-
Chương 77
Edit: Vân
Beta: Tà
Khi nụ hôn ấm áp này rơi xuống má, thiếu nữ vốn đang cười bỗng cứng mặt, đôi mắt trong trẻo ngọt ngào trợn to, dường như không dám tin.
Cô quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt anh cười rất vui vẻ.
Tô Hiểu Đàm lúc này mắt chữ A, mồm chữ O, đứng đối diện im lặng nhìn bọn họ. Ánh nắng mặt trời phủ lên hai người, làm cho cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp năm tháng tĩnh lặng ấm áp.
"Hai em ăn sáng chưa?" Từ Ứng Hàn nhìn về phía hai cô, hỏi nhỏ.
Lâm Lung bật cười, chỉ chỉ đồng hồ quả lắc treo trên tường phòng huấn luyện. Đồng hồ này do Chu Nghiêu cố ý treo lên, hơn nữa, nó còn vô cùng lớn, chỉ cần vào cửa liền phải để ý.
Theo lời của Chu Nghiêu, anh ta phải dùng đồng hồ này để cảnh tỉnh những người thích đến trễ.
Thế nhưng đồng hồ treo lên đó, ai đến trễ vẫn đến trễ.
"Bây giờ đã gần 11 giờ rồi, có ăn thì ăn trưa luôn, ai lại ăn sáng nữa." Lâm Lung cười nói.
Từ Ứng Hàn thấp giọng nói: "Vậy thì ăn trưa, anh mời hai em đi ăn."
Giọng anh vốn hơi trầm, bây giờ còn cố ý nén thấp xuống, thật có sức dụ hoặc người ta phải phạm tội. Trên đôi má trắng mịn của Lâm Lung bỗng hiện một lớp mây đỏ, cô lắc đầu, kéo Tô Hiểu Đàm rồi nói: "Bọn em ăn ở đây thôi, Hiểu Đàm nói muốn ăn ở nhà chung."
...
Lâm Lung nhìn Tô Hiểu Đàm ngồi trên giường cô khóc không thành tiếng, vừa rồi cô nhắc Ngô Địch ở bên cạnh chắc còn chưa rời phòng nên mới khiến Tô Hiểu Đàm chuyển từ khóc to thành khóc mếu.
"Thất vọng đến vậy sao?" Lâm Lung có chút khó xử.
Tô Hiểu Đàm lấy một cái gối trên giường, ôm vào ngực rồi liều mạng đấm mấy cái, cô ấy phàn nàn: "Hàn thần, Hàn thần mời tớ ăn trưa đấy, vậy mà cậu lại từ chối thay tớ."
Nói xong, cô ấy giả vờ lau nước mắt.
Lâm Lung bị dụ, vội vàng nói: "Được rồi, chỉ một bữa cơm thôi mà, lần sau bảo anh ấy mời lại là được."
Cô vừa nói xong, Tô Hiểu Đàm lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao, hỏi: "Thật không?"
Lâm Lung gật đầu.
Tô Hiểu Đàm ôm gối cười, mặt bỗng trở nên gian xảo: "Aizzz, đúng là bây giờ thân phận khác rồi, xem điệu bộ con nhóc cậu quản lí Hàn thần kìa."
Lâm Lung quỳ trên giường, ngẩng đầu lên, đặt tay lên vai bạn mình.
"Còn như vậy nữa thì không mời mọc gì hết." Lâm Lung xụ mặt.
Tô Hiểu Đàm vội giơ tay, cười hì hì xin tha: "Ôi ôi ôi, cô bé này bây giờ không trêu được nữa rồi. Cậu tóm nam thần của tớ thế nào vậy, mau kể nghe xem."
"Cậu nhỏ tiếng một chút." Lâm Lung tiến lên che miệng cô ấy ngay lập tức, chỉ biết nhắc nhở.
Cô nói: "Chuyện này trừ cậu ra chưa ai biết cả."
Tô Hiểu Đàm trố mắt, đợi Lâm Lung thu tay từ miệng mình mới dám hỏi nhỏ: "Chỉ tớ biết? Hai người đang bí mật yêu đương à?"
Lâm Lung gật đầu.
"Uầy, bé Đậu Đỏ chơi Tây nhỉ, yêu đương bí mật cơ đấy." Tô Hiểu Đàm nhéo nhẹ má cô một cái.
Nhưng vừa nói xong, sắc mặt cô ấy lại trở nên nghiêm túc, "Yêu đương bí mật là chủ ý của ai thế? Cậu hay Hàn thần?"
"Tớ." Lâm Lung trả lời không chút do dự. Thật ra thì chuyện này cô và Từ Ứng Hàn không coi như là có tiếng nói chung, nói chính xác hơn, Từ Ứng Hàn bị cô ép theo ý mình. Anh trái lại không thèm để ý có bị lộ chuyện yêu đương hay không.
Tô Hiểu Đàm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Vậy thì tốt, quả nhiên Hàn thần vẫn không khiến tớ thất vọng, không phải tra nam."
"Không công khai thì là tra nam sao?" Lâm Lung kinh ngạc.
