• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHO THUÊ BẠN TRAI (3 Viewers)

  • Chương 127: Phiên ngoại 2

Edit: Xiao Zhuang

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Tiêu Diêu

[Khoảnh khắc thứ nhất: Sống chung]

Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn quyết định chính thức ở chung.

Sau khi Dương Tiếu thương lượng với Đường Thư Cách, không thuê căn hộ chung của hai người nữa mà chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình.

Trêи thực tế, cô và Mạnh Vũ Phồn đã sống với nhau ở đây một thời gian dài rồi, nhưng lần này cô mới thực sự chuyển đến.

Trong tủ quần áo có thêm quần áo bốn mùa của cô, lối ra vào kê thêm một tủ giày cao gót, ban công có thêm một máy giặt nhỏ chuyên dùng để giặt đồ lót… từng chút từng chút một, nơi này dần có hương vị của gia đình.

Dương Tiếu sống chung với chàng trai cao hơn mình ba mươi centimet cũng có chút bất tiện.

Ví dụ như, trước khi Dương Tiếu chính thức dọn đến ở, giá treo quần áo ngoài ban công gắn cố định ở trêи sát mái nhà, không thể nâng lên hạ xuống. Dù sao thì đối với độ cao ấy mà nói, Mạnh vũ Phồn khẽ vươn tay là có thể chạm đến, nhưng mà mỗi lần Dương Tiếu phơi quần áo đều phải bắc thêm chiếc ghế đẩu để đứng lên.

Sau này, việc phơi đồ do Mạnh Vũ Phồn đảm đương.

Lại ví dụ như, giường trong phòng ngủ rộng đến dọa người. Lúc Dương Tiếu vừa mới chuyển đến, đêm nào cô cũng gặp ác mộng, mơ thấy mình bị lạc trong rừng rậm, không tìm thấy lối ra. Còn chăn mền lại càng to nữa. Kϊƈɦ thước thông thường là rộng 1.5 mét, dài 1.9 mét; nhưng chăn của Mạnh Vũ Phồn được đặt may theo kϊƈɦ thước đặc biệt, rộng 2 mét và dài 2.5 mét. Mỗi lần thay vỏ chăn Dương Tiếu mệt đến nỗi thở hồng hộc.

Sau này, Mạnh Vũ Phồn kiêm luôn nhiệm vụ thay vỏ chăn.

Lại ví dụ như, Mạnh Vũ Phồn dùng ô đều lớn hơn người bình thường một size. Những chiếc ô bình thường không che hết được cơ thể cậu, cậu chỉ dùng một chiếc ô có tay cầm thẳng, mở ra trông như một mái nhà, khi gập lại trông như một thanh kiếm. Có một lần trời mưa, Dương Tiếu đi đến cửa tiểu khu nhận đồ chuyển phát nhanh, cầm theo ô của Mạnh Vũ Phồn, kết quả là nhân viên chuyển phát trông thấy thế bèn nói đùa với cô: “Chị à, sao chị lại trộm dù che nắng của trạm gác an ninh thế?” Dương Tiếu giận vô cùng.

Sau này, Mạnh Vũ Phồn đảm nhận nhiệm vụ lấy đồ chuyển phát nhanh.

Ví dụ như… ví dụ như… lại ví dụ như…

Về sau. . .về sau . . . lại về sau. . .

Dương Tiếu hỏi Mạnh Vũ Phồn: “Chúng ta đã sống với nhau lâu như vậy. Em đã nói cho anh nghe những điều bất tiện, còn anh thì sao? Có chỗ nào thấy bất tiện không?”

Mạnh Vũ Phồn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu – Dương Tiếu thấp hơn cậu rất nhiều, điều đó có gây ra sự bất tiện cho cuộc sống của cậu không?

Không, hoàn toàn không có.

Cô không đóng được cửa sổ bèn kêu cậu đến giúp, thật dễ thương. Cô không với tới tầng cao nhất của tủ bát, thật dễ thương. Khi cô treo áo khoác lên móc phía sau cửa cũng phải kiễng chân, thật dễ thương. Khi nấu ăn cô cần phải đứng lên một chiếc ghế nhỏ, rất dễ thương.

Cô chỉ cao một mét sáu mươi tám, ở trong mắt cậu chỗ nào cũng đáng yêu hết.

