Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70-2: Phiên ngoại 1
Tề Thích suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có, em nhẹ nhàng rất nhiều."
Mồ hôi trên trán Tiết Nhượng chảy ra, cuối cùng anh yêu cầu vào phòng sinh, nhưng phải ngụy trang cho tốt, Trương Lam không để cho anh đi vào, đổi xong quần áo, đi vào, nhìn thấy trắng bệch ở trên giường sinh mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán Tiết Nhượng chảy nhiều hơn, anh đau lòng đến đòi mạng, anh đi tới, cầm lấy tay Trương Lam, Trương Lam nhìn anh một cái, cho là ai.
Sau khi nhìn một lát, cô có chút hoảng hốt, bác sĩ lại nói: "Dùng sức, nhanh, thấy đầu của đứa bé."
Mặt mũi Trương Lam trắng bệch, cô không kịp suy nghĩ, trong miệng lại nhét một miếng sô cô la, bên dưới đau đớn, cô nắm cái tay kia thật chặt, cô suy nghĩ.. Là chồng của cô đi, là Tiết Nhượng sao, cô xấu như vậy...
Ngay lập tức hoảng hốt, đứa trẻ liền đi ra.
Cả người Trương Lam tựa như một quả khí cầu bị đâm phá, ngã trở về trên giường sinh, Tiết Nhượng vén sợi tóc mang mồ hôi của cô, cô cũng không có phản ứng gì.
Mà trong lòng cô chỉ có một ý niệm, một đứa bé là đủ rồi.
Quá đau.
Là một đứa bé trai, không đính ước hôn nhân với Annie được.
Annie lúc thấy tiểu JJ, lại lật nhìn tiểu JJ của con trai mình, mặt đầy tuyệt vọng, tại sao lại sinh bé trai.
Tề Thích kéo cô ấy ra nói: "Được rồi, tiếp tục cố gắng."
"... Ai muốn cố gắng chứ? Em không sinh." Annie hét lên.
Bé trai giống Trương Lam, nho nhỏ đặc biệt xinh đẹp đáng yêu, mắt hồ ly thừa hưởng của cô, họ Tiết cùng chữ Mộc rất tốt, cho nên gọi Tiết Hạo, còn thêm một nhũ danh, gọi hoa nhỏ, bộ dáng đứa nhỏ thật sự rất đẹp, không biết bé trai còn tưởng rằng là bé gái.
Lông mi thật dài, giống mẹ bé.
Tiết Nhượng thời điểm lần đầu tiên ôm bé, cảm giác như ôm Trương Lam bản thu nhỏ, tay chân anh cũng cẩn thận rất nhiều, tiểu tử mở to hai mắt, nhìn ba.
Cái thứ nhất hướng về phía Tiết Nhượng cười.
Trì Bình ở một bên rất ngạc nhiên nói: "Bảo bảo lại cười với Tiết Nhượng... "
Từ sau khi cười với Tiết Nhượng, bảo bảo sau này gặp người đều cười, rất khả ái, Tiết Nhượng ôm con trai, lại hôn Trương Lam, trong lòng ấm áp.
Trương Lam là người Tiết Nhượng cưng chiều nhất, cô kéo tay áo Tiết Nhượng nói: "Không cho phép anh vì đau con trai, không đau em... "
Chọc cho người ở đây cười ầm lên.
Tiết Nhượng lại hôn cô một cái, "Hai người có địa vị tương đối."
" Phải không?" Trương Lam hỏi ngược lại.
" Đúng vậy."
Tiết Hạo lúc nhỏ rất đáng yêu, lớn lên một chút biết đi bộ biết nói chuyện, tính cách bé trái ngược với anh, khuôn mặt tinh xảo tính cách lại nghịch ngợm, Trương Lam mỗi ngày về đến nhà, đều có thể thấy Trì Bình ôm Tiết Hạo đánh mông, Tiết Hạo kêu khóc nói: "Mẹ, bà ngoại đánh con. Bà không cho con ăn bánh bích quy."