Tô Hiểu Đàm nhìn vẻ mặt lơ mơ kia, lắc đầu thở dài: "Nói cậu ngốc thật không sai. Bây giờ biết bao người rõ ràng có bạn gái rồi mà vẫn giả vờ đội lốt cẩu độc thân, chẳng phải để tìm cơ hội tìm lốp dự phòng à. Càng chưa kể trong giới eSports các cậu, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp được fans nữ theo đuổi còn không biết trời cao đất rộng, đã có bạn gái rồi còn dính líu đến fans của mình."
"Đội trưởng không phải người như vậy." Lâm Lung bảo vệ Từ Ứng Hàn.
Mặc dù trong giới này đúng là có một vài thành phần xấu, nhưng cô biết đội trưởng không phải.
"Đúng rồi, cho nên tớ mới nói Hàn thần không phải tra nam, không hổ là nam thần của tớ." Tô Hiểu Đàm ôm mặt, nói đầy thán phục.
Nói xong, cô ấy xoay mặt nhìn về phía Lâm Lung, "Chỉ tiếc bây giờ nam thần bị cậu tư hữu hóa rồi."
Lâm Lung trông dáng vẻ của bạn mình, chợt hỏi: "Nếu chúng tớ công khai, phản ứng của fans có lẽ sẽ khoa trương hơn cậu nhỉ?"
Cô biết Tô Hiểu Đàm đang mừng cho mình, nói gì cũng là trêu đùa mình thôi. Đây là lí do Lâm Lung không nói dối bạn. Nhưng đối với phản ứng của những người khác sau khi công khai thì Lâm Lung chưa dám đoán.
Có lẽ fans nữ của Từ Ứng Hàn sẽ thi nhau lên Weibo cô chửi rủa.
Hoặc cũng có người muốn chuyện này hot lên, sẽ phóng đại chuyện yêu đương của hai người, dù sao thì chắc chắn cũng sẽ gây nên ảnh hưởng lớn.
Bởi vậy cô không muốn tùy tiện thử.
Tô Hiểu Đàm thấy vậy, đưa tay xoa đầu cô một cái rồi nói: "Quan tâm cái nhìn người khác làm gì. Nói thật nhé, yêu đương là chuyện riêng của hai người. Nếu fans phản đối, cậu sẽ chia tay Hàn thần à?"
Đương nhiên là không.
Trong lòng Lâm Lung quyết không do dự.
"Mà cũng không cần, quan trọng nhất là hai người các cậu thật lòng thích đối phương, vậy là xong, còn những lời chua lời ngọt kia chỉ là ghen tị và hâm mộ thôi." Tô Hiểu Đàm chỉ vào mũi mình, "Như tớ bây giờ ấy, thật ra trong lòng không biết hâm mộ cậu biết bao nhiêu."
Nói xong, sợ còn chưa đủ, cô ấy còn xoa xoa má Lâm Lung.
"Lâm Đậu Đỏ ơi là Lâm Đậu Đỏ, nói nghe xem, cảm giác trở thành chị Hàn như thế nào?"
Gò má Lâm Lung bị xoa trở nên nóng hổi, cô ngã xuống giường, nhìn trần nhà, khẽ cười: "Ừm, cảm giác rất thích."
Tô Hiểu Đàm nằm xuống bên cạnh cô, dùng tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, cười hì hì: "Nói thật, cậu không cần lo lắng về fans đâu. Tuyển thủ cũng là người mà, đối với chuyện yêu đương, trong lòng fans cũng hiểu cho đấy. Huống chi, nhìn thế nào cậu cũng giống hình mẫu chị dâu fans thích nhất, dáng dấp xinh đẹp, chẳng phải kiểu đồng bóng, quan trọng nhất là ngay cả chơi game cậu cũng không thua kém gì Hàn thần."
Trong giới eSports, không ít tuyển thủ chuyên nghiệp yêu đương, cho nên fans thường gọi đùa bạn gái của nhiều tuyển thủ là chị dâu.
Nói đến đây, Tô Hiểu Đàm chợt nghĩ ra gì đó, cười khì khì.
Lâm Lung thấy bạn mình đột nhiên cười ngốc, cảm thấy có chút khó hiểu.
Bỗng nghe cô ấy thản nhiên nói: "Nói mới nhớ, cậu cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà, nói vậy thì fans của cậu có nên gọi Hàn thần là anh rể không nhỉ?"
Lúc này, Tô Hiểu Đàm nằm trên giường, ôm bụng cười sằng sặc.
"Vậy thì Hàn thần chắc là vị anh rể đầu tiên của giới eSports rồi."
Lâm Lung: "..."
Quả là "bạn tốt", cô không nên nói cho người này mới phải.
**
Đến trưa, Tô Hiểu Đàm ở lại nhà chung chiến đội I.W ăn cơm. Một đám thanh niên vừa lục đục đến đông đủ thì thấy một cô gái lạ hoắc ngồi cạnh Lâm Lung, ngoại hình còn rất ưa nhìn.
Giản Dịch mặc áo thun màu lam đi với quần đùi rộng, tóc rối như lông gà, lúc nhìn thấy Tô Hiểu Đàm liền kêu lên một tiếng.
"Có khách à?" Giản Dịch vội vàng sửa sang mái tóc ngắn của mình.
Không ngờ lúc cậu ta vừa định đưa tay lên, từ sau có người bất ngờ tặng cho một cú đá, cậu ta lập tức cáu dữ: "Đậu má, làm gì vậy?"