Nhưng mà nếu để cô biết trong lòng cậu thầm gọi cô là “người lùn bé nhỏ”, cô nhất định sẽ tức giận.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu cũng có thể nghĩ ra được một vấn đề.

“Tiếu Tiếu à, vòi hoa sen trong phòng tắm không phải là có thể chỉnh cao thấp à?” Cậu khua tay múa chân một hồi, “Mỗi lần em tắm đều để nó rất thấp, khi anh tắm, cái vòi đó chỉ có thể phun đến ngực thôi.”

Dương Tiếu sảng kɧօáϊ nói: “OK, em nhớ rồi!”

Sau đó, bọn họ thuận lợi thương lượng biện pháp giải quyết vấn đề.

Đó chính là ---- từ nay về sau mỗi ngày tắm cùng nhau.

[Hoàn]

[Khoảnh khắc thứ hai: Cãi nhau]

Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu cãi nhau. Nói ra cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà bời vì một chút chuyện nhỏ lại thêm chút chuyện nhỏ nữa, hai người ở trong nhà trình diễn toàn bộ các chiêu thức tỉ võ ra.

Mạnh Vũ Phồn bẻ gãy mười thỏi son môi của Dương Tiếu.

Dương Tiếu đâm thủng ba đôi giày AJ của Mạnh Vũ Phồn.

Mạnh Vũ Phồn tức giận, lên án cô: “Em dám chọc thủng giày AJ của anh à?”

Dương Tiếu một tay chống nạnh nói: “Giày AJ của anh đều do em mua, em thích chọc thì em chọc thôi, em còn chưa tính chuyện anh dám bẻ son môi của em đấy, gan cũng how big nhỉ?”

Mạnh Vũ Phồn rốt cục bắt được nhược điểm của cô, vô cùng đắc ý nói: “Son môi của em cũng là do anh mua, anh thích bẻ thì bẻ thôi!”

Dương Tiếu lập tức lỡ miệng nói: “Nói xàm! Anh mua cho em màu hồng baby, Neon yellow, Ultra violet em đều đăng lên Xianyu* bán rồi, những cái anh bẻ đều là em tự mua đấy.”

* Xianyu App: là một nền tảng thương mại trực tuyến, trực thuộc Alibaba, nơi mọi người có thể thực hiện các hoạt động mua bán hàng hóa second-hand.

Mạnh Vũ Phồn: “…” Cậu bị tổn thương, hóa ra son môi cậu tặng cô đều đem bán hết. Chuyện này so với chuyện cô đâm thủng giày AJ của cậu càng đau lòng hơn.

Cậu chạy một mạch ra khỏi nhà, hơn nửa đêm chạy tới sân bóng trong công viên trút giận.

Sân bóng công viên trước giờ đều là chỗ tụ tập của học sinh trung học, nhưng mà bây giờ cũng đã khuya rồi, mấy bạn nhỏ đã về nhà từ lâu, chỉ còn lại mấy người đàn ông trung niên thấp, béo, hói, trạch* tìm thú vui dưới bảng rổ.

* Trạch: chỉ người ăn rồi ru rú trong nhà chơi game hoặc lười ra ngoài vận động

Sau khi chương trình lên sóng, Mạnh Vũ Phồn cũng coi như là có chút nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người chào hỏi, xin chụp ảnh chung. Nhưng mà người yêu thích cậu chủ yếu là thanh niên trẻ tuổi, đối với nhóm đàn ông trung niên đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây chơi bóng mà nói thì cậu chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Mạnh Vũ Phồn hỏi: “Có thể cho cháu ném một trái không?”

Người đàn ông trung niên đang cầm bóng kia chuyền bóng cho cậu, coi như cho phép cậu tham gia,

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn chơi bóng rổ dưỡng sinh bên đường. Bóng rổ dưỡng sinh trọng điểm không phải là bóng rổ mà là dưỡng sinh.

Mọi người truyền bóng hết sức chậm chạp, chậm rãi dẫn bóng, chậm rãi ném rổ… Bây giờ công việc văn phòng cực kì buồn tẻ, một ngày đi qua đi lại cũng không quá một trăm bước, chỉ có buổi tối rảnh rỗi chạy đến sân bóng rổ vận động một chút.

Mạnh Vũ Phồn vừa chơi bóng vừa nghe mấy người bọn họ nói chuyện phiếm.