Trương Lam nhìn vụn bánh bích quy trên đất, cũng biết đứa nhỏ này lại không ăn bánh cho tốt, một bên ăn một bên rơi, Trì Bình ưu nhã đánh cái mông Tiết Hạo, nói với Trương Lam: "Trong phòng bếp có cháo gà mẹ chồng con đưa rới, đi uống một bát đi."
"Vâng."
Tiết Hạo lại kêu khóc nói: "Mẹ, mẹ không thương con."
Trương Lam bưng canh đi ra, chọc xuống cái mũi xinh đẹp của bé nói: "Không thương con, mỗi ngày đều chỉ biết quấy rối."
Tiểu tử nhíu mày lại, nhìn Tiết Nhượng đi vào, lại bắt chước làm theo, "Ba, ba mau cứu con, con trai ba sắp bị bà ngoại khi dễ chết mất."
Tiết Nhượng kéo kéo caravat, cúi đầu, uống một ngụm canh gà Trương Lam đút tới, mới có thời gian để ý Tiết Hạo, anh nâng bé lên, nhìn một cái, trên quần áo tất cả đều là vụn bánh bích quy.
Tiết Nhượng nói: "Khó trách bà ngoại con muốn đánh con."
Lại thả Tiết Hạo vào trong ngực Trì Bình.
Tiết Hạo ngồi ở trên đùi Trì Bình, mặt đầy tuyệt vọng.
Bé lại không phải cố ý muốn nghịch ngợm, bé chỉ là tay chân không khống chế được, bé giương tay lên, ôm lấy cổ Trì Bình, khóc thút thít nói: "Bà ngoại, bà nhìn xem, không ai thương con, bà còn muốn đánh con sao?"
Trì Bình bị nước mắt của bé chảy vào lòng, ai nha đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt nói: "Không muốn, không muốn, bà ngoại thương con nhất."
" Đúng vậy, chỉ có bà thương con." Tiết Hạo ôm lấy cổ Trì Bình, lại nói: "Con mới vừa vô tình ở trên giường của bà ăn cao quy linh... "
Trì Bình mặt đờ đẫn
Cô bế bé lên, nhét vào trong ngực Tiết Nhượng, chạy vào phòng, nhìn một cái, Trì Bình ôm thắt lưng đi qua, chỉ Tiết Hạo, "Con con con.... "
Trương Lam liền đánh mông Tiết Hạo, "Con hỗn tiểu tử này."
Tiết Hạo ôm chặt Tiết Nhượng, "Ba... Mẹ đánh con."
Nhìn đứa bé này, Trương Lam giận đến không còn sức lực, cô tê liệt trên ghế ngồi, nói với Tiết Nhượng: "Con trai anh chính anh dạy."
Tiết Nhượng xách tiểu tử, đi vào thư phòng, hung hăng giáo dục một phen, sau đó kéo cổ áo đi ra, đi tới bên cạnh Trương Lam, đem cô bế lên: "Đừng tức giận, anh đã giáo dục con."
Trương Lam nhìn anh một cái: "Anh dạy con như thế nào?"
" Tới xem một chút?"
Tiết Nhượng dắt tay cô, đi vào thư phòng, Trì Bình cũng có chút lo lắng cho tiểu tử, vì vậy cũng đi theo, đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy trên đỉnh đầu Tiết Hạo bưng một chậu mực, quỳ ở trên ghế sa lon, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ.
Bộ dạng nhỏ bé kia, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Trì Bình phì cười, "Không được, nó thật là đáng yêu, mẹ cũng không tức giận được."
Trương Lam nhìn cái bộ dáng này của con trai, cũng giận cười, Tiết Nhượng thấp giọng ở bên tai cô hỏi: "Không giận?"
Trương Lam đẩy anh: "Đi ra."
"Em còn giận sao?" Tiết Nhượng vừa nói liền muốn đi tới Tiết Hạo, Trương Lam lập tức kéo anh nói: "Không giận."
Tiết Nhượng nghiêng đầu, mỉm cười: "Không giận thì buổi tối ít nhất cũng để cho anh vào phòng đi chứ?"
Trương Lam: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại bảo bảo trình lên.
