• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chờ gió, đợi em (6 Viewers)

  • chap-63

Chương 63: Quản Hi Duyệt Về Nước.




“Tiết học hôm nay đến đây thôi, ngày mai sẽ có một bài thi thử cuối kỳ, đừng quên về nhà ôn tập cẩn thận đấy.’’

“Thầy, ngày mai thi ca khúc nào ạ?’’

“Bốc thăm quyết định, bốc được bài nào thì thi bài đó.’’

“A?’’

Bên dưới một mảnh bi thương.

Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ này của bọn, khẽ nhếch môi mỉm cười.

Tất cả sinh viên nữ ngay lập tức đắm chìm trong nụ cười khẽ này của anh, từ sau khi công khai mối quan hệ với cô Thời, nụ cười trên mặt thầy giáo của bọn họ càng ngày càng nhiều.

Kỷ Hoài thu dọn mấy quyển sách ở trên bàn sau đó đi ra ngoài, chỉ cần nghĩ đến Thời Cấm vẫn còn ở nhà ăn chờ mình, tâm trạng tốt hơn không ít, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

“Kỷ Hoài.’’

Kỷ Hoài khẽ dừng lại, ở trong trường học này người gọi cả họ trên của anh chỉ có một mình Thời Cấm, mà giọng nói này rõ ràng không phải là của cô ấy.

Anh xoay người lại.

Một người phụ nữ mặc áo khoác dạ màu trắng, mái tóc dài uốn lượn sóng màu nâu, dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời anh không thể nhớ ra người này là ai.

Rõ ràng, người này đúng là người vừa mới gọi anh mà.

Quản Hi Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn giống như trước đây, thời gian dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết sương gió nào trên khuôn mặt ấy, chỉ là mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên sự trưởng thành, quyến rũ, nhưng…

“Kỷ Hoài, đã lâu không gặp.’’ Cô mỉm cười nói.

“Quản Hi Duyệt?’’

Nghe giọng điệu có vẻ hơi nghi ngờ của anh, Quản Hi Duyệt tự giễu cười một tiếng.

“Ừ, đúng vậy.’’

“Hóa ra là cô.’’

“Kỷ Hoài, anh thật sự không nghĩa khí chút nào, thậm chí còn không nhận ra tôi.’’

“Đã sáu năm không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều.’’ Kỷ Hoài thản nhiên nói.

Quản Hi Duyệt cười cười, đúng vậy, cô đã thay đổi rất nhiều, dẫu sao cũng đã sáu năm trôi qua, con người ai lại không thay đổi chứ?

“Cũng đã lâu như vậy chúng ta không gặp lại nhau, đi ra ngoài uống một ly thì sao?’’

“Này, đó không phải là thầy Kỷ sao?’’

Chu Dương Khả và mấy nữ sinh ở bên cạnh đang chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn cơm thì đột nhiên một nữ sinh kéo kéo cánh tay cô lại, nhỏ giọng nói.

Thầy Kỷ?

Chu Dương Khả theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang, quả thực là thầy Kỷ, bên cạnh thầy ấy còn có một người phụ nữ cao gầy, mái tóc dài uốn lượn, đôi môi đỏ mọng, rõ ràng không phải là cô Thời.

“Người phụ nữ kia là ai vậy, thoạt nhìn có vẻ như rất quen thuộc với thầy Kỷ ?’’

“Là Quản Hi Duyệt.’’

“Quản Hi Duyệt? Là vũ công đang rất nổi tiếng hiện nay ư ?’’

"Không sai, lần trước tớ còn nghe mấy bạn học trong ban múa nói bây giờ cô ấy là thần tượng của tất cả bọn họ đấy.’’

"Các cậu nói xem, có phải là…’’

“Đừng nói linh tinh nữa, chuyện đó là không thể, thầy Kỷ không phải là một người như vậy đâu, tình cảm giữa thầy ấy và cô Thời không phải ai cũng có thể chen chân vào.’’