Đến tuổi trung niên, đủ thứ phiền não. Nào là nhà cửa, xe cộ, tiền nong, vợ con, mọi thứ đều cần phải lo nghĩ.

Người này nói: “Trường học của đứa nhỏ nhà tôi tổ chức đi trại hè ở Mỹ, nửa tháng đóng năm vạn tệ. Vợ tôi nói không thể để con thua thiệt bạn bè.”

Người kia nói: “Cha vợ tôi nằm viện, vợ sinh con thứ hai…Mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa hai bên, phiền quá.”

Người thứ ba nói: “Người nhà giục tôi lấy vợ, cuối tuần nào cũng phải đi xem mắt sáu lần, mọi người đều là tìm cớ cho qua chuyện.

Mấy người kể khổ một lượt, cuối cùng không hẹn mà gặp cùng dừng mắt trêи người Mạnh Vũ Phồn.

“Cậu thì sao? Nhóc con, nửa đêm chạy đến chơi bóng, có chuyện gì sao?”

Mạnh Vũ Phồn ngây ngốc trong chốc lát, tay phải nhồi bóng nhè nhẹ. Bỗng nhiên cậu ném bóng vào rổ rồi xoay người bỏ chạy.

Trái bóng rổ kia bay thành một đường parabol đẹp mắt trong đêm tối, dưới ánh sáng của đèn đường, soạt một tiếng bay vào rổ rồi rơi xuống đất.



Dương Tiếu ngồi xổm trước tủ giày, nhìn ba đôi giày AJ bị cô đâm thủng, hai tay gõ gõ một hồi trêи di dộng “Giày thể thao bị hỏng phải làm sao?” “Son môi đăng bán trêи Xianyu có thể thu hồi lại không?” “Bạn trai giận dỗi phải dỗ thế nào?”

Khi cãi nhau cô cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng mà cãi xong rồi cô lại hối hận, nghĩ đến Mạnh Vũ Phồn khi chạy ra khỏi nhà có bao nhiêu bi thương, đáy lòng Dương Tiếu chợt nổi lên áy náy.

Kết quả là, cãi nhau chỉ là sảng kɧօáϊ nhất thời, dỗ chồng mới là chuyện nan giải. Chỉ nghe nói lốp xe thủng có thể vá lại chứ chưa từng nghe nói giày thủng còn có thể vá lại.

Cô đang lo lắng, bỗng nhiên, cửa chống trộm được mở ra.

Mạnh Vũ Phồn trêи người tràn đầy hơi lạnh ban đêm, nhanh chóng chạy đến, ôm chặt cô vào lòng.

Dương Tiếu hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện quay lại ôm lấy cậu: “Anh đi đâu thế? Sao trêи người lạnh thế này? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài cũng không mang theo điện thoại, em còn tưởng anh đi qua đêm không về cơ chứ.”

Mạnh Vũ Phồn đột nhiên nói một câu: “Anh thích cãi nhau với em.”

Dương Tiếu: “…Hả?”

Mạnh Vũ Phồn: “Cãi nhau với em, cảm giác rất an tâm.”

Dương Tiếu: “…Hả?”

Mạnh Vũ Phồn: “Tuy rằng em bán son môi anh tặng, còn chọc thủng giày chơi bóng của anh, còn cãi nhau với anh, nhưng mà anh yêu em rất nhiều!”

Dương Tiếu: “…Hả?”

Chàng trai dùng đôi mắt cún con tội nghiệp nhìn cô: “Chẳng lẽ em cãi nhau với anh rồi sẽ không yêu anh nữa à?”

Dương Tiếu không hề do dự, vội vàng gật đầu: “Yêu, tất nhiên là yêu rồi, mãi mãi yêu anh!”

Tình yêu giống như ly trà sữa nóng mùa đông, tình yêu như ánh sáng ban mai chiếu vào gối mỗi sáng sớm, tình yêu như một cuốn tiểu thuyết trinh thám quyết định thú vị vậy

Đúng là bởi vì yêu, bọn họ mới có thể vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau. Cậu sẽ chạy một mạch xuống dưới nhà tránh đi, cô sẽ ngồi xổm trong phòng một mình buồn rầu.

Nếu như không yêu nhau, những suy nghĩ lộn xộn này sẽ không tồn tại.