Cậu ta ngoảnh lại thì thấy Vương Ngọc Đàn với vẻ mặt đầy mỉa mai, "Ối giời, giả vờ giống quá."
"Giả vờ em gái nhà cậu ấy." Giản Dịch hạ giọng.
Nhưng cậu ta vừa nói xong, Vương Ngọc Đàn bỗng hô lên: "Tiểu Nghiêu, có người nói bậy."
"Đậu má, cậu có còn là người không? Cầm thú." Giản Dịch không nhịn được nói.
Gần đây chiến đội I.W vừa công bố một quy định, đó là không được làm gì thô tục trong phòng huấn luyện. Quy định này đưa ra nhằm tránh bọn họ lên sóng livestream văng bậy bị người ta đem tế.
Ngay cả mấy câu cửa mồm như "đậu..." và "em gái..." cũng nằm trong phạm vi phạt tiền.
Một lần 20 tệ, mặc dù không nhiều, nhưng từ sau hôm Giản Dịch bị phạt 200 tệ, cậu ta cũng biết xót ví.
"Thêm một câu nữa." Vương Ngọc Đàn cười đểu.
Giản Dịch cũng nói rất có khí phách: "Tôi đâu có nói bậy trong phòng huấn luyện, đây là phòng ăn cơ mà, tôi sợ quần gì."
Đợi hai người đi xới cơm, Tô Hiểu Đàm thấp giọng hỏi: "Bình thường bọn họ cũng vậy à?"
"Đúng vậy, cứ thích đấu võ mồm như vậy, một cặp oan gia vui vẻ." Lâm Lung gật đầu.
Thấy Tô Hiểu Đàm cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia, Lâm Lung cười hỏi: "Có cảm thấy mộng tưởng tan vỡ không?"
Xem một đám người trên sàn đấu khí phách hăng hái như vậy, kể ra cũng đều là thanh niên mới lớn cả thôi.
"Tan vỡ cái gì, trong lòng tớ hai bọn họ là thiếu niên ngỗ nghịch." Tô Hiểu Đàm nhìn quanh một vòng, chần chừ nói: "Nhìn hai người họ là nhược thụ xứng với cường công."
Lâm Lung: "..."
Cơm nước xong xuôi, Lâm Lung lại dẫn Tô Hiểu Đàm đến phòng huấn luyện.
Tô Hiểu Đàm đi vào, thấy mọi người đều bắt đầu chơi game liền nói nhỏ: "Mọi người bắt đầu huấn luyện hết rồi, chắc tớ về trước đây."
"Về sớm vậy cơ á?" Lâm Lung có chút không nỡ, hiếm lắm mới có bạn đến thăm cô.
Tô Hiểu Đàm nghe giọng cô thì cười một cái rồi nói: "Có phải không nỡ xa chị đây không?"
"Đi nhanh đi." Lâm Lung hất nhẹ hàm về phía cửa.
Tô Hiểu Đàm nắm tay cô một lúc rồi mới chịu buông.
Đúng thật là chiều có buổi huấn luyện, Lâm Lung cũng không thể chơi với bạn, cho nên cô tìm quà mà chiến đội I.W thường tặng trên Weibo, nhờ mọi người kí tên rồi mới đưa để Tô Hiểu Đàm về.
Lúc về, Tô Hiểu Đàm còn dặn dò: "Cậu thi đấu giải châu lục cho tốt nhé, phải cầm giải Nhất về đấy."
Lúc nghe những lời này, Lâm Lung đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại lúc trước với Chu Nghiêu.
Nếu cô thật sự giành được giải Nhất, vậy ngày mà chuyện của cô và Từ Ứng Hàn được đưa ra ánh sáng chắc sẽ không bị phản đối đâu nhỉ.
**
Có bốn đội xuất phát đến giải đấu châu lục lần này, đều là bốn chiến đội mạnh nhất giải mùa xuân, theo thứ tự là I.W, TT, NBG và VG.
Lúc bọn họ lên xe bus đến sân bay, nhiếp ảnh gia vẫn theo cùng để chụp.
Không lâu sau, bọn họ đến sân bay, đợt hình ảnh đầu tiên cũng được đăng tải lên Weibo.
Sau khi mọi người vào sân bay liền bắt đầu xếp hàng checkin. Bọn họ đi khoang thương gia, bởi vậy có rất ít người xếp hàng, nhưng một đám người trẻ tuổi mặc quần áo giống nhau đứng chung khiến người ta không khỏi phải chú ý.
Trong khoảng thời gian rất nhanh đã có người nhận ra bọn họ.
Vừa lên máy bay, bọn họ đã bị fans vây quanh, tất nhiên không thể thiếu phần xin chữ kí.
Trên mặt Lâm Lung là khẩu trang Từ Ứng Hàn đeo cho trước lúc lên đường, vậy mà đeo một lúc lâu cô mới phát hiện, chỉ với chừng này mà muốn tránh fans thì không thể nào.
Cũng may máy bay đến đúng giờ, sau khi lên máy bay, mọi người liền yên vị ở chỗ của mình.
Lâm Lung ngồi giữa, Từ Ứng Hàn ngồi bên trái, Vương Ngọc Đàn ngồi bên phải. Khoang thương gia có bốn ghế một hàng, tuy Từ Ứng Hàn ngồi kế chỗ Lâm Lung, nhưng lại cách một đường đi.