“Này, Dương Khả, cậu đừng quên rằng trước đây cậu tỏ tình với thầy Kỷ còn bị từ chối đấy, sao bây giờ lại bảo vệ hai người bọn họ rồi, đầu cậu bị hỏng rồi sao?’’

“Đầu cậu mới bị hỏng.’’ Chu Dương Khả phản bác lại cô ấy một câu rồi đi trực tiếp đi thẳng về phía Kỷ Hoài đang đứng.

“Không được rồi, bây giờ tôi không có thời gian.’’

Quản Hi Duyệt còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một cô gái đang đi về phía này, nhìn vẻ mặt của cô ấy dường như là rất tức giận?

“Thầy Kỷ.’’

Kỷ Hoài quay đầu nhìn sang, là Chu Dương Khả.

“Tại sao em lại ở đây?’’

“Thầy Kỷ, bây giờ đã đến giờ cơm rồi.’’

Kỷ Hoài nhìn cô một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ.

“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt.’’ Anh áy náy nói với Quản Hi Duyệt.

“Này… Kỷ…’’

“Có chuyện gì vậy? Dì này, giữa trưa còn không để người khác ăn cơm sao?’’

“A… Dì?’’ Quản Hi Duyệt hơi sốc.

Cô bị người khác kêu là dì?

“Sao vậy, không kêu dì chẳng lẽ kêu chị sao?’’ Vẻ mặt của Chu Dương Khả hoàn toàn là “Tôi không muốn kêu cô bằng chị đấy, làm ơn hãy lấy gương soi lại bản thân mình đi được không.’’

“Chu Dương Khả, em không thể thô lỗ thế được, đi thôi.’’

Thầy Kỷ Hoài nói như vậy, Chu Dương Khả đành “Vâng” một tiếng rồi theo anh đi về phía nhà ăn.

“Kỷ…” Quản Hi Duyệt nhìn bóng lưng hai người bọn họ, cảm giác phổi của mình sắp nổ tung rồi, cô chỉ mới hơn hai mươi bảy tuổi mà thôi, bây giờ lại bị một sinh viên đại học gọi là dì?

*

“Bạn học Chu, vừa rồi cảm ơn em.’’ Kỷ Hoài nói với Chu Dương Khả.

“Hì, có gì đâu ạ, chỉ là thuận tay thôi, nhưng mà người nọ là ai vậy ạ?’’

“Một người… Không liên quan.’’

Chu Dương Khả gật đầu một cái: “Vâng, thầy nhanh đi tìm cô Thời đi, em cũng đi ăn với bạn đây.’’

“Ừ, đi đi.’’

Chu Dương Khả vẫy tay tạm biệt với Kỷ Hoài rồi sải bước chạy đến nhà ăn.

Quản Hi Duyệt.

Kỷ Hoài chưa từng nghĩ đến việc sẽ còn gặp lại cô ta một lần nữa, nhưng mà hiện tại anh thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì đến người phụ nữ này.

Nghĩ đến đây, anh vội vàng bước nhanh đến nhà ăn, sau khi đi vào chỉ cần liếc mắt một cái anh cũng có thể nhìn thấy Thời Cấm đang ngồi giữa đám đông, Thời Cấm đang táy máy đùa nghịch với đôi đũa trong tay, đúng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỷ Hoài đang đi về phía mình.

“Anh đến rồi sao?’’

“Sao hôm nay em lại tự mình đi lấy cơm.’’

“Nếu như em không đi lấy cơm mà còn chờ anh đến thì chắc có lẽ hôm nay chúng ta sẽ phải ăn cơm chan canh mà thôi.’’

Kỷ Hoài cười một tiếng, bỏ mấy quyển sách sang một bên.