Ha ha ha ha ha.
Mồ hôi trên trán Tiết Nhượng chảy ra, cuối cùng anh yêu cầu vào phòng sinh, nhưng phải ngụy trang cho tốt, Trương Lam không để cho anh đi vào, đổi xong quần áo, đi vào, nhìn thấy trắng bệch ở trên giường sinh mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán Tiết Nhượng chảy nhiều hơn, anh đau lòng đến đòi mạng, anh đi tới, cầm lấy tay Trương Lam, Trương Lam nhìn anh một cái, cho là ai.
Sau khi nhìn một lát, cô có chút hoảng hốt, bác sĩ lại nói: "Dùng sức, nhanh, thấy đầu của đứa bé."
Mặt mũi Trương Lam trắng bệch, cô không kịp suy nghĩ, trong miệng lại nhét một miếng sô cô la, bên dưới đau đớn, cô nắm cái tay kia thật chặt, cô suy nghĩ.. Là chồng của cô đi, là Tiết Nhượng sao, cô xấu như vậy...
Ngay lập tức hoảng hốt, đứa trẻ liền đi ra.
Cả người Trương Lam tựa như một quả khí cầu bị đâm phá, ngã trở về trên giường sinh, Tiết Nhượng vén sợi tóc mang mồ hôi của cô, cô cũng không có phản ứng gì.
Mà trong lòng cô chỉ có một ý niệm, một đứa bé là đủ rồi.
Quá đau.
Là một đứa bé trai, không đính ước hôn nhân với Annie được.
Annie lúc thấy tiểu JJ, lại lật nhìn tiểu JJ của con trai mình, mặt đầy tuyệt vọng, tại sao lại sinh bé trai.
Tề Thích kéo cô ấy ra nói: "Được rồi, tiếp tục cố gắng."
"... Ai muốn cố gắng chứ? Em không sinh." Annie hét lên.
Bé trai giống Trương Lam, nho nhỏ đặc biệt xinh đẹp đáng yêu, mắt hồ ly thừa hưởng của cô, họ Tiết cùng chữ Mộc rất tốt, cho nên gọi Tiết Hạo, còn thêm một nhũ danh, gọi hoa nhỏ, bộ dáng đứa nhỏ thật sự rất đẹp, không biết bé trai còn tưởng rằng là bé gái.
Lông mi thật dài, giống mẹ bé.
Tiết Nhượng thời điểm lần đầu tiên ôm bé, cảm giác như ôm Trương Lam bản thu nhỏ, tay chân anh cũng cẩn thận rất nhiều, tiểu tử mở to hai mắt, nhìn ba.
Cái thứ nhất hướng về phía Tiết Nhượng cười.
Trì Bình ở một bên rất ngạc nhiên nói: "Bảo bảo lại cười với Tiết Nhượng... "
Từ sau khi cười với Tiết Nhượng, bảo bảo sau này gặp người đều cười, rất khả ái, Tiết Nhượng ôm con trai, lại hôn Trương Lam, trong lòng ấm áp.
Trương Lam là người Tiết Nhượng cưng chiều nhất, cô kéo tay áo Tiết Nhượng nói: "Không cho phép anh vì đau con trai, không đau em... "
Chọc cho người ở đây cười ầm lên.
Tiết Nhượng lại hôn cô một cái, "Hai người có địa vị tương đối."
" Phải không?" Trương Lam hỏi ngược lại.
" Đúng vậy."
Tiết Hạo lúc nhỏ rất đáng yêu, lớn lên một chút biết đi bộ biết nói chuyện, tính cách bé trái ngược với anh, khuôn mặt tinh xảo tính cách lại nghịch ngợm, Trương Lam mỗi ngày về đến nhà, đều có thể thấy Trì Bình ôm Tiết Hạo đánh mông, Tiết Hạo kêu khóc nói: "Mẹ, bà ngoại đánh con. Bà không cho con ăn bánh bích quy."