Vậy mà Vương Ngọc Đàn lại ngồi sát Lâm Lung.
"Hàn ca, đây là chỗ ngồi em mà." Vương Ngọc Đàn cúi đầu nhìn vé trong tay mình.
Từ Ứng Hàn hất cằm, "Chỗ bên kia của anh cho cậu ngồi."
Vương Ngọc Đàn nghe vậy rất tủi thân, ai nói đi, rõ ràng là anh cưỡng ép chiếm đoạn vị trí của người khác. Cũng may cậu ta là SP của anh, đã sớm quen bị chèn ép, lúc thi đấu phải bán mình là chuyện thường, bây giờ cũng chỉ là đổi chỗ ngồi thôi.
Lâm Lung ngồi bên cạnh dù không lên tiếng, nhưng vẫn nhân lúc máy bay chưa cất cánh, không nhịn được gửi tin nhắn Wechat cho chàng trai sát mình.
Lâm Lung: Anh đừng biểu hiện quá rõ ràng.
Từ Ứng Hàn: Cái gì quá rõ ràng?
Lâm Lung: ... Tóm lại là đừng để người khác nhìn ra.
Từ Ứng Hàn: Anh tưởng hôm qua em đã công nhận anh rồi, sao hôm nay lại muốn quỵt??
Chuyện hôm qua Lâm Lung chủ động công nhận anh trước mắt Tô Hiểu Đàm làm anh rất vui mừng, vậy mà hôm nay chuyện lại có vẻ không giống vậy.
Loa máy bay bắt đầu vang lên, nhắc nhở mọi người tắt các thiết bị phát sóng điện tử.
Lâm Lung tuân thủ tắt điện thoại di động.
"Này, đang hỏi em đấy." Cô vừa tắt điện thoại, chàng trai bên cạnh bỗng nói nhỏ bên tai.
Lâm Lung định đưa tay nhéo anh thì Vương Ngọc Đàn bất ngờ hỏi: "Hàn ca, cho em mượn máy tính bảng được không? Em quên sạc rồi."
"Làm gì?" Giọng chàng trai lười biếng, sau đó anh nắm lấy bàn tay cô vừa mới giơ lên.
Bàn tay mềm mại, lỗ chân lông nhỏ mịn tạo nên cảm giác sờ mấy cũng không đủ.
Rõ là Vương Ngọc Đàn đang nhìn về bên này mà anh còn dám làm loạn. Lâm Lung sợ hãi không dám nhúc nhích. Anh từ từ đứng dậy, đưa máy tính bảng cho Vương Ngọc Đàn ở bên kia lối đi.
Trên máy bay mở điều hòa, Lâm Lung chỉ mặc một kiện áo cộc tay, một lát sau liền cảm thấy lạnh.
Từ Ứng Hàn nhấn chuông, khi nữ tiếp viên tới, anh yêu cầu một cái chăn.
Lâm Lung quay đầu hỏi: "Anh thì sao? Không cần à?"
"Áo khoác anh để trong túi." Từ Ứng Hàn thấp giọng nói, Lâm Lung không lên tiếng nữa.
Đến khi nữ tiếp viên đưa chăn đến, Lâm Lung định đưa tay lấy thì bị anh giành mất. Cô thấy anh cầm chăn trong tay, sau đó lấy áo khoác mình ra.
Anh ném áo khoác lên người Lâm Lung, nhẹ nhàng nói: "Đắp lên đi."
Lâm Lung cầm áo khoác, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, nói nhỏ: "Em đắp áo của anh."
Người này thật đúng là...
Lâm Lung cúi đầu, trên áo có mùi của anh.
Mùi sạch thơm nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này, cô quay đầu nhìn anh, bỗng nở nụ cười: "Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Lần đầu gặp?
Chàng trai nhìn cô, đôi mắt đẹp sâu nhưng nghiêm túc, cặp ngươi đen nhánh hiện tại giống như sao trên trời, sáng vô cùng.
Lâm Lung thấy anh không nói lời nào thì hỏi lại: "Lúc đó cảm nhận đầu tiên của anh về em thế nào?"
Ngay cả Lâm Lung cũng vẫn tầm thường muốn biết ấn tượng đầu tiên của anh đối với mình ra sao.
Không ngờ gương mặt chàng trai bỗng trở nên nghiêm túc, anh nhíu mày, hỏi ngược lại: "Em thật sự muốn biết?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lung là nhớ lại, lúc ấy cô ngồi trên máy bay rất lâu, đi đường dài Mĩ - Trung cơ mà, chắc là tóc rối xù và da xấu xí lắm.
Nghĩ đến đây, cô bỗng không muốn tò mò nữa.
Vì vậy cô gái nhỏ liền ôm áo khoác của anh, áo khoác anh to rộng đến mức đắp được cả chân cô.
Từ Ứng Hàn đột nhiên nhích lại gần, kề sát tai cô.
"Lúc ấy anh đang suy nghĩ." Anh dừng lại, tay Lâm Lung bỗng nắm chặt, cho đến khi âm thanh anh chậm rãi vang lên lần nữa: "Cô bé này sao lại xinh đẹp như thế."