Nhà ăn của trường đại học S được dùng chung cho cả sinh viên và giáo viên, đối với đống thức ăn cho chó của Kỷ Hoài và Thời Cấm ngày ngày phát cho bọn họ, từ lúc mới bắt đầu bọn họ còn ngạc nhiên đến hâm mộ ghen tị, đến bây giờ ngoài không đếm xỉa vẫn là không đếm xỉa.

“Đúng rồi, anh nói cho em một chuyện.’’

“Vâng, chuyện gì?’’

“Vừa rồi Quản Hi Duyệt đã đến tìm anh.’’

Động tác đang chuẩn bị húp canh của Thời Cấm dừng lại một lát.

“Cô ta… Về nước rồi sao?’’

“Ừ.’’

Thời Cấm bỏ muỗng canh xuống.

Người phụ nữ này vẫn không thể thay đổi được sự cố chấp của mình, sau khi về nước còn không quên đến tìm Kỷ Hoài.

Kỷ Hoài nhìn Thời Cấm một cái, phát hiện sắc mặt cô vô cùng khó coi, anh cẩn thận uống một ngụm canh và giữ im lặng.

“Cấm Cấm?’’ Một lúc sau, anh thử dò xét gọi cô.

“Cô ta đã nói gì với anh?’’

“Cô ấy nói mời anh ra ngoài uống một ly…’’

Sắc mặt của Thời Cấm trong nháy mắt trở nên u ám. Kỷ Hoài vội vàng nói xong nửa câu sau.

“Nhưng anh đã từ chối rồi, em vẫn còn đang đợi anh ăn cơm, sao anh có thể theo cô ta ra ngoài được chữ, đúng không?’’

Thời Cấm nhếch môi cười: “Vâng, anh làm tốt lắm.’’

Cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát anh: “Nếu như để em biết anh và cô ta, ừ… Em sẽ hầm anh thành canh sườn.’’

Cánh tay gắp miếng sườn của Kỷ Hoài run lên một cái: “Anh biết rồi.’’

“Ăn đi.’’

“Ừ.’’

*

Mấy ngày gần đây Kỷ Hoài không ở thành phố S, bởi vì giáo sư Điền bỗng nhiên trở về bảo là muốn đưa Kỷ Hoài đến tham gia một buổi biểu diễn, giáo sư Điền là thầy của Kỷ Hoài cũng là giáo sư có địa vị nhất của trường đại học S, cho nên nhà trường dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Trước giờ tan tầm ngay hôm nay, Lâm Tịch gọi cho Thời Cấm một cú điện thoại hẹn cô cùng nhau đi dạo phố, vì vậy sau khi hết giờ làm việc, Thời Cấm chào tạm biệt Hạ Vũ Đồng một tiếng rồi trực tiếp bắt xe đi tìm Lâm Tịch.

Đến địa điểm gặp nhau ở dưới sảnh công ty của Lâm Tich, cô nàng còn chưa tan sở, vì vậy cô cố ý mua hai cốc trà sữa và đứng đợi ở trước cổng công ty.

Khoảng gần năm phút sau, Thời Cấm thấy Lâm Tịch bước ra từ bên trong.

“Cấm Cấm!’’

Lâm Tịch thấy cô, nhanh chóng đi đến: “Tại sao cậu lại mặc ít như thế, nếu như Kỷ Hoài biết được thì cậu xong đời rồi.’’

Thơi Cấm lấy lòng mỉm cười nói: “Cậu không tố cáo thì sao Kỷ Hoài có thể biết được, hơn nữa cậu cũng không phải không biết , càng mặc nhiều quần áo càng khó chịu, này, trà sữa nóng, thấy tớ tri kỷ không.’’

Thời Cấm đưa trà sữa nóng trong tay cô.

“Tri kỷ, tri kỷ.’’ Lâm Tịch cầm lấy cốc trà sữa ấm áp áp vào gò má.

“Đột nhiên lại thấy hoài niệm Mập ca bán trà sữa trước kia.’’

Mập ca chính là ông chủ quầy căng tin trong trường cao trung của bọn họ.