Trương Lam nhìn vụn bánh bích quy trên đất, cũng biết đứa nhỏ này lại không ăn bánh cho tốt, một bên ăn một bên rơi, Trì Bình ưu nhã đánh cái mông Tiết Hạo, nói với Trương Lam: "Trong phòng bếp có cháo gà mẹ chồng con đưa rới, đi uống một bát đi."
"Vâng."
Tiết Hạo lại kêu khóc nói: "Mẹ, mẹ không thương con."
Trương Lam bưng canh đi ra, chọc xuống cái mũi xinh đẹp của bé nói: "Không thương con, mỗi ngày đều chỉ biết quấy rối."
Tiểu tử nhíu mày lại, nhìn Tiết Nhượng đi vào, lại bắt chước làm theo, "Ba, ba mau cứu con, con trai ba sắp bị bà ngoại khi dễ chết mất."
Tiết Nhượng kéo kéo caravat, cúi đầu, uống một ngụm canh gà Trương Lam đút tới, mới có thời gian để ý Tiết Hạo, anh nâng bé lên, nhìn một cái, trên quần áo tất cả đều là vụn bánh bích quy.
Tiết Nhượng nói: "Khó trách bà ngoại con muốn đánh con."
Lại thả Tiết Hạo vào trong ngực Trì Bình.
Tiết Hạo ngồi ở trên đùi Trì Bình, mặt đầy tuyệt vọng.
Bé lại không phải cố ý muốn nghịch ngợm, bé chỉ là tay chân không khống chế được, bé giương tay lên, ôm lấy cổ Trì Bình, khóc thút thít nói: "Bà ngoại, bà nhìn xem, không ai thương con, bà còn muốn đánh con sao?"
Trì Bình bị nước mắt của bé chảy vào lòng, ai nha đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt nói: "Không muốn, không muốn, bà ngoại thương con nhất."
" Đúng vậy, chỉ có bà thương con." Tiết Hạo ôm lấy cổ Trì Bình, lại nói: "Con mới vừa vô tình ở trên giường của bà ăn cao quy linh... "
Trì Bình mặt đờ đẫn
Cô bế bé lên, nhét vào trong ngực Tiết Nhượng, chạy vào phòng, nhìn một cái, Trì Bình ôm thắt lưng đi qua, chỉ Tiết Hạo, "Con con con.... "
Trương Lam liền đánh mông Tiết Hạo, "Con hỗn tiểu tử này."
Tiết Hạo ôm chặt Tiết Nhượng, "Ba... Mẹ đánh con."
Nhìn đứa bé này, Trương Lam giận đến không còn sức lực, cô tê liệt trên ghế ngồi, nói với Tiết Nhượng: "Con trai anh chính anh dạy."
Tiết Nhượng xách tiểu tử, đi vào thư phòng, hung hăng giáo dục một phen, sau đó kéo cổ áo đi ra, đi tới bên cạnh Trương Lam, đem cô bế lên: "Đừng tức giận, anh đã giáo dục con."
Trương Lam nhìn anh một cái: "Anh dạy con như thế nào?"
" Tới xem một chút?"
Tiết Nhượng dắt tay cô, đi vào thư phòng, Trì Bình cũng có chút lo lắng cho tiểu tử, vì vậy cũng đi theo, đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy trên đỉnh đầu Tiết Hạo bưng một chậu mực, quỳ ở trên ghế sa lon, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ.
Bộ dạng nhỏ bé kia, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Trì Bình phì cười, "Không được, nó thật là đáng yêu, mẹ cũng không tức giận được."
Trương Lam nhìn cái bộ dáng này của con trai, cũng giận cười, Tiết Nhượng thấp giọng ở bên tai cô hỏi: "Không giận?"
Trương Lam đẩy anh: "Đi ra."
"Em còn giận sao?" Tiết Nhượng vừa nói liền muốn đi tới Tiết Hạo, Trương Lam lập tức kéo anh nói: "Không giận."
Tiết Nhượng nghiêng đầu, mỉm cười: "Không giận thì buổi tối ít nhất cũng để cho anh vào phòng đi chứ?"
Trương Lam: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại bảo bảo trình lên.
Ha ha ha ha ha.
Bình luận facebook