Beta: Tà
Khi nụ hôn ấm áp này rơi xuống má, thiếu nữ vốn đang cười bỗng cứng mặt, đôi mắt trong trẻo ngọt ngào trợn to, dường như không dám tin.
Cô quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt anh cười rất vui vẻ.
Tô Hiểu Đàm lúc này mắt chữ A, mồm chữ O, đứng đối diện im lặng nhìn bọn họ. Ánh nắng mặt trời phủ lên hai người, làm cho cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp năm tháng tĩnh lặng ấm áp.
"Hai em ăn sáng chưa?" Từ Ứng Hàn nhìn về phía hai cô, hỏi nhỏ.
Lâm Lung bật cười, chỉ chỉ đồng hồ quả lắc treo trên tường phòng huấn luyện. Đồng hồ này do Chu Nghiêu cố ý treo lên, hơn nữa, nó còn vô cùng lớn, chỉ cần vào cửa liền phải để ý.
Theo lời của Chu Nghiêu, anh ta phải dùng đồng hồ này để cảnh tỉnh những người thích đến trễ.
Thế nhưng đồng hồ treo lên đó, ai đến trễ vẫn đến trễ.
"Bây giờ đã gần 11 giờ rồi, có ăn thì ăn trưa luôn, ai lại ăn sáng nữa." Lâm Lung cười nói.
Từ Ứng Hàn thấp giọng nói: "Vậy thì ăn trưa, anh mời hai em đi ăn."
Giọng anh vốn hơi trầm, bây giờ còn cố ý nén thấp xuống, thật có sức dụ hoặc người ta phải phạm tội. Trên đôi má trắng mịn của Lâm Lung bỗng hiện một lớp mây đỏ, cô lắc đầu, kéo Tô Hiểu Đàm rồi nói: "Bọn em ăn ở đây thôi, Hiểu Đàm nói muốn ăn ở nhà chung."
...
Lâm Lung nhìn Tô Hiểu Đàm ngồi trên giường cô khóc không thành tiếng, vừa rồi cô nhắc Ngô Địch ở bên cạnh chắc còn chưa rời phòng nên mới khiến Tô Hiểu Đàm chuyển từ khóc to thành khóc mếu.
"Thất vọng đến vậy sao?" Lâm Lung có chút khó xử.
Tô Hiểu Đàm lấy một cái gối trên giường, ôm vào ngực rồi liều mạng đấm mấy cái, cô ấy phàn nàn: "Hàn thần, Hàn thần mời tớ ăn trưa đấy, vậy mà cậu lại từ chối thay tớ."
Nói xong, cô ấy giả vờ lau nước mắt.
Lâm Lung bị dụ, vội vàng nói: "Được rồi, chỉ một bữa cơm thôi mà, lần sau bảo anh ấy mời lại là được."
Cô vừa nói xong, Tô Hiểu Đàm lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao, hỏi: "Thật không?"
Lâm Lung gật đầu.
Tô Hiểu Đàm ôm gối cười, mặt bỗng trở nên gian xảo: "Aizzz, đúng là bây giờ thân phận khác rồi, xem điệu bộ con nhóc cậu quản lí Hàn thần kìa."
Lâm Lung quỳ trên giường, ngẩng đầu lên, đặt tay lên vai bạn mình.
"Còn như vậy nữa thì không mời mọc gì hết." Lâm Lung xụ mặt.
Tô Hiểu Đàm vội giơ tay, cười hì hì xin tha: "Ôi ôi ôi, cô bé này bây giờ không trêu được nữa rồi. Cậu tóm nam thần của tớ thế nào vậy, mau kể nghe xem."
"Cậu nhỏ tiếng một chút." Lâm Lung tiến lên che miệng cô ấy ngay lập tức, chỉ biết nhắc nhở.
Cô nói: "Chuyện này trừ cậu ra chưa ai biết cả."
Tô Hiểu Đàm trố mắt, đợi Lâm Lung thu tay từ miệng mình mới dám hỏi nhỏ: "Chỉ tớ biết? Hai người đang bí mật yêu đương à?"
Lâm Lung gật đầu.
"Uầy, bé Đậu Đỏ chơi Tây nhỉ, yêu đương bí mật cơ đấy." Tô Hiểu Đàm nhéo nhẹ má cô một cái.
Nhưng vừa nói xong, sắc mặt cô ấy lại trở nên nghiêm túc, "Yêu đương bí mật là chủ ý của ai thế? Cậu hay Hàn thần?"
"Tớ." Lâm Lung trả lời không chút do dự. Thật ra thì chuyện này cô và Từ Ứng Hàn không coi như là có tiếng nói chung, nói chính xác hơn, Từ Ứng Hàn bị cô ép theo ý mình. Anh trái lại không thèm để ý có bị lộ chuyện yêu đương hay không.
Tô Hiểu Đàm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Vậy thì tốt, quả nhiên Hàn thần vẫn không khiến tớ thất vọng, không phải tra nam."
"Không công khai thì là tra nam sao?" Lâm Lung kinh ngạc.
Tô Hiểu Đàm nhìn vẻ mặt lơ mơ kia, lắc đầu thở dài: "Nói cậu ngốc thật không sai. Bây giờ biết bao người rõ ràng có bạn gái rồi mà vẫn giả vờ đội lốt cẩu độc thân, chẳng phải để tìm cơ hội tìm lốp dự phòng à. Càng chưa kể trong giới eSports các cậu, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp được fans nữ theo đuổi còn không biết trời cao đất rộng, đã có bạn gái rồi còn dính líu đến fans của mình."
"Đội trưởng không phải người như vậy." Lâm Lung bảo vệ Từ Ứng Hàn.
Mặc dù trong giới này đúng là có một vài thành phần xấu, nhưng cô biết đội trưởng không phải.
"Đúng rồi, cho nên tớ mới nói Hàn thần không phải tra nam, không hổ là nam thần của tớ." Tô Hiểu Đàm ôm mặt, nói đầy thán phục.
Nói xong, cô ấy xoay mặt nhìn về phía Lâm Lung, "Chỉ tiếc bây giờ nam thần bị cậu tư hữu hóa rồi."
Lâm Lung trông dáng vẻ của bạn mình, chợt hỏi: "Nếu chúng tớ công khai, phản ứng của fans có lẽ sẽ khoa trương hơn cậu nhỉ?"
Cô biết Tô Hiểu Đàm đang mừng cho mình, nói gì cũng là trêu đùa mình thôi. Đây là lí do Lâm Lung không nói dối bạn. Nhưng đối với phản ứng của những người khác sau khi công khai thì Lâm Lung chưa dám đoán.
Có lẽ fans nữ của Từ Ứng Hàn sẽ thi nhau lên Weibo cô chửi rủa.
Hoặc cũng có người muốn chuyện này hot lên, sẽ phóng đại chuyện yêu đương của hai người, dù sao thì chắc chắn cũng sẽ gây nên ảnh hưởng lớn.
Bởi vậy cô không muốn tùy tiện thử.
Tô Hiểu Đàm thấy vậy, đưa tay xoa đầu cô một cái rồi nói: "Quan tâm cái nhìn người khác làm gì. Nói thật nhé, yêu đương là chuyện riêng của hai người. Nếu fans phản đối, cậu sẽ chia tay Hàn thần à?"
Đương nhiên là không.
Trong lòng Lâm Lung quyết không do dự.
"Mà cũng không cần, quan trọng nhất là hai người các cậu thật lòng thích đối phương, vậy là xong, còn những lời chua lời ngọt kia chỉ là ghen tị và hâm mộ thôi." Tô Hiểu Đàm chỉ vào mũi mình, "Như tớ bây giờ ấy, thật ra trong lòng không biết hâm mộ cậu biết bao nhiêu."
Nói xong, sợ còn chưa đủ, cô ấy còn xoa xoa má Lâm Lung.
"Lâm Đậu Đỏ ơi là Lâm Đậu Đỏ, nói nghe xem, cảm giác trở thành chị Hàn như thế nào?"
Gò má Lâm Lung bị xoa trở nên nóng hổi, cô ngã xuống giường, nhìn trần nhà, khẽ cười: "Ừm, cảm giác rất thích."
Tô Hiểu Đàm nằm xuống bên cạnh cô, dùng tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, cười hì hì: "Nói thật, cậu không cần lo lắng về fans đâu. Tuyển thủ cũng là người mà, đối với chuyện yêu đương, trong lòng fans cũng hiểu cho đấy. Huống chi, nhìn thế nào cậu cũng giống hình mẫu chị dâu fans thích nhất, dáng dấp xinh đẹp, chẳng phải kiểu đồng bóng, quan trọng nhất là ngay cả chơi game cậu cũng không thua kém gì Hàn thần."
Trong giới eSports, không ít tuyển thủ chuyên nghiệp yêu đương, cho nên fans thường gọi đùa bạn gái của nhiều tuyển thủ là chị dâu.
Nói đến đây, Tô Hiểu Đàm chợt nghĩ ra gì đó, cười khì khì.
Lâm Lung thấy bạn mình đột nhiên cười ngốc, cảm thấy có chút khó hiểu.
Bỗng nghe cô ấy thản nhiên nói: "Nói mới nhớ, cậu cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà, nói vậy thì fans của cậu có nên gọi Hàn thần là anh rể không nhỉ?"
Lúc này, Tô Hiểu Đàm nằm trên giường, ôm bụng cười sằng sặc.
"Vậy thì Hàn thần chắc là vị anh rể đầu tiên của giới eSports rồi."
Lâm Lung: "..."
Quả là "bạn tốt", cô không nên nói cho người này mới phải.
**
Đến trưa, Tô Hiểu Đàm ở lại nhà chung chiến đội I.W ăn cơm. Một đám thanh niên vừa lục đục đến đông đủ thì thấy một cô gái lạ hoắc ngồi cạnh Lâm Lung, ngoại hình còn rất ưa nhìn.
Giản Dịch mặc áo thun màu lam đi với quần đùi rộng, tóc rối như lông gà, lúc nhìn thấy Tô Hiểu Đàm liền kêu lên một tiếng.
"Có khách à?" Giản Dịch vội vàng sửa sang mái tóc ngắn của mình.
Không ngờ lúc cậu ta vừa định đưa tay lên, từ sau có người bất ngờ tặng cho một cú đá, cậu ta lập tức cáu dữ: "Đậu má, làm gì vậy?"