Lúc còn đi học, vào mùa đông, căng tin trong trường sẽ bắt đầu bán trà sữa nóng, năm đồng một cốc, còn đắt hơn so với bên ngoài hai đồng.

Thực ra thì ngoài cổng trường bọn họ có rất nhiều quán trà sữa nhưng khi đó nội quy của trường học rất nghiêm ngặt, học sinh không được ra ngoài, cũng không cho các cửa hàng khác đặt bán bên ngoài cổng trường, cho nên tất cả các học sinh toàn trường chỉ có thể mua trà sữa ở trong căng tin mà thôi.

Những lúc như vậy, Mập ca đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cộng với việc các cô quen biết với hắn nên mỗi lần hắn đều nhờ hai người giúp đỡ, một người thu tiền, một người đậy nắp cốc trà, bây giờ ngẫm nghĩ lại lúc đó mình thật đơn thuần.

Nhưng mà vào mùa đông, hai người bọn họ đều được uống trà sữa nóng miễn phí.

“Nếu cậu muốn uống thì tìm một thời gian rảnh nào đó chúng ta cùng quay lại trường cũ, Mập ca chắc có lẽ còn ở đó.’’

“Được thôi.’’

Hai người vừa nói cười vừa đi về phía trung tâm thương mại trước cổng công ty của Lâm Tịch.

“Cậu biết không, trung tâm thương mại này vừa mới được khai trương, kiểu dáng quần áo bên trong rất đẹp và hợp mốt, tớ đã nhắm đến từ lâu rồi.’’

“Thật không, vậy tớ có thể mua vài chiếc áo khoác cho Kỷ Hoài rồi.’’

Thời Cấm vừa dứt lời ngay lập tức đã nhận được cái lườm nguýt ghét bỏ của Lâm Tịch.

“Cậu đây đang show tình cảm của hai người trước mặt tớ sao?’’

“Không có, không có.’’ Thời Cấm lấy lòng kéo cánh tay cô.

Hai người đi lên tầng năm.

“Cấm Cấm, tớ cảm thấy chiếc váy này rất hợp với cậu, cậu đi thử xem?’’ Lâm Tịch cầm một chiếc váy ướm thử trên người Thời Cấm.

“Được.’’

Trước kia bọn họ cũng như vậy, mỗi lần muốn mua sắm đều kéo đối phương cùng nhau đi, chưa bao giờ tự đi mua một mình, hai người thường xuyên chọn quần áo cho nhau, mỗi chiếc áo mỗi chiếc quần đều vô cùng phù hợp với đối phương.

“Vậy tớ vào thử đồ, cậu ở đây chờ tớ nhé.’’

“Ừ, vào đi.’’

Thời Cấm thay quần áo xong đi ra, “Lâm Tịch, cậu nhìn thử xem…’’

Nhưng vừa mới bước ra thì chẳng còn thấy bóng dáng của Lâm Tịch ở đâu cả, Thời Cấm hơi nghi hoặc nhưng ngẫm nghĩ có thể cô ấy đã đi xem những quần áo khác nên cũng không để ý lắm.

Cô nhìn chính mình trong gương, không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Lâm Tịch thật sự rất tốt.

Ngay khi đang ngắm nghía bản thân, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lâm Tịch, không sai, chính là của cô ấy.

Theo hướng phát ra âm thanh đi tới thì thấy Lâm Tịch và một người phụ nữ đang đứng ở nơi đó, mà người phụ nữ kia cô vô cùng quen thuộc.

Quản Hi Duyệt.

Khi Quản Hi Duyệt nhìn thấy Thời Cấm cũng hơi sững sốt: “Thời Cấm?’’

Lâm Tịch xoay người lại: “Thử xong rồi sao?’’

“Ừ.’’

“Thế nào, tớ đã nói ánh mắt của tớ không tệ mà.’’

“Vâng, vâng, vâng, không tệ.’’

“Vậy chúng ta đi xem những cái khác.’’

“Được.’’

Quản Hi Duyệt thấy hai người bọn họ thản nhiên phớt lờ mình như vậy liền gọi Thời Cấm lại.

“Thời Cấm, nói thể nào đi chăng nữa cũng là bạn cũ với nhau, không chào hỏi một tiếng sao?’’

Khóe miệng Thời Cấm khẽ nhếch lên, một nụ cười vô cùng lạnh nhạt.

“Ai là bạn cũ của cô, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời tuyệt đối không nên nói lung tung, cô bây giờ là một vũ công nổi tiếng, cao quá tôi không trèo lên nổi.’’

Quản Hi Duyệt bị giọng điệu lạnh lùng của cô làm cho nghẹn họng.

“Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bạn học đại học, cũng là bạn cùng phòng nha.’’

“Vậy sao, không có ấn tượng.’’

Trong lòng Thời Cấm vẫn luôn chán ghét cô ta, một câu cũng không muốn nói chuyện với người này.

“Thời Cấm, tôi đã gặp Kỷ Hoài.’’

Bước chân của Thời Cấm hơi chững lại.

“Ồ, sau đó thì sao?’’

“Có vẻ như anh ta đã có bạn gái mới, vẫn là một sinh viên đại học.’’

Mối quan hệ giữa Kỷ Hoài và nữ sinh lần trước dường như không bình thường, cho dù có phải hay không, bây giờ cô chỉ muốn kích thích Thời Cấm một chút, cô không ưa nhất chính là dáng vẻ này của cô ta.

Lâm Tịch nghi ngờ nhìn Thời Cấm một cái, Kỷ Hoài yêu một sinh viên đại học, Quản Hi Duyệt đang nói cái quái gì ở đây vậy.

“Xem ra cá và bàn chân của gấu cô đều không thể có được.’’ Quản Hi Duyệt cười nói, trong ánh mắt hiện lên sự giễu cợt nồng đậm.

“Cô đang phát bệnh gì vậy, cái gì mà cá và bàn chân của gấu.’’ Đầu óc Lâm Tịch hơi mơ hồ.

“Quản Hi Duyệt, tôi quên nói cho cô biết một chuyện.’’

“Chuyện gì?’’

“Tôi sắp kết hôn rồi.’’

Quản Hi Duyệt hơi sửng sốt: “Cô… Sắp kết hôn?’’

“Đúng vậy.’’

“Ồ, thật tốt, anh ta so với Kỷ Hoài như thế nào?’’

“Quản Hi Duyệt, cô bị thần kinh sao, chồng của cô ấy chính là Kỷ Hoài được không?’’ Lâm Tịch thật sự nghe không nổi nữa, tại sao người phụ nữ này vừa trở về nước đã không bình thường thế này.

Nụ cười nơi khóe miệng của Quản Hi Duyệt trở nên cứng ngắc: “Cô nói gì?’’

“Cái gì mà cái gì, tôi nói Thời Cấm nhà tôi chuẩn bị kết hôn với Kỷ Hoài rồi, còn có nữ sinh đại học trong miệng của người là cái quái gì, tôi thấy thần kinh của cô không bình thường rồi.’’

“Sao có thể, tôi không tin, hai người…’’

“Cô không tin cũng chẳng còn cách nào, cùng lắm thì lúc đó tôi sẽ mời cô đi uống rượu mừng.’’ Thời Cấm mỉm cười nói.

“Tôi không thèm uống, Thời Cấm, cô cho là cô đã thắng sao, tôi nói cho cô biết, Kỷ Hoài vẫn luôn nợ tôi, cả đời này…’’

“Chưa bao giờ Kỷ Hoài nợ cô cái gì cả, cô cũng đừng lấy chuyện trước kia để uy hiếp anh ấy, cuộc phẩu thuật của chú Kỷ chẳng có vấn đề gì cả, đừng lợi dụng sự cảm thông của người khác nữa, điều đó chỉ khiến cô trở nên đáng thương hơn mà thôi.’’

