạt cùng nhau cho dù là nhỏ nhất.
Trình Dật đưa tay lau nước mắt cho Tống Thanh Y,sau đó ôm vai cô dựa sát vào ngực mình,đưa mắt cùng nhau nhìn màn hình bên trên đang dần kết thúc bằng một tấm ảnh ráng chiều ánh hoàng hôn rực rỡ.Ở giữa có một câu:
Mặc kệ cuộc sống của bạn trước đó có bao nhiêu đắng cay, tôi sẽ luôn đồng hành cùng bạn xua tan mọi bóng tối.Chỉ cần có tôi ở đây, bạn vĩnh viễn ấm áp.
Tôi muốn trở thành mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim của Tống Thanh Y ——BY Trình Dật
Siết chặt cánh tay Trình Dật bên cạnh,quay người nhón chân trao cho anh một cái hôn ấm áp,nước mắt theo đó mà chạm vào da mặt Trình Dật,nóng hổi... ấm áp,hạnh phúc vui mừng đan xen,mọi người dưới khán đài không ngừng lau nước mắt,cuối cùng dành cho họ một tràn vỗ tay chúc mừng...
Trình Dật:How can you love another if you don"t love yourself?
Tống Thanh Y: I just wanna be part of your symphonyWill
Trình Dật: You hold me tight and not let go?
Tống Thanh Y: Yes
00:43 <<Hoàn CP Tống Trình>>
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng thì đám cưới cũng được viết ra.Bạn có thể đoán người biên tập là ai không?Mỗi ngày tôi cảm thấy rằng tôi viết nhiều hơn và nhiều hơn nữa ~ đừng quên còn có hai chương phiên ngoại nuôi con hằng ngày, phiên ngoại CP đến đây cũng kết thúc.Còn 2 CP mọi người muốn xem CP nào trước Bạch Điềm hay là Tô Đóa ^^
Là khi em hỏi anh yêu em về điều gì?
Anh vội vàng trả lời chỉ vì em là chính em "
Vào cuối tháng 8,
Sân bay thành Bắc.
Tống Thanh Y vừa mới kết thúc lịch trình công tác, bây giờ đang mang theo hành lý từ cửa sân bay đi ra, đứng tại cửa đưa mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy được bóng dáng Trình Dật.Dưới ánh nắng gay gắt,vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi áo gọi điện thoại qua, đầu bên kia vang hai tiếng bíp bíp kéo dài rồi ngừng.
Tống Thanh Y nhìn màn hình điện thoại không có ai nhận, kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai, lúc này mới thấy được chiếc xe Maybach màu trắng từ từ dừng lại trước mặt mình, vội vàng phất phất tay nói: "Có người đón."
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt người ở bên trong từ từ lộ ra.
Là Trình Dật.
Mỉm cười nhìn về phía Tống Thanh Y "Tiểu thư, cô đang chờ ai vậy?"
Tống Thanh Y buông di động, đi thẳng đến phía sau mở cốp xe, Trình Dật cũng bước xuống đi qua giúp cô đem hành lý cất ổn thỏa vào bên trong cốp.
Nhìn hành động vô cùng ga lăng của anh, Tống Thanh Y chỉ đứng cười cười bất đắc dĩ, đợi anh cất xong hành lí mới quay người đưa tay nắm lấy cổ áo Trình Dật, thong thả trả lời ý ban nãy "Chờ chồng của tôi,thưa ngài."
"Ồ?" Trình Dật nhíu mày "Vậy chồng tiểu thư tới rồi sao?"
Tống Thanh Y buông cổ áo,nắm tay khẽ đấm trên ngực anh một cái "Đang ở chỗ này thì phải,anh có thấy anh ấy không?."
Trình Dật đem tay cô ở trên người mình kéo đến chỗ phó lái,ở trên trán hạ xuống một nụ hôn "Hoan nghênh,bà xã đại nhân về nhà."
Đám đông bắt đầu nhận ra Trình Dật, lập tức tiến tới gần, mỉm cười nhìn fans hâm mộ chỉ chỉ bên trong xe "Tôi chỉ đến đây để đón bà xã của mình thôi, hoàn toàn không có hoạt động gì khác nên tôi sẽ không chụp ảnh trong các hoạt động riêng tư như thế này? Lần sau, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ chụp chung với nhau,được chứ? "
Nói xong mĩm cười vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó mới vội vàng ngồi vào chỗ tài xế, nhanh chóng lái xe rời đi.
Trình Nguy Xuyên đang ngồi ở băng ghế sau chọc chọc màn hình ipad, sau khi thấy mẹ mình lên xe, chào Tống Thanh Y xong cũng không nói thêm gì nữa.
"Thế nào,đi học có vui không?" Tống Thanh Y quay đầu hỏi
Cậu đang chọc chọc màn hình iPad,nghe mẹ xong ngón tay hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Y, suy nghĩ một lát mới nói: "Nó trông khá tốt, các bạn cùng lớp... hmmmm, trưởng thành hơn so với ở trường mẫu giáo."
Tống Thanh Y lại hỏi: "Tiến trình của giáo viên, con có thể theo kịp bọn họ không?"
Trình Nguy Xuyên: "Có thể ạ."
Chương trình lớp ba đối với cậu rất đơn giản, đề mục nội dung học hay làm bài cũng đều cảm thấy rất thuận tay.
Trước khi hỏi tiếp,ánh mắt Tống Thanh Y nhìn cậu chớp chớp vài cái, mong đợi điều một gì đó không thể nói nên lời "Trong khoảng thời gian này, có nhớ mẹ không?"
Trình Nguy Xuyên đặt iPad xuống, giống như đó là dĩ nhiên nhìn nhìn cô nói: "Là siêu cấp nhớ."
Cùng con trai mình trò chuyện một lúc, Tống Thanh Y mới xoay đầu lại hỏi Trình Dật bên cạnh "Khi nào thì chúng ta tổ chức đám cưới?"
Trình Dật nói: "Ngày mai."
Tống Thanh Y lập tức mở to mắt "Vội vã như vậy sao?"
Trình Dật chỉ đơn giản nhún nhún vai "Mẹ nói,nếu chúng ta cứ kéo dài mãi không làm, sợ rằng đứa nhỏ lại đến khiến chúng ta không kịp xử lý."
Thật ra đối với Trình Dật, hôn lễ của hai người kéo dài đến nay cũng đã 10 năm,từ gặp nhau rồi nhận giấy kết hôn đến chung sống với nhau gần 3 năm,sau lại từ lúc Tống Thanh Y bắt đầu biết mình mang thai đến khi Trình Nguy Xuyên học lớp 1 cũng đã gần 6 năm,sau lại kéo dài thêm một khoảng,mẹ Bạch bên này cũng sốt ruột,sau khi hối thúc nhiều lần,rốt cuộc Trình Dật mới bắt đầu thương lượng với cô về hôn lễ. Tống Thanh Y sau khi nghe anh nói xong, chần chừ nói mình phải đi công tác với đoàn phim khoảng chừng hơn hai tháng nên chuyện hôn lễ anh cùng mẹ Bạch tự mình quyết định ngày và nghi thức,cô thế nào cũng tốt.
Những tưởng ban đầu sẽ khá lâu,không ngờ cô vừa mới về tới thành Bắc đã nghe được thông tin hôn lễ của mình ngày mai sẽ tổ chức quả thật không khỏi có chút kinh ngạc.
Trình Dật quay tay lái,rẽ đến quốc lộ chạy thẳng một đường,vô cùng an ổn...an ổn đến mức Tống Thanh Y còn có thể nhìn rõ được hàng cây tươi tốt ở hai bên đường.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Tống Thanh Y bỗng nhiên thở dài "Thôi được rồi."
Trình Dật cau mày,quay đầu nhìn Tống Thanh Y đang dựa đầu vào cửa kính,đầu không ngừng di chuyển qua lại theo sự lắc lư của chiếc xe, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài giống như một chiếc quạt,giống như cô của trước đây hay suy nghĩ theo cách như thế.
Nhìn về phía trước,thấp giọng hỏi: "Nếu em không muốn tổ chức..."
"Không phải như thế." Tống Thanh Y ngắt lời anh "Hôn lễ của chúng ta tất nhiên sẽ phải làm,chỉ là sớm hay muộn thôi."
Trình Dật thấy rằng Tống Thanh Y không muốn nói nhiều về vấn đề này nên anh cũng không tiếp tục bàn về đề tài này nữa.
Sau khi về đến nhà, Tống Thanh Y chào mẹ Bạch, trò chuyện vài câu cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong liền trở về phòng mình ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu.
Lúc tỉnh dậy,bên ngoài cũng đã gần chạng vạng.
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam treo giữa lưng chừng núi chậm rãi hắc xuống một ánh sáng màu đỏ rực, nhuộm một nửa bầu trời vô cùng rực rỡ,mở mắt ngắm nhìn ngây ngốc một lát mới xoay người nhìn người không biết lúc nào xuất hiện đang nằm kế bên mình.
Trình Dật cũng vừa tỉnh,ánh mắt anh mơ màng chống lại ánh mắt Tống Thanh Y, vô thức đưa tay lên sờ sờ đôi mắt anh.Giống như lúc trước, cặp mắt kia vẫn sáng sủa trong veo hấp dẫn cô ngay từ lần gặp đầu tiên.Ngẫm nghĩ cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, đôi mắt đó chưa bao giờ làm cô thất vọng.Trình Dật vẫn giống Trình Dật của lúc trước,nhìn anh đang khẽ mĩm cười nhìn mình,Tống Thanh Y cũng như vậy cười theo, ngón tay ấn ấn ngay khóe mắt "Anh có nếp nhăn nơi khoé mắt này."
"Có sao?" Trình Dật nhíu mày "Cũng mới qua 32 mà thôi."
Tống Thanh Y buông tay,xoay lưng về phía anh,ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ôn nhu nói: "Anh còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta đi bệnh viện không?"
" Bầu trời ngày đó cùng hôm nay cũng rực rỡ như thế."
Trình Dật gật đầu, hô hấp ấm áp của anh không ngừng phả ngay bên cổ "Nhớ chứ."
Giọng Tống Thanh Y nhuốm đầy ký ức mang theo vài phần lưu luyến, giống như cô đang kể một câu chuyện xưa "Lúc anh đi mua kem cho em, em một mình ngồi ở trên băng ghế nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang tranh cãi với nhau về thời tiết,mặc dù nói tranh cãi cũng không đúng lắm,họ đã đi ngang qua em như thế, lúc ấy em đã nảy sinh ra một suy nghĩ, bọn họ đến cùng đã trải qua những gì mới có thể cùng nhau đi gần hết một đời, thậm chí họ còn có thể cười và trêu ghẹo lẫn nhau khi về già.Buồn cười là lúc đó,em đã từng cho rằng đời này có lẽ chính bản thân mình sẽ không bao giờ gặp một người như vậy,thậm chí lúc đó em còn bi quan nghĩ nghĩ nếu có thể tranh thủ kiếm thêm một chút tiền, cho ông nội đi viện dưỡng lão thì quá tốt,một đời cứ vậy mà trải qua thôi."
Trình Dật nhịn không được ở cổ cô hôn xuống một cái, răng nanh nhanh chóng ở gáy cô chà xát một chút,giống như lúc trước Tống Thanh Y bắt đầu rụt cổ lại.
"Kỳ thật,em vẫn như thế,vẫn luôn đa sầu đa cảm như vậy."
"Vâng." Tống Thanh Y thú nhận không chút e dè "Kỳ thật,em không quá muốn tổ chức hôn lễ."
"Vì sao?" Trình Dật theo lời nói của cô hỏi.
"Vì..." Tống Thanh Y dừng một chút, tự hỏi bản thân liệu những lời cô nói ra có làm Trình Dật thương tâm hay không,chỉ là có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra "Em chỉ cảm thấy nó có hơi vô dụng. Có rất nhiều điều ước được chúng ta cầu nguyện trước các vị thần,nhưng như thế thì sao,mỗi đều ước chúng ta ở nơi đó trao cho nhau chưa hẳn đều thực hiện được hết,chúng ta có hàng trăm lời hẹn ước với nhau thì cũng có hàng trăm lí do đổ vỡ như thế,hứa hẹn càng nhiều thì đau thương cũng càng nhiều."
"Cho nên... em lo lắng về sau chúng ta sẽ ly hôn?" Trình Dật trực tiếp hỏi.
"Không có." Tống Thanh Y nói:"Em chỉ nói ra những suy nghĩ thật của mình thôi."
Trình Dật không hứa bất cứ điều gì với Tống Thanh Y như cô đã nói trước đó.
Anh chính là cảm thấy,có một số chuyện không cần nói ra nhưng làm được còn hơn nói rất rất nhiều, ngược lại giống như đang gạt người khác.
Đem Tống Thanh Y ôm chặt vào lòng,lặng lẽ hỏi:"Chúng ta sẽ ly hôn sao?"
Tống Thanh Y dừng vài giây sau khi khi nghe anh nói, chậm rãi lắc đầu "Sẽ không như thế."
"Vì sao,em lại có thể bình tĩnh đưa ra lời chắc chắn như vậy?"
Đây có lẽ là kết quả của nhiều năm ảnh hưởng từ Trình Dật, nó gần như khiến cô thay đổi cách nhìn về những điều không tốt sẽ xảy ra,giống như nó vẫn sẽ xảy ra nhưng trong suy nghĩ cô sẽ bất giác sẽ nghiêng về điều tốt nhiều hơn. Tống Thanh Y quả thật nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào cho phải.
"Giấy chứng nhận kết hôn chúng ta đều đã nhận." Trình Dật chậm rãi nói: "Hôn lễ chỉ là trình tự cuối cùng chúng ta cần trải qua mà thôi.
Kỳ thật ban đầu anh đã từng nghĩ,chúng ta kết hôn chung sống với nhau cũng đã gần 10 năm,bây giờ con trai cũng đã có,một nhà ba người chúng ta có tổ chức hay không tổ chức vẫn sẽ luôn yêu thương nhau,hôn lễ tất nhiên có thể không làm nhưng mà sau khi cẩn thận suy nghĩ kĩ lại,anh chính là không muốn khi em về già sẽ oán trách chúng ta lúc đó tại sao không tổ chức đám cưới,cho em mặc một chiếc váy tuyệt nhất cùng một hôn lễ ấm áp khó quên nhất.
Không phải mỗi một cô gái đều mong muốn có một hôn lễ hạnh phúc sao?Anh không biết điều này có ý nghĩa gì đối với người khác nhưng đối với anh,anh muốn nhìn em mặc áo cưới,cùng ông nội chậm rãi bước chân lên thảm đỏ đi về phía anh, sau đó ông nội sẽ đặt tay em lên tay anh, dưới sự chứng kiến của mọi người,chính thức trở thành cô dâu duy nhất của riêng Trình Dật, lúc đó anh sẽ vén khăn lụa trắng cho em,dưới ánh mặt trời trao cho em một cái hôn.
Em là của anh. Chỉ là riêng của anh mà thôi."
Trình Dật nằm ở phía sau lưng cô, đem tất cả lời thật trong lòng mình luôn muốn nói ra,nói hết một lần,thì thì thầm thầm như một giai điệu ngọt ngào rót mật ở bên tai.
Ánh chiều tà dần dần tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại một lớp mây đỏ mỏng dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua sẽ nhanh tản đi.
Tống Thanh Y từ từ nhắm mắt lại, nước mắt theo đó rơi xuống gối đầu,nghẹn ngào nói một chữ "Được."
*******
Địa điểm diễn ra hôn lễ Trình Dật cùng Tống Thanh Y là ở giữa sườn núi trong khuôn viên biệt thự độc lập nhà họ Bạch.
Bạch Kiếm cùng Tô Đóa kết hôn nay cũng đã ba năm, sau nhiều năm tiểu hồ ly Tô Đóa cuối cùng vẫn không thể tránh thoát được Đại Ma Vương phúc hắc Bạch Kiếm vây đuổi, nay cả hai cũng đã có một đứa bé hai tuổi đang chơi đùa xung quanh.
Bạch Điềm cùng Từ Trường Trạch còn chưa có kết quả, Ngụy Gia ở bên này thậm chí thiếu chút nữa bị Tô Giang đánh gãy chân vì có ý với em gái mình, mặc dù đó chỉ là em gái cùng cha khác mẹ.
Tô Giang cùng Lê Đông,quan hệ phức tạp,cũng không rõ như thế nào chỉ biết cậu hiện giờ đang quay rất nhiều bộ phim còn Lê Đông thì đang học đại học.Mọi chuyện cũng không quá tệ đối với cậu,luôn luôn một đường suôn sẻ, cái bóng của bạn gái cũ năm đó rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông,an ổn phát triển sự nghiệp vững chắc.
Bởi vì hôn lễ tổ chức theo phong cách riêng tư,không muốn gây ồn ào quá lớn nên đặc biệt nghiêm cấm truyền thông đi vào chụp ảnh quay phim, mặc dù hơi có chút hà khắc nhưng nhà họ Bạch vẫn theo lễ mời đến không ít nhân vật nổi tiếng ở Thành Bắc và một số người có mặt mũi trong giới giải trí tham dự buổi tiệc mừng.
Khác với những người khác, Tống Thanh Y giống như cảm thấy ngày này so với những ngày khác,tổng không có gì gọi là đặc biệt.So với bình thường dậy sớm một tí, sau đó đem chính mình nhường Tô Đóa cùng Bạch Điềm trang điểm sửa soạn.
Nói đến Bạch Điềm,cũng không thể không nói,nhờ tham gia chương trình "The Next Second " trang điểm cho Từ Trường Trạch mà được nhiều cư dân mạng ca ngợi cách trang điểm độc đáo, sau khi suy nghĩ cô rốt cuộc cũng tìm được lí tưởng riêng mình, đổi ngành đang theo học sang ngành nghề trang điểm chuyên nghiệp,một mình ra nước ngoài du học mấy năm, nay cũng đã hoàn thành khóa học trở về, ở trong ngành trang điểm có không ít danh tiếng.
Lúc Tống Thanh Y bước chân lên thảm đỏ nhìn Trình Dật đối diện một thân tây trang phẳng phiêu chờ cô thì trong lòng không ngừng rung động.
Giống như năm đó,khi mới gặp Trình Dật.
Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, như một định mệnh sắp đặt từ trước,trong vô vàn người xung quanh,cô chỉ nhìn thấy duy nhất một mình Trình Dật,trong đôi mắt ấy cô thấy được niềm hy vọng của chính mình len lỏi trong đó,sáng...sáng rực cả bầu trời u tối,lúc đó cô chỉ có một ý nghĩ muốn hôn anh,giành lấy hy vọng nhỏ nhoi thậm chí là trao cho anh tất cả mọi thứ.
Xúc động nhìn ông nội nắm chặt tay mình cùng đi hết thảm đỏ, đem tay cô trong tay mình giao cho Trình Dật, trong đôi mắt già nua của ông nội chan chứa đầy nước mắt,cẩn thận dặn dò đôi ba câu sau đó rời đi nhường cha xứ đọc hôn phối, Trình Dật quỳ một đầu gối xuống đeo nhẫn cho Tống Thanh Y,tất cả những trình tự không khác gì với đám cưới mà cô đã nhìn thấy trước đó.
Cho đến khi Trình Dật đứng lên một khắc kia.
Một giai điệu ấm áp bất ngờ vang lên thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người bên dưới,Tống Thanh Y cũng không ngoại lệ,cô ngước nhìn màn hình chiếu ở phía sau đang phát âm thanh cùng hình ảnh,không có sự chuẩn bị từ trước,nước mắt nhanh chóng lăn dài bên má,hình ảnh đang chiếu trên màn hình không phải ai khác mà là cô cùng Trình Dật lần đầu tiên đến Hương Sơn,lúc đó hai người đang bước từng bậc thang đi lên,ở trên đường Trình Dật bất ngờ kêu tên cô, dưới ánh nắng chiếu vào gò má hai người, Tống Thanh Y nhìn thấy Trình Dật ở phía trước nhanh chóng chụp ra một tấm ảnh.
Chính mình còn đang miên mang suy nghĩ,màn hình bên trên đã vụt tắt, mọi người bên trong hôn lễ gần như nín thở nhìn trên màn hình thấy được thân ảnh Trình Dật đột ngột xuất hiện,vẫy vẫy tay: "Xin chào, Tống Thanh Y, tôi là Trình Dật, đây là ngày thứ 2872 tôi thích bạn.Bạn có thể thích tôi chứ!Chúng ta hãy làm quen với nhau một chút!Khẳng định chúng ta sẽ rất hợp,tôi vẫn luôn ở đây chờ bạn đến"
Đó là Trình Dật năm anh 22 tuổi.
Bất động,ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình,cô không nói một lời cho đến khi nghe được tiếng hát của Trình Dật:
"...
Bên ngoài thế giới
Rộng lớn rực rỡ
Nhưng tôi chỉ thấy
Viên mãn khi gặp bạn
Một đường gặp nhau
Trải qua chông gai
Tôi không lùi bước
Bạn không rời đi
Hai ta một nhà
Hẹn nhau một đời
..."
Bài hát này là Trình Dật tự mình thu âm nó trong phòng thu.
Men theo giọng hát, màn hình không ngừng chiếu hình ảnh cô cùng Trình Dật chụp chung được cắt nối biên tập rất tốt,có thể nhìn ra được tâm ý bên trong của anh, đa phần trong đó đều là ảnh Tống Thanh Y tự sướng nhiều hơn,giống như Trình Dật chưa bao giờ bỏ qua một chi tiết nào lúc hai người sinh hoạt cùng nhau cho dù là nhỏ nhất.
Trình Dật đưa tay lau nước mắt cho Tống Thanh Y,sau đó ôm vai cô dựa sát vào ngực mình,đưa mắt cùng nhau nhìn màn hình bên trên đang dần kết thúc bằng một tấm ảnh ráng chiều ánh hoàng hôn rực rỡ.Ở giữa có một câu:
Mặc kệ cuộc sống của bạn trước đó có bao nhiêu đắng cay, tôi sẽ luôn đồng hành cùng bạn xua tan mọi bóng tối.Chỉ cần có tôi ở đây, bạn vĩnh viễn ấm áp.
Tôi muốn trở thành mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim của Tống Thanh Y ——BY Trình Dật
Siết chặt cánh tay Trình Dật bên cạnh,quay người nhón chân trao cho anh một cái hôn ấm áp,nước mắt theo đó mà chạm vào da mặt Trình Dật,nóng hổi... ấm áp,hạnh phúc vui mừng đan xen,mọi người dưới khán đài không ngừng lau nước mắt,cuối cùng dành cho họ một tràn vỗ tay chúc mừng...
Trình Dật:How can you love another if you don"t love yourself?
Tống Thanh Y: I just wanna be part of your symphonyWill
Trình Dật: You hold me tight and not let go?
Tống Thanh Y: Yes
00:43 <<Hoàn CP Tống Trình>>
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng thì đám cưới cũng được viết ra.Bạn có thể đoán người biên tập là ai không?Mỗi ngày tôi cảm thấy rằng tôi viết nhiều hơn và nhiều hơn nữa ~ đừng quên còn có hai chương phiên ngoại nuôi con hằng ngày, phiên ngoại CP đến đây cũng kết thúc.Còn 2 CP mọi người muốn xem CP nào trước Bạch Điềm hay là Tô Đóa ^^
Bình luận facebook