Cậu ta ngoảnh lại thì thấy Vương Ngọc Đàn với vẻ mặt đầy mỉa mai, "Ối giời, giả vờ giống quá."
"Giả vờ em gái nhà cậu ấy." Giản Dịch hạ giọng.
Nhưng cậu ta vừa nói xong, Vương Ngọc Đàn bỗng hô lên: "Tiểu Nghiêu, có người nói bậy."
"Đậu má, cậu có còn là người không? Cầm thú." Giản Dịch không nhịn được nói.
Gần đây chiến đội I.W vừa công bố một quy định, đó là không được làm gì thô tục trong phòng huấn luyện. Quy định này đưa ra nhằm tránh bọn họ lên sóng livestream văng bậy bị người ta đem tế.
Ngay cả mấy câu cửa mồm như "đậu..." và "em gái..." cũng nằm trong phạm vi phạt tiền.
Một lần 20 tệ, mặc dù không nhiều, nhưng từ sau hôm Giản Dịch bị phạt 200 tệ, cậu ta cũng biết xót ví.
"Thêm một câu nữa." Vương Ngọc Đàn cười đểu.
Giản Dịch cũng nói rất có khí phách: "Tôi đâu có nói bậy trong phòng huấn luyện, đây là phòng ăn cơ mà, tôi sợ quần gì."
Đợi hai người đi xới cơm, Tô Hiểu Đàm thấp giọng hỏi: "Bình thường bọn họ cũng vậy à?"
"Đúng vậy, cứ thích đấu võ mồm như vậy, một cặp oan gia vui vẻ." Lâm Lung gật đầu.
Thấy Tô Hiểu Đàm cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia, Lâm Lung cười hỏi: "Có cảm thấy mộng tưởng tan vỡ không?"
Xem một đám người trên sàn đấu khí phách hăng hái như vậy, kể ra cũng đều là thanh niên mới lớn cả thôi.
"Tan vỡ cái gì, trong lòng tớ hai bọn họ là thiếu niên ngỗ nghịch." Tô Hiểu Đàm nhìn quanh một vòng, chần chừ nói: "Nhìn hai người họ là nhược thụ xứng với cường công."
Lâm Lung: "..."
Cơm nước xong xuôi, Lâm Lung lại dẫn Tô Hiểu Đàm đến phòng huấn luyện.
Tô Hiểu Đàm đi vào, thấy mọi người đều bắt đầu chơi game liền nói nhỏ: "Mọi người bắt đầu huấn luyện hết rồi, chắc tớ về trước đây."
"Về sớm vậy cơ á?" Lâm Lung có chút không nỡ, hiếm lắm mới có bạn đến thăm cô.
Tô Hiểu Đàm nghe giọng cô thì cười một cái rồi nói: "Có phải không nỡ xa chị đây không?"
"Đi nhanh đi." Lâm Lung hất nhẹ hàm về phía cửa.
Tô Hiểu Đàm nắm tay cô một lúc rồi mới chịu buông.
Đúng thật là chiều có buổi huấn luyện, Lâm Lung cũng không thể chơi với bạn, cho nên cô tìm quà mà chiến đội I.W thường tặng trên Weibo, nhờ mọi người kí tên rồi mới đưa để Tô Hiểu Đàm về.
Lúc về, Tô Hiểu Đàm còn dặn dò: "Cậu thi đấu giải châu lục cho tốt nhé, phải cầm giải Nhất về đấy."
Lúc nghe những lời này, Lâm Lung đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại lúc trước với Chu Nghiêu.
Nếu cô thật sự giành được giải Nhất, vậy ngày mà chuyện của cô và Từ Ứng Hàn được đưa ra ánh sáng chắc sẽ không bị phản đối đâu nhỉ.
**
Có bốn đội xuất phát đến giải đấu châu lục lần này, đều là bốn chiến đội mạnh nhất giải mùa xuân, theo thứ tự là I.W, TT, NBG và VG.
Lúc bọn họ lên xe bus đến sân bay, nhiếp ảnh gia vẫn theo cùng để chụp.
Không lâu sau, bọn họ đến sân bay, đợt hình ảnh đầu tiên cũng được đăng tải lên Weibo.
Sau khi mọi người vào sân bay liền bắt đầu xếp hàng checkin. Bọn họ đi khoang thương gia, bởi vậy có rất ít người xếp hàng, nhưng một đám người trẻ tuổi mặc quần áo giống nhau đứng chung khiến người ta không khỏi phải chú ý.
Trong khoảng thời gian rất nhanh đã có người nhận ra bọn họ.
Vừa lên máy bay, bọn họ đã bị fans vây quanh, tất nhiên không thể thiếu phần xin chữ kí.
Trên mặt Lâm Lung là khẩu trang Từ Ứng Hàn đeo cho trước lúc lên đường, vậy mà đeo một lúc lâu cô mới phát hiện, chỉ với chừng này mà muốn tránh fans thì không thể nào.
Cũng may máy bay đến đúng giờ, sau khi lên máy bay, mọi người liền yên vị ở chỗ của mình.
Lâm Lung ngồi giữa, Từ Ứng Hàn ngồi bên trái, Vương Ngọc Đàn ngồi bên phải. Khoang thương gia có bốn ghế một hàng, tuy Từ Ứng Hàn ngồi kế chỗ Lâm Lung, nhưng lại cách một đường đi.
Vậy mà Vương Ngọc Đàn lại ngồi sát Lâm Lung.
"Hàn ca, đây là chỗ ngồi em mà." Vương Ngọc Đàn cúi đầu nhìn vé trong tay mình.
Từ Ứng Hàn hất cằm, "Chỗ bên kia của anh cho cậu ngồi."
Vương Ngọc Đàn nghe vậy rất tủi thân, ai nói đi, rõ ràng là anh cưỡng ép chiếm đoạn vị trí của người khác. Cũng may cậu ta là SP của anh, đã sớm quen bị chèn ép, lúc thi đấu phải bán mình là chuyện thường, bây giờ cũng chỉ là đổi chỗ ngồi thôi.
Lâm Lung ngồi bên cạnh dù không lên tiếng, nhưng vẫn nhân lúc máy bay chưa cất cánh, không nhịn được gửi tin nhắn Wechat cho chàng trai sát mình.
Lâm Lung: Anh đừng biểu hiện quá rõ ràng.
Từ Ứng Hàn: Cái gì quá rõ ràng?
Lâm Lung: ... Tóm lại là đừng để người khác nhìn ra.
Từ Ứng Hàn: Anh tưởng hôm qua em đã công nhận anh rồi, sao hôm nay lại muốn quỵt??
Chuyện hôm qua Lâm Lung chủ động công nhận anh trước mắt Tô Hiểu Đàm làm anh rất vui mừng, vậy mà hôm nay chuyện lại có vẻ không giống vậy.
Loa máy bay bắt đầu vang lên, nhắc nhở mọi người tắt các thiết bị phát sóng điện tử.
Lâm Lung tuân thủ tắt điện thoại di động.
"Này, đang hỏi em đấy." Cô vừa tắt điện thoại, chàng trai bên cạnh bỗng nói nhỏ bên tai.
Lâm Lung định đưa tay nhéo anh thì Vương Ngọc Đàn bất ngờ hỏi: "Hàn ca, cho em mượn máy tính bảng được không? Em quên sạc rồi."
"Làm gì?" Giọng chàng trai lười biếng, sau đó anh nắm lấy bàn tay cô vừa mới giơ lên.
Bàn tay mềm mại, lỗ chân lông nhỏ mịn tạo nên cảm giác sờ mấy cũng không đủ.
Rõ là Vương Ngọc Đàn đang nhìn về bên này mà anh còn dám làm loạn. Lâm Lung sợ hãi không dám nhúc nhích. Anh từ từ đứng dậy, đưa máy tính bảng cho Vương Ngọc Đàn ở bên kia lối đi.
Trên máy bay mở điều hòa, Lâm Lung chỉ mặc một kiện áo cộc tay, một lát sau liền cảm thấy lạnh.
Từ Ứng Hàn nhấn chuông, khi nữ tiếp viên tới, anh yêu cầu một cái chăn.
Lâm Lung quay đầu hỏi: "Anh thì sao? Không cần à?"
"Áo khoác anh để trong túi." Từ Ứng Hàn thấp giọng nói, Lâm Lung không lên tiếng nữa.
Đến khi nữ tiếp viên đưa chăn đến, Lâm Lung định đưa tay lấy thì bị anh giành mất. Cô thấy anh cầm chăn trong tay, sau đó lấy áo khoác mình ra.
Anh ném áo khoác lên người Lâm Lung, nhẹ nhàng nói: "Đắp lên đi."
Lâm Lung cầm áo khoác, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, nói nhỏ: "Em đắp áo của anh."
Người này thật đúng là...
Lâm Lung cúi đầu, trên áo có mùi của anh.
Mùi sạch thơm nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này, cô quay đầu nhìn anh, bỗng nở nụ cười: "Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Lần đầu gặp?
Chàng trai nhìn cô, đôi mắt đẹp sâu nhưng nghiêm túc, cặp ngươi đen nhánh hiện tại giống như sao trên trời, sáng vô cùng.
Lâm Lung thấy anh không nói lời nào thì hỏi lại: "Lúc đó cảm nhận đầu tiên của anh về em thế nào?"
Ngay cả Lâm Lung cũng vẫn tầm thường muốn biết ấn tượng đầu tiên của anh đối với mình ra sao.
Không ngờ gương mặt chàng trai bỗng trở nên nghiêm túc, anh nhíu mày, hỏi ngược lại: "Em thật sự muốn biết?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lung là nhớ lại, lúc ấy cô ngồi trên máy bay rất lâu, đi đường dài Mĩ - Trung cơ mà, chắc là tóc rối xù và da xấu xí lắm.
Nghĩ đến đây, cô bỗng không muốn tò mò nữa.
Vì vậy cô gái nhỏ liền ôm áo khoác của anh, áo khoác anh to rộng đến mức đắp được cả chân cô.
Từ Ứng Hàn đột nhiên nhích lại gần, kề sát tai cô.
"Lúc ấy anh đang suy nghĩ." Anh dừng lại, tay Lâm Lung bỗng nắm chặt, cho đến khi âm thanh anh chậm rãi vang lên lần nữa: "Cô bé này sao lại xinh đẹp như thế."
Bình luận facebook