“Cô… Cô đều biết?’’ Sắc mặt Quản Hi Duyệt trắng nhợt.

“Đúng vậy, nếu như tôi không biết, có lẽ đến bây giờ vẫn còn bị cô làm mờ mắt, còn nữa sau này mời cô đừng tìm gặp chồng tôi ở nơi riêng tư nữa, nếu không tôi sẽ cảm thấy cô đang cố tình phá hủy gia đình của tôi đấy, dẫu sao bây giờ cô cũng được coi là một nhân vật của công chúng, nếu như chuyện này bị lộ ra, con đường nghệ thuật có vẻ như không được tốt lắm nhỉ.’’

“Cô đang uy hiếp tôi sao?’’

“Không thể nói là uy hiếp được, nhưng nếu cô đã cho là như vậy, tôi cũng không còn cách nào, chúng ta đi thôi.’’

Lâm Tịch khinh bỉ liếc Quản Hi Duyệt một cái rồi nắm tay Thời Cấm bỏ đi không thèm quay đầu lại.

“Đúng rồi, Quản Hi Duyệt, năm đó cô đã nhìn thấy tôi đúng không?’’

Bàn tay Quản Hi Duyệt đang đặt bên hông đột nhiên siết chặt.

“Cô đang nói về cái gì?’’

“Tôi nói, lúc ấy cô đã thấy tôi, cho nên mới cố ý ôm Kỷ Hoài đúng không?’’

“Cô đang nói bậy bạ gì vậy?’’

Thời Cấm mỉm cười: “Vậy cô cứ coi như tôi đang nói bậy đi.’’

“Mẹ kiếp, chuyện này… Là có ý gì ?’’ Lâm Tịch kéo cánh tay của Thời Cấm, ngạc nhiên hỏi.

“Cố ý cái gì, chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ năm đó cậu lẻn ra khỏi bệnh viện năm đó, sau đó…’’ Lâm Tịch trợn to hai mắt.

Thời Cấm vỗ vỗ bàn tay cô ấy: “Được rồi, tớ nghĩ bây giờ chúng ta nên đi thay quần áo thôi, nếu không nhân viên không nhìn thấy còn tưởng rằng chúng ta đang ăn cắp quần áo đấy.’’

Lâm Tịch bật cười thành tiếng.

“Được, nếu như cảnh sát đến bắt cậu, tớ chắc chắn sẽ giả vờ như không biết cậu.’’

“Lương tâm của cậu không cảm thấy bị cắn rứt sao?’’

“Không thể nào, bởi vì tớ căn bản không có lương tâm.’’

*

Thời Cấm bị cảm.

Khi đến sân bay đón Kỷ Hoài, cô cố tình bọc chặt bản thân thật kín mít.

“Em rất lạnh sao?’’ Kỷ Hoài khó hiểu nhìn cô, lúc này cô chỉ còn đôi mắt đen nhánh lộ ra bên ngoài mà thôi.

“Vâng.’’ Thời Cấm không dám nói nhiều lời, chỉ dám nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.

Nhưng chỉ một âm thanh nhỏ này của cô, Kỷ Hoài cũng có thể nghe ra được có gì đó không bình thường.

“Em bị cảm?’’

Thời Cấm chợt ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liên tục lắc đầu.

“Có phải em lại không nghe lời anh mà mặc ít quần áo đúng không?’’

“Không có, không có, tuyệt đối không có.’’

Lúc này, đánh chết cô cô cũng không thể thừa nhận.

“Có thể mấy ngày gần đây thời tiết thật sự quá lạnh, anh không biết đó thôi, trong những ngày anh không ở đây, nhiệt độ thành phố S rất thấp, vô cùng thấp.’’

Kỷ Hoài ôm cô vào lòng chặt hơn một chút, nhìn cô khàn giọng nghiêm túc nói bậy nói bạ cũng không vạch trần.