[Hoàn]

[Khoảnh khắc thứ ba: Béo phì]

Sau khi Đường Thư Cách trở thành tác giả chuyên nghiệp, liền trở thành trạch nữ. Đôi khi, cô quá bận rộn với bản thảo, thậm chí còn không có thời gian dắt chó đi dạo, cô chỉ có thể gửi Đại Thánh đến nhà Dương Tiếu.

Hôm nay vừa gặp mặt, Đường Thư Cách liền to nhỏ một hồi: “Tiếu Tiếu, sao mặt cậu dạo này tròn thế, bụng trở nên béo béo, cổ cũng… Trời ơi, không phải cậu có thai rồi đấy chứ?”

Dương Tiếu: “…” Cô xấu hổ sờ sờ bụng, “Đây không phải mang thai, đây là lên kí thôi.”

Gần đây, Mạnh Vũ Phồn phải tham gia thi đấu, thức ăn của cậu phải được kiểm soát chặt chẽ. Mỗi ngày cậu chỉ có thể ăn cá luộc, thịt bò và thịt gà. Nhưng cậu rất thèm ăn, mỗi lần về nhà, cậu mua rất nhiều túi lớn, túi nhỏ. Bản thân cậu không thể ăn, lại không muốn lãng phí thức ăn, cứ một mực bảo Dương Tiếu ăn.

Dương Tiếu vốn không có thói quen ăn khuya lại bị Mạnh Vũ Phồn “bồi dưỡng” ra thói xấu này.

Thứ hai Dương Tiếu ăn thịt xiên nướng, thứ ba ăn bánh kẹp thịt, thứ tư ăn mì lạnh, thứ năm ăn gà rán…

Cô cứ ăn ăn ăn, bụng liền có thêm lớp mỡ.

Dương Tiếu nhận dây xích chó trong tay Đường Thư Cách, thở nhẹ một hơi: “Thời gian này có Đại Thánh ở đây, sáng tớ sẽ dẫn nó đi một vòng, tối lại dẫn nó đi một vòng, rất nhanh là có thể giảm cân rồi.”

Kết quả không như mong muốn, Dương Tiếu kiên trì dậy sớm được hai ngày đã từ bỏ.

Trọng trách dắt chó đi dạo lại giao cho Mạnh Vũ Phồn.

Dù sao cậu mỗi ngày đều phải chạy bộ, cậu lấy dây xích Đại Thánh buộc vào cổ tay, dẫn theo Đại Thánh cùng chạy bộ. Số bước chạy mỗi ngày đều tăng thêm so với những ngày trước đó.

Một tuần sau, Đường Thư Cách vội vàng đến đón Đại Thánh về.

Dương Tiếu mờ mịt hỏi: “Không phải cậu đang bận chuyện bản thảo, không có thời gian dẫn chó đi dạo hay sao?”

Đường Thư Cách trả lời: “Mạnh Vũ Phồn nhà cậu mỗi ngày đều chạy hơn mười nghìn bước, tớ không rõ cậu ấy có chịu nổi hay không nhưng mà tớ cảm thấy thân thể Đại Thánh chắc chắn không chịu nổi!”

Dương Tiếu: “…”

Nhìn kỹ một chút, hình như thời gian Đại Thánh đến nhà họ ở quả thật có chút mệt mỏi và gầy đi thì phải…

Nhưng mà chỉ có khi thi đấu Mạnh Vũ Phồn mới vất vả như vậy, bình thường không cần thi đấu, cân nặng của cậu nhanh chóng nhảy vọt, cơ bụng tám múi màu chocolate bỗng thành một múi.

Đợi đến khi lần sau Đường Thư Cách gặp lại bọn họ, thiếu chút nữa không nhận ra người quen.

Đường Thư Cách sốc nặng: “Khoan đã, tớ chỉ nghe nói sau khi kết hôn làm người ta mập lên, nhưng mà sao yêu đương cũng làm các cậu mập lên như vậy chứ?”

Mạnh Vũ Phồn cười ngây ngô.

Đường Thư Cách lại nhìn về phía bạn thân, chăm chú vào bụng cô một lúc thấy có chút nhô lên, bèn hỏi: “Lần này trong bụng cậu là gì thế? Hamburger? Gà rán? Hay là trà sữa?”

“Tất cả đều sai rồi!” Dương Tiếu khẽ hắng giọng thốt ra mấy chữ: “Là em bé.”

Đường Thư Cách: “…???”

Dương Tiếu nói: “Đúng vậy đấy, tớ có thai rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom