Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-2
"Không xấu, thật sự, thật sự." Phan Vĩ buồn cười nói, còn nói, "Cậu chạy làm sao không cẩn thận như vậy, giẫm phải dây giày của chính mình, may mắn mặc khá dày, nếu là mùa hè cậu ngay cả cánh tay cũng chảy máu."
"Tớ cũng không biết a, lúc chạy không thấy, bất quá... "Trương Lam chần chờ một chút: "Tớ..."
"Cậu ấy không phải tự mình giẫm, là bạn học khác giẫm." Chu Nghệ ở bên cạnh, nói: "Là Chung Miêu Miêu giẫm."
Sắc mặt Tiết Nhượng trầm xuống, Phan Vĩ chửi thề một tiếng: "Cố ý?"
Chu Nghệ buông tay: "Cái này không biết, có lẽ là vô ý."
Trương Lam vừa nghe đến tên Chung Miêu Miêu, cũng có chút khó chịu, nói: "Cậu ta cùng tớ đều không ưa nhau, tớ cũng nghi là cậu ta cố ý, thật đáng ghét, tại sao có thể có loại người như vậy, thật muốn đánh cậu ta."
Chu Nghệ sờ sờ đầu Trương Lam: "Cậu muốn đánh cậu ta, tớ giúp cậu."
"Không được." Trương Lam ôm chặt cánh tay Tiết Nhượng nói: "Tớ cũng không biết cậu ta có phải cố ý hay không."
Tiết Nhượng nắm tay cô: "Đi thôi, giờ học thể dục cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta về lớp trước."
"Được."
Sau tiết thể dục là môn chính trị, mười phút trôi qua, những bạn học đều trở về, không ít người đi vào, thấy Trương Lam cũng chạy tới, quan tâm hỏi một chút, Chung Miêu Miêu cùng Tề Thư cũng đi vào, Tề Thư thấy Trương Lam muốn nói lại thôi.
Trương Lam nghiêng đầu cùng Chu Nghệ nói chuyện, cũng không chú ý tới hai người.
Nhưng Chu Nghệ nhìn thấy Chung Miêu Miêu, Chung Miêu Miêu dường như không có việc gì ngồi vào ghế, Chu Nghệ khó chịu hô: "Chung Miêu Miêu, cậu giẫm dây giày của Trương Lam mà không cần xin lỗi sao? Cậu hại người khác ngã sấp xuống một chút hối lỗi cũng không có?"
Chung Miêu Miêu vốn cho rằng chỉ có Tề Thư biết, cho nên cô ta mới đúng lý hợp tình như vậy, không nghĩ tới Chu Nghệ vậy mà cũng thấy được, cô ta liền phát hoảng, người cương cứng tại chỗ, bạn học khác vừa nghe, lập tức nói: "Dây giày không phải Trương Lam tự mình giẫm sao?"
" Chung Miêu Miêu cậu giẫm phải dây giày làm mũi của người ta bị thương như vậy, cậu ít nhất cũng phải nói xin lỗi đi?"
"Mặt cũng thật dày đấy, biểu cảm như không liên quan đến cậu ta vậy."
Lời nói của các bạn học nghiêng về một phía, Chung Miêu Miêu bị nói đến da đầu tê dại, cô ta chợt quay đầu, nói với bọn họ: "Tớ không phải cố ý! Tớ cũng suýt chút nữa ngã xuống các cậu sao không nói cậu ta hại tớ!"
Trương Lam nhất thời nổi nóng, cô cắn răng: "Tôi hại cậu? Cậu đạp tôi còn nói lý, cậu con mẹ nó là cố ý đi?"
Chung Miêu Miêu hung hăng nhìn Trương Lam: "Tôi cố ý thế nào? Cậu đừng có ngậm máu phun người."
Trương Lam nhìn chằm chằm cô ta, hai người đại chiến hết sức căng thẳng, các bạn học khác líu ríu thảo luận, Tiết Nhượng chậm rãi đứng lên, cậu vừa đứng lên, các bạn học liền yên lặng, Chung Miêu Miêu thấy Tiết Nhượng nhất thời kiêu căng liền giảm xuống, Trương Lam thấy cậu thì mặt đầy ủy khuất.
Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chung Miêu Miêu, cậu lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Hai chữ giống như từ trong hầm băng đi ra, cả người Chung Miêu Miêu run lên, cô ta mạnh miệng nói: "Tại sao tớ phải đi ra ngoài?"
Tiết Nhượng chỉ, nói: "Đi ra, nếu cậu không muốn nói xin lỗi, rất đơn giản, cậu để cho Trương Lam đạp cậu."
"Dựa vào cái gì? Tớ muốn nói cho thầy giáo!"
Tiết Nhượng cười lạnh, ngón tay cậu ở trên bàn gõ gõ: "Đi, cậu đi nói cho thầy giáo, một là xin lỗi hai là để Trương Lam đạp cậu, cậu có hai lựa chọn, nếu không sau khi tan học cậu sẽ biết, lời Tiết Nhượng tôi liền nói ở đây!"
Lời của cậu vừa nói ra, toàn bộ trong lớp càng an tĩnh.
Không khí ngưng kết lại, không cách nào lưu thông, Chung Miêu Miêu tức giận đến cả người phát run, nhưng cô ta cũng sợ cậu, cô ta học cùng lớp với Tiết Nhượng nhiều năm, biết cậu đánh nhau rất lợi hại, nắm tay vừa ra nam sinh đều phải cầu xin tha thứ, liền không phải nói cô ta là con gái, nước mắt lập tức chảy xuống, ý đồ muốn dùng nước mặt cầu mọi người thương hại.
Đáng tiếc, mọi người đều sợ Tiết Nhượng.
Cho nên không ai dám để lộ thương hại, càng cũng không dám thấy cô ta đáng thương.
Chung Miêu Miêu cuối cùng chỉ có thể nhìn Trương Lam, nói: "Thật sự xin lỗi."
Tiết Nhượng lạnh lùng nói: "Cúi người!"
Chung Miêu Miêu thiếu chút nữa nhảy lên, cô ta nghiến răng nói: "Tại sao?"
Tiết Nhượng tay đút trong túi, liếc cô ta một cái.
Chung Miêu Miêu nuốt xuống khuất nhục, trước mặt toàn lớp, cúi người, nói: "Thật xin lỗi, Trương Lam, tôi không nên giẫm dây giày của cậu."
"Tôi sẽ không tha thứ cậu." Trương Lam lạnh lùng nói, cô đối với lần đầu tiên gặp Chung Miêu Miêu liền không có thiện cảm, sau này cũng sẽ không có, Chung Miêu Miêu muốn phản kích, nhưng thấy Tiết Nhượng, cô ta lại đem lời nuốt vào, xoay người ngồi xuống, miệng lẩm bẩm, ai hiếm lạ.
Trương Lam trừng mắt nhìn sau lưng cô ta, hận không thể cào mặt cô ta, Tiết Nhượng kéo tay cô ngồi xuống, xít lại gần cô, hỏi nhỏ: "Còn chưa hết giận?"
Trương Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải, chỉ là ghét cậu ta thôi."
"Ừ, tôi cũng ghét cậu ta." Tiết Nhượng nói to, ở phía sau Chung Miêu Miêu, một giây kế tiếp cô ta khóc lên, ở cái tuổi này, bị nam sinh nói ghét, thật đặc biệt khó chịu.
Phan Vĩ hì hì cười nói: "Ai, chúng ta ai thích chứ, tớ cũng không thích họ Chung."
Tề Thư nhìn sườn mặt Chung Miêu Miêu, phát hiện, thật sự rất đáng thương, cũng rất đáng buồn.
"Tớ cũng không biết a, lúc chạy không thấy, bất quá... "Trương Lam chần chờ một chút: "Tớ..."
"Cậu ấy không phải tự mình giẫm, là bạn học khác giẫm." Chu Nghệ ở bên cạnh, nói: "Là Chung Miêu Miêu giẫm."
Sắc mặt Tiết Nhượng trầm xuống, Phan Vĩ chửi thề một tiếng: "Cố ý?"
Chu Nghệ buông tay: "Cái này không biết, có lẽ là vô ý."
Trương Lam vừa nghe đến tên Chung Miêu Miêu, cũng có chút khó chịu, nói: "Cậu ta cùng tớ đều không ưa nhau, tớ cũng nghi là cậu ta cố ý, thật đáng ghét, tại sao có thể có loại người như vậy, thật muốn đánh cậu ta."
Chu Nghệ sờ sờ đầu Trương Lam: "Cậu muốn đánh cậu ta, tớ giúp cậu."
"Không được." Trương Lam ôm chặt cánh tay Tiết Nhượng nói: "Tớ cũng không biết cậu ta có phải cố ý hay không."
Tiết Nhượng nắm tay cô: "Đi thôi, giờ học thể dục cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta về lớp trước."
"Được."
Sau tiết thể dục là môn chính trị, mười phút trôi qua, những bạn học đều trở về, không ít người đi vào, thấy Trương Lam cũng chạy tới, quan tâm hỏi một chút, Chung Miêu Miêu cùng Tề Thư cũng đi vào, Tề Thư thấy Trương Lam muốn nói lại thôi.
Trương Lam nghiêng đầu cùng Chu Nghệ nói chuyện, cũng không chú ý tới hai người.
Nhưng Chu Nghệ nhìn thấy Chung Miêu Miêu, Chung Miêu Miêu dường như không có việc gì ngồi vào ghế, Chu Nghệ khó chịu hô: "Chung Miêu Miêu, cậu giẫm dây giày của Trương Lam mà không cần xin lỗi sao? Cậu hại người khác ngã sấp xuống một chút hối lỗi cũng không có?"
Chung Miêu Miêu vốn cho rằng chỉ có Tề Thư biết, cho nên cô ta mới đúng lý hợp tình như vậy, không nghĩ tới Chu Nghệ vậy mà cũng thấy được, cô ta liền phát hoảng, người cương cứng tại chỗ, bạn học khác vừa nghe, lập tức nói: "Dây giày không phải Trương Lam tự mình giẫm sao?"
" Chung Miêu Miêu cậu giẫm phải dây giày làm mũi của người ta bị thương như vậy, cậu ít nhất cũng phải nói xin lỗi đi?"
"Mặt cũng thật dày đấy, biểu cảm như không liên quan đến cậu ta vậy."
Lời nói của các bạn học nghiêng về một phía, Chung Miêu Miêu bị nói đến da đầu tê dại, cô ta chợt quay đầu, nói với bọn họ: "Tớ không phải cố ý! Tớ cũng suýt chút nữa ngã xuống các cậu sao không nói cậu ta hại tớ!"
Trương Lam nhất thời nổi nóng, cô cắn răng: "Tôi hại cậu? Cậu đạp tôi còn nói lý, cậu con mẹ nó là cố ý đi?"
Chung Miêu Miêu hung hăng nhìn Trương Lam: "Tôi cố ý thế nào? Cậu đừng có ngậm máu phun người."
Trương Lam nhìn chằm chằm cô ta, hai người đại chiến hết sức căng thẳng, các bạn học khác líu ríu thảo luận, Tiết Nhượng chậm rãi đứng lên, cậu vừa đứng lên, các bạn học liền yên lặng, Chung Miêu Miêu thấy Tiết Nhượng nhất thời kiêu căng liền giảm xuống, Trương Lam thấy cậu thì mặt đầy ủy khuất.
Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chung Miêu Miêu, cậu lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Hai chữ giống như từ trong hầm băng đi ra, cả người Chung Miêu Miêu run lên, cô ta mạnh miệng nói: "Tại sao tớ phải đi ra ngoài?"
Tiết Nhượng chỉ, nói: "Đi ra, nếu cậu không muốn nói xin lỗi, rất đơn giản, cậu để cho Trương Lam đạp cậu."
"Dựa vào cái gì? Tớ muốn nói cho thầy giáo!"
Tiết Nhượng cười lạnh, ngón tay cậu ở trên bàn gõ gõ: "Đi, cậu đi nói cho thầy giáo, một là xin lỗi hai là để Trương Lam đạp cậu, cậu có hai lựa chọn, nếu không sau khi tan học cậu sẽ biết, lời Tiết Nhượng tôi liền nói ở đây!"
Lời của cậu vừa nói ra, toàn bộ trong lớp càng an tĩnh.
Không khí ngưng kết lại, không cách nào lưu thông, Chung Miêu Miêu tức giận đến cả người phát run, nhưng cô ta cũng sợ cậu, cô ta học cùng lớp với Tiết Nhượng nhiều năm, biết cậu đánh nhau rất lợi hại, nắm tay vừa ra nam sinh đều phải cầu xin tha thứ, liền không phải nói cô ta là con gái, nước mắt lập tức chảy xuống, ý đồ muốn dùng nước mặt cầu mọi người thương hại.
Đáng tiếc, mọi người đều sợ Tiết Nhượng.
Cho nên không ai dám để lộ thương hại, càng cũng không dám thấy cô ta đáng thương.
Chung Miêu Miêu cuối cùng chỉ có thể nhìn Trương Lam, nói: "Thật sự xin lỗi."
Tiết Nhượng lạnh lùng nói: "Cúi người!"
Chung Miêu Miêu thiếu chút nữa nhảy lên, cô ta nghiến răng nói: "Tại sao?"
Tiết Nhượng tay đút trong túi, liếc cô ta một cái.
Chung Miêu Miêu nuốt xuống khuất nhục, trước mặt toàn lớp, cúi người, nói: "Thật xin lỗi, Trương Lam, tôi không nên giẫm dây giày của cậu."
"Tôi sẽ không tha thứ cậu." Trương Lam lạnh lùng nói, cô đối với lần đầu tiên gặp Chung Miêu Miêu liền không có thiện cảm, sau này cũng sẽ không có, Chung Miêu Miêu muốn phản kích, nhưng thấy Tiết Nhượng, cô ta lại đem lời nuốt vào, xoay người ngồi xuống, miệng lẩm bẩm, ai hiếm lạ.
Trương Lam trừng mắt nhìn sau lưng cô ta, hận không thể cào mặt cô ta, Tiết Nhượng kéo tay cô ngồi xuống, xít lại gần cô, hỏi nhỏ: "Còn chưa hết giận?"
Trương Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải, chỉ là ghét cậu ta thôi."
"Ừ, tôi cũng ghét cậu ta." Tiết Nhượng nói to, ở phía sau Chung Miêu Miêu, một giây kế tiếp cô ta khóc lên, ở cái tuổi này, bị nam sinh nói ghét, thật đặc biệt khó chịu.
Phan Vĩ hì hì cười nói: "Ai, chúng ta ai thích chứ, tớ cũng không thích họ Chung."
Tề Thư nhìn sườn mặt Chung Miêu Miêu, phát hiện, thật sự rất đáng thương, cũng rất đáng buồn.