“Đi nhanh lên, về nhà thôi.’’

Thời Cấm mỉm cười ôm chặt vòng eo của Kỷ Hoài.

Buổi tối, sau khi tắm xong, cứ thể chống chọi lại cơn cảm mạo, Thời Cấm ngồi trên giường xem weibo.

Kỷ hoài ra khỏi phòng tắm vẫn thấy cô còn ngồi ở đó chơi điện thoại di động, liền sải bước đi tới rồi rút điện thoại ra khỏi tay cô.

“Đã bị cảm rồi còn nghịch điện thoại, mau đi ngủ đi."

Thời Cấm nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, mới tám giờ.

“Còn sớm mà.’’ Cô duỗi tay muốn cướp lại điện thoại từ tay anh.

Kỷ Hoài một tay đưa điện thoại lên cao, một tay bắt lấy cánh tay không an phận của người nào đó, đột nhiên áp người lại gần, cảnh cáo nói.

“Nếu như em cảm thấy còn quá sớm, chúng ta có thể làm một số vận động rồi đi hẵng ngủ, hử?’’

Thời Cấm ngay lập tức đàng hoàng trở lại.

“Em ngủ, em ngủ là được chứ gì?’’ Cô vẫy vùng thoát khỏi cánh tay của anh, nhanh chóng nằm xuống giường, ngoan ngõan đắp chăn kín mít, chỉ chừa lại một đôi mắt to tròn nhìn anh.

“Vậy anh giúp em đặt báo thức đi, sáng sớm ngày mai tám giờ em phải dậy rồi.’’

Kỷ Hoài vỗ đầu cô một cái: “Anh biết rồi, mau ngủ đi.’’

*

Ngủ mơ mơ màng màng, Kỷ Hoài bị từng đợt âm thanh nôn mửa đánh thức.

Anh mở mắt ra, phát hiện phần giường bên cạnh mình trống trơn, quay người lại nhìn về phía phòng tắm thấy ánh đèn ấm áp màu cam bên trong được bật sáng, liền vén chăn đứng dậy đi tới.

“Cấm Cấm.’’ Anh gõ nhẹ vào cánh cửa phòng tắm.

Thời Cấm ở trong phòng tắm vẫn không trả lời, một lát sau có tiếng xả nước bồn cầu vang lên, ánh đèn bên trong tối dần, Thời Cấm đi ra ngoài.

Kỷ Hoài thấy sắc mặt của cô tái nhợt, bước đi lảo đảo.

“Em sao vậy? Không thoải mái sao?’’

Thời Cấm bỉu môi, giờ cô cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu.

Kỷ Hoài đưa tay đỡ lấy cô, bàn tay lạnh như băng.

“Em khó chịu.’’

“Ở đâu?’’

“Bụng.’’

Kỷ Hoài thấy dáng vẻ đáng thương này của Thời Cấm, ôm người lên giường, sau đó đi đến tủ quần áo lấy quần áo.

“Anh lấy quần áo làm gì?’’

“Đi bệnh viện.’’

“A? Em không muốn đi…’’

“Phải đi.’’ Kỷ Hoài giúp cô mặc quần áo tử tế, bọc lấy thật chặt thật kín rồi mới mang cô ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa, cơn gió lạnh thấu xương đập vào mặt, Thời Cấm cảm giác gò má của mình bỗng đau rát.

Căn hộ của hai người còn cách nhà để xe một đoạn, Kỷ Hoài trùm mũ áo cho cô thật kỹ, tiếp đó ngồi chổm hổm trước mặt cô.

“Lên đi, để anh cõng em.’’

Vốn dĩ đôi chân Thời Cấm đang mềm nhũn, thấy Kỷ Hoài ngồi chồm hỗm xuống, ngay lập tức tựa như động vật không xương sống nằm sấp lên lưng anh.

Cô rất nhẹ, Kỷ Hoài dễ dàng cõng cô lên.

Thời Cấm úp mặt vào chiếc áo khoác lông của mình, lớp vải mềm mịn thoải mái khiến cô vô thức thở dài cảm thán, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, đan chéo vào nhau.

“Kỷ Hoài, thật tốt khi có anh ở bên cạnh.’’ Cô đột nhiên dán vào cổ anh nói.

Cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo đóng đóng mở mở trên cần cổ ấm áp, nhất thời khiến Kỷ Hoài cảm giác được huyết dịch cả người mình bắt đầu chảy về phía sau ót.

“Ngoan nào, đừng quyến rũ anh.’’

“Ồ.’’

Thời Cấm dán vào cổ anh ồ một tiếng, một giây tiếp theo lập tức bị Kỷ Hoài đánh một cái vào mông.

“Anh…’’

“Anh làm sao?’’

Thời Cấm ủy khuất không nói gì, người này… Không biết xấu hổ.

Cảm giác được môi cô đã rời khỏi cổ mình, ngoan ngoãn dựa vào bờ vai anh một lần nữa, Kỷ Hoài cong môi cười một tiếng.

“Khó chịu thì ngủ một lát đi.’’

“Vâng.’’

Thời Cấm nằm trên tấm lưng vững chãi của Kỷ Hoài, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?’’

“Không có gì đáng ngại, chỉ là cảm lạnh kèm theo rối loạn tiêu hóa, thường ngày nên chú ý một chút , cho cô ấy bổ sung lượng nước nhiều hơn, tốt nhất là để cô ấy uống một tí nước đường muối, mỗi ngày ít nhất phải đảm bao 500ml, tránh đồ dầu mỡ.’’

“Tôi biết rồi.’’

“Ai, mấy người trẻ tuổi như các cô các cậu, bình thường đều không chú ý nghỉ ngơi chăm sóc bản thân mình, cảm thấy mình còn trẻ nên cứ tùy tiện giày vò, đến lúc xảy ra cái gì với thấy hối hận.’’

Thời Cấm đang nằm đưa lưng về phía Kỷ Hoài nên không thể nhìn thấy biểu cả của anh vào lúc này.

“Được rồi, một lát nữa nhớ đến nhà thuốc lấy thuốc, nghỉ ngơi một chút rồi có thể xuất viện.’’

“Vâng.’’

Sau khi bác sĩ ra ngoài, Kỷ Hoài mới đi đến bên giường bệnh Thời Cấm.

“Dậy rồi sao?’’

“Vâng.’’

“Em nghỉ ngơi một lát nữa đi, anh sẽ đi lấy thuốc cho em.’’

“Vâng.’’

Không lâu sau, Kỷ Hoài đã mang theo túi thuốc trở về.

Anh nhìn Thời Cấm vẫn trùm kín mít nằm trong chăn, cũng không biết cô đang làm gì, còn tưởng cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng đặt thuốc lên bàn.

Kết quả anh vừa để thuốc lên bàn thì đã thấy Thời Cấm bất thình lình kéo chăn xuống, đúng lúc chạm vào ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Hoài.

“Anh đã về rồi sao?’’

“Em có muốn nằm nghỉ nữa không?’’ Anh hỏi.

“Không cần, em đã khỏe hơn rất nhiều rồi, em muốn về nhà.’’

Thời Cấm lắc đầu, cô không thích ở bệnh viện chút nào, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy ngồi dậy mặc quần áo vào thôi.’’

“Vâng.’’

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Thời Cấm cảm thấy tinh thần của mình bỗng tốt hơn rất nhiều.

“Còn đau bụng nữa không?’’

“Không đau lắm.’’

Trên đường trở về, Kỷ Hoài đột nhiên nói với cô.

“Em có biết khi em còn ngủ, bác sĩ đã nói với anh cái gì không?’’

“Nói chuyện gì?’’ Thời Cấm nghi ngờ nhìn anh.

“Nói em bị cảm là vì mặc quá ít.’’

Thời Cấm, “………..”

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom