Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Đội ánh nắng ban trưa của ngày đông, Vưu Minh Hứa lặng lẽ đứng quan sát quán net trước mặt. Dù là ngày làm việc, song nơi đây vẫn có không ít thanh thiếu niên và những người trẻ tuổi lui tới, tựa như cách ly với thế giới bên ngoài bằng lớp kính thủy tinh đen đặc đó.
Đây là nơi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng tìm thấy Lý Tất Nhiễm. Cũng là nơi Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục gặp gỡ, quen thân, tin tưởng, bắt đầu âm mưu trao đổi giết người.
Câu chuyện bắt đầu từ đâu thì nên tìm kiếm ẩn tình tại đó. Vưu Minh Hứa bước vào trong quán.
Mấy tháng không đến, nơi này dường như chẳng hề thay đổi. Khi đi qua từng hàng máy tính, tầm mắt Vưu Minh Hứa bất giác hướng về vị trí góc trong cùng, Lý Tất Nhiễm từng nằm trên chiếc sofa nơi đó. Nhưng hôm nay chiếc ghế đã được chuyển đi.
Nhìn những thứ đó làm gì! Anh không được phép chơi game.
Ờ……
Giọng nói mềm mại, tủi thân của người đó dường như vẫn ở ngay bên cạnh. Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm, đi thẳng đến quầy ba. Một người thanh niên uể oải trông quầy, không buồn để ý đến cô.
Vưu Minh Hứa phủ phục trên quầy, cười hỏi: “Anh đẹp trai, ông chủ các anh đâu?”
Anh ta thấy người đến là một cô gái xinh đẹp, giọng nói hòa nhã hơn nhiều: “Không ở đây. Có chuyện gì sao?”
Vưu Minh Hứa nói: “Ồ, ông chủ Hướng và tôi là đồng hương, vài ngày trước đã giúp đỡ tôi. Tôi vừa công tác về, muốn mời chú ấy ăn một bữa cơm.”
Anh thanh niên hỏi: “Cô không có số điện thoại của ông ấy à?”
Vưu Minh Hứa tất nhiên là có, đã ghi lại từ lúc còn điều tra vụ án trước song vẫn thản nhiên nói: “Gọi rồi nhưng không bắt máy.” Cô cũng chẳng sợ anh ta sẽ gọi cho Hướng Vinh, bởi chỉ cần miêu tả qua thôi là Hướng Vinh sẽ lập tức biết cô là ai. Cô hôm nay chỉ tùy ý đến do thám mà thôi.
Anh thanh niên đáp: “Ờ, vậy thì tôi cũng không biết. Có những khi ông chủ bận việc, không liên lạc được. Chúng tôi gọi cũng không nghe.”
Vưu Minh Hứa cười cười: “Ồ?”
Anh ta nói tiếp: “Ông chủ đi tỉnh khác rồi, nói là trong nhà có việc. Cô để sau hãy gọi, hoặc có thể nói cho tôi biết cô tên gì, để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ tìm cơ hội nói với ông ấy.”
Vưu Minh Hứa lười nhác nói: “Không cần, mời người ta ăn cơm thì nhất định phải đích thân mời. Lần sau tôi sẽ quay lại.”
Cô ra khỏi quán, trong đầu vụt qua ghi chép khẩu cung mới đọc được mấy hôm trước trong hồ sơ vụ án:
Lần đầu tiên, cô và Ân Phùng đến quán net hỏi Hướng Vinh, ông ta nói: “Cậu trai này thường đến quán tôi, hôm qua còn cùng bạn chơi game.”
Lần thứ hai, Hứa Mộng Sơn tìm đến đây theo lời cô dặn, yêu cầu Hướng Vinh cung cấp đoạn video giám sát của mấy ngày trước. Hướng Vinh chủ động nhắc: “Ban nãy vừa có người đến đòi lấy đoạn băng ghi hình, nhưng tôi không đưa. Cậu ta cũng là một cậu nhóc, hình như họ Lưu hay Trần gì đó, luôn lên mạng cùng Lý Tất Nhiễm, vừa mới đi xong.”
Khi đó không thấy có điều gì khác lạ, hiện tại kết hợp với lời Cố Thiên Thành cùng suy luận có kẻ tương tự như “người cha” của Ân Phùng liền cảm thấy lời của Hướng Vinh có chút đáng ngờ. Trong những tình huống bình thường, những ông chủ quán net kiểu này thường sẽ bớt việc nào hay việc đó. Nhưng ông ta hai lần đều chủ động nhắc đến “bạn” của Lý Tất Nhiễm, khiến người ta không thể không nghi ngờ, liệu rằng ông ta biết ẩn tình, thậm chí là cố ý dẫn dắt hoặc ám chỉ cho cảnh sát chăng?
Bởi dù sao, quán net này cũng bị Ân Phùng phát hiện là điểm giao giữa quỹ tích hành động trong án trao đổi giết người của Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục.
Còn Hứa Mộng Sơn cũng phát hiện tình tiết bị bỏ sót trong hồ sơ vụ án.
Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục có thể kết đồng minh còn do một yếu tố thúc đẩy, chính là hai đứa cùng quê, đều là thôn Đào Lĩnh, huyện Thần Khê. Không chừng hồi nhỏ hai đứa đã từng chơi chung với nhau.
Hứa Mộng Sơn nhạy bén, đi điều tra quê quán của Hướng Vinh, kết quả phát hiện, hóa ra ông ta cũng là người thôn đó. Hơn nữa ông ta luôn đi nơi khác làm việc, tám năm trước, gia đình đều sống ở nông thôn, về sau mới chuyển đến Tương Thành.
Điều này quả là thú vị.
Điểm giao thoa giữa ba người bọn họ, liệu rằng còn sớm hơn gặp gỡ tại quán net chăng?
Nhưng trước khi tìm ra được điểm đáng nghi rõ ràng hơn, Vưu Minh Hứa không có ý định tìm gặp Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục. Một là, hai cậu thanh thiếu niên chưa hề tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến phương diện này, ép hỏi chưa chắc đã có hiệu quả; hai là, không rõ vì sao, song Vưu Minh Hứa cảm thấy việc lần này phải càng cẩn trọng, tránh đánh rắn động cỏ.
Vừa ra khỏi quán net, cô lập tức nhận được điện thoại của Hứa Mộng Sơn. Anh ấy nói: “Mình đến thôn Đào Lĩnh rồi, nhà Hướng Vinh vẫn còn, nhưng nhìn có vẻ như bỏ hoang lâu lắm rồi, lát nữa mình sẽ đi quan sát địa hình xung quanh.”
Vưu Minh Hứa nói: “Cậu cẩn thận chút. Ông ta có khả năng quay về thôn rồi.”
“Biết rồi.”
“Mình đến nơi ở của ông ta ở Tương Thành xem có phát hiện được gì không. Tối gặp.”
“Nếu Lão Đinh có hỏi nhớ viện cớ giúp.”
Vưu Minh Hứa đáp: “Biết rồi.” Nghe nói cấp trên có ý điều tra lại theo manh mối Cố Thiên Thành, nhưng vẫn không hề phát hiện hành động, cùng không phát nhiệm vụ xuống cho bọn cô. Hai vụ án đều đã kết thúc, chỉ dựa vào mấy câu nói của Cố Thiên Thành đã đổ dồn lực lượng điều tra lại là rất khó khăn. Vưu Minh Hứa dự đoán, có lẽ cấp trên dồn nhiều sức lực truy bắt Cố Thiên Thành hơn. Điều này cũng không có gì đáng trách. Nhưng hai bọn cô sao có thể an phận ngồi im cho được? Hai người cảnh sát hình sự tài giỏi, biết được vụ án bản thân từng phá vẫn còn có kẻ đứng sau giở trò quỷ quái, chẳng khác nào bị cào xé tâm can, bọn cô chỉ muốn nhanh chóng vạch trần chân tướng.
Huống hồ, Vưu Minh Hứa ra vào Cục cảnh sát, rõ ràng khí áp thấp vô cùng. Đinh Hùng Vĩ đã nhận được tin Ân Phùng hồi phục, chuyển về nhà sống. Mọi người cũng thấy đại tác gia thường ngày đi ra đi vào theo cô đột nhiên mất tích, phần lớn đều đoán ra hai người dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Gần đây không còn án nào khác, Vưu minh Hứa phải dồn toàn bộ tinh lực lên vụ án này, Hứa Mộng Sơn thân là huynh đệ, tất nhiên cũng sẽ làm cùng cô. Thậm chí đến Đinh Hùng Vĩ cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Trong mắt ông, trợ thủ này chính là con hổ dư thừa tinh lực, tổn thương vì tình à? Còn không bằng lăn đi tra án, mệt đến chết đi sống lại ý nghĩa hơn nhiều.
———
Nhà Hướng Vinh nằm trong một tiểu khu yên tĩnh gần ngoại ô Tương Thành. Vì là khu mới khai phá, tiểu khu gần như chẳng có mấy người, tỉ lệ chuyển vào sống cũng thấp.
Vưu Minh Hứa đứng dưới tòa nhà quan sát một hồi, cuối cùng quyết định đi đánh giá địa hình xung quanh.
Nhà Hướng Vinh ngay dưới tầng một, là một phòng ở giản dị, phía trước có một vườn hoa nhỏ, rèm cửa kéo kín mít.
Vưu Minh Hứa biết, nhiều năm trước, Hướng Vinh đã ly dị vợ, con trai cũng chết vì đuối nước đã lâu, hiện tại sống cô đơn lẻ bóng. Nếu ông ta đã đi nơi khác, vậy thì hiển nhiên trong nhà không có ai. Bởi vậy, cô không có điều gì phải cố kị, nhìn ngó xung quanh không người, cũng không có camera giám sát bèn trèo thẳng qua vườn hoa, đến trước cửa nhà.
Cảnh sát hình sự mà làm việc lén lút như cướp gà trộm chó lại càng dễ như trở bàn tay, chỉ liếc qua, cô đã thấy phòng bếp có cánh cửa sổ thông gió để mở, cô có thể dễ dàng lẻn vào qua lối đó. Vậy nên, chỉ tốn hai ba bước, cô đã lẩn vào bên trong thành công.
Đầu cô tự động nảy ra một suy nghĩ: Nếu có Ân Phùng ở đây, nào cần đến cô chui cửa sổ, anh chỉ cần dùng sợi thép lạch cạch vài ba nhát là đã có thể quang minh chính đại thẳng tiến vào nhà rồi.
Động tác trèo cửa sổ hơi ngừng lại. Sao cô lại nhớ đến tên khốn nạn đó cơ chứ?
Không biết mở khóa thì sao nào? Cô vẫn có thể vào được đó thôi!
Đây là nơi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng tìm thấy Lý Tất Nhiễm. Cũng là nơi Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục gặp gỡ, quen thân, tin tưởng, bắt đầu âm mưu trao đổi giết người.
Câu chuyện bắt đầu từ đâu thì nên tìm kiếm ẩn tình tại đó. Vưu Minh Hứa bước vào trong quán.
Mấy tháng không đến, nơi này dường như chẳng hề thay đổi. Khi đi qua từng hàng máy tính, tầm mắt Vưu Minh Hứa bất giác hướng về vị trí góc trong cùng, Lý Tất Nhiễm từng nằm trên chiếc sofa nơi đó. Nhưng hôm nay chiếc ghế đã được chuyển đi.
Nhìn những thứ đó làm gì! Anh không được phép chơi game.
Ờ……
Giọng nói mềm mại, tủi thân của người đó dường như vẫn ở ngay bên cạnh. Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm, đi thẳng đến quầy ba. Một người thanh niên uể oải trông quầy, không buồn để ý đến cô.
Vưu Minh Hứa phủ phục trên quầy, cười hỏi: “Anh đẹp trai, ông chủ các anh đâu?”
Anh ta thấy người đến là một cô gái xinh đẹp, giọng nói hòa nhã hơn nhiều: “Không ở đây. Có chuyện gì sao?”
Vưu Minh Hứa nói: “Ồ, ông chủ Hướng và tôi là đồng hương, vài ngày trước đã giúp đỡ tôi. Tôi vừa công tác về, muốn mời chú ấy ăn một bữa cơm.”
Anh thanh niên hỏi: “Cô không có số điện thoại của ông ấy à?”
Vưu Minh Hứa tất nhiên là có, đã ghi lại từ lúc còn điều tra vụ án trước song vẫn thản nhiên nói: “Gọi rồi nhưng không bắt máy.” Cô cũng chẳng sợ anh ta sẽ gọi cho Hướng Vinh, bởi chỉ cần miêu tả qua thôi là Hướng Vinh sẽ lập tức biết cô là ai. Cô hôm nay chỉ tùy ý đến do thám mà thôi.
Anh thanh niên đáp: “Ờ, vậy thì tôi cũng không biết. Có những khi ông chủ bận việc, không liên lạc được. Chúng tôi gọi cũng không nghe.”
Vưu Minh Hứa cười cười: “Ồ?”
Anh ta nói tiếp: “Ông chủ đi tỉnh khác rồi, nói là trong nhà có việc. Cô để sau hãy gọi, hoặc có thể nói cho tôi biết cô tên gì, để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ tìm cơ hội nói với ông ấy.”
Vưu Minh Hứa lười nhác nói: “Không cần, mời người ta ăn cơm thì nhất định phải đích thân mời. Lần sau tôi sẽ quay lại.”
Cô ra khỏi quán, trong đầu vụt qua ghi chép khẩu cung mới đọc được mấy hôm trước trong hồ sơ vụ án:
Lần đầu tiên, cô và Ân Phùng đến quán net hỏi Hướng Vinh, ông ta nói: “Cậu trai này thường đến quán tôi, hôm qua còn cùng bạn chơi game.”
Lần thứ hai, Hứa Mộng Sơn tìm đến đây theo lời cô dặn, yêu cầu Hướng Vinh cung cấp đoạn video giám sát của mấy ngày trước. Hướng Vinh chủ động nhắc: “Ban nãy vừa có người đến đòi lấy đoạn băng ghi hình, nhưng tôi không đưa. Cậu ta cũng là một cậu nhóc, hình như họ Lưu hay Trần gì đó, luôn lên mạng cùng Lý Tất Nhiễm, vừa mới đi xong.”
Khi đó không thấy có điều gì khác lạ, hiện tại kết hợp với lời Cố Thiên Thành cùng suy luận có kẻ tương tự như “người cha” của Ân Phùng liền cảm thấy lời của Hướng Vinh có chút đáng ngờ. Trong những tình huống bình thường, những ông chủ quán net kiểu này thường sẽ bớt việc nào hay việc đó. Nhưng ông ta hai lần đều chủ động nhắc đến “bạn” của Lý Tất Nhiễm, khiến người ta không thể không nghi ngờ, liệu rằng ông ta biết ẩn tình, thậm chí là cố ý dẫn dắt hoặc ám chỉ cho cảnh sát chăng?
Bởi dù sao, quán net này cũng bị Ân Phùng phát hiện là điểm giao giữa quỹ tích hành động trong án trao đổi giết người của Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục.
Còn Hứa Mộng Sơn cũng phát hiện tình tiết bị bỏ sót trong hồ sơ vụ án.
Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục có thể kết đồng minh còn do một yếu tố thúc đẩy, chính là hai đứa cùng quê, đều là thôn Đào Lĩnh, huyện Thần Khê. Không chừng hồi nhỏ hai đứa đã từng chơi chung với nhau.
Hứa Mộng Sơn nhạy bén, đi điều tra quê quán của Hướng Vinh, kết quả phát hiện, hóa ra ông ta cũng là người thôn đó. Hơn nữa ông ta luôn đi nơi khác làm việc, tám năm trước, gia đình đều sống ở nông thôn, về sau mới chuyển đến Tương Thành.
Điều này quả là thú vị.
Điểm giao thoa giữa ba người bọn họ, liệu rằng còn sớm hơn gặp gỡ tại quán net chăng?
Nhưng trước khi tìm ra được điểm đáng nghi rõ ràng hơn, Vưu Minh Hứa không có ý định tìm gặp Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục. Một là, hai cậu thanh thiếu niên chưa hề tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến phương diện này, ép hỏi chưa chắc đã có hiệu quả; hai là, không rõ vì sao, song Vưu Minh Hứa cảm thấy việc lần này phải càng cẩn trọng, tránh đánh rắn động cỏ.
Vừa ra khỏi quán net, cô lập tức nhận được điện thoại của Hứa Mộng Sơn. Anh ấy nói: “Mình đến thôn Đào Lĩnh rồi, nhà Hướng Vinh vẫn còn, nhưng nhìn có vẻ như bỏ hoang lâu lắm rồi, lát nữa mình sẽ đi quan sát địa hình xung quanh.”
Vưu Minh Hứa nói: “Cậu cẩn thận chút. Ông ta có khả năng quay về thôn rồi.”
“Biết rồi.”
“Mình đến nơi ở của ông ta ở Tương Thành xem có phát hiện được gì không. Tối gặp.”
“Nếu Lão Đinh có hỏi nhớ viện cớ giúp.”
Vưu Minh Hứa đáp: “Biết rồi.” Nghe nói cấp trên có ý điều tra lại theo manh mối Cố Thiên Thành, nhưng vẫn không hề phát hiện hành động, cùng không phát nhiệm vụ xuống cho bọn cô. Hai vụ án đều đã kết thúc, chỉ dựa vào mấy câu nói của Cố Thiên Thành đã đổ dồn lực lượng điều tra lại là rất khó khăn. Vưu Minh Hứa dự đoán, có lẽ cấp trên dồn nhiều sức lực truy bắt Cố Thiên Thành hơn. Điều này cũng không có gì đáng trách. Nhưng hai bọn cô sao có thể an phận ngồi im cho được? Hai người cảnh sát hình sự tài giỏi, biết được vụ án bản thân từng phá vẫn còn có kẻ đứng sau giở trò quỷ quái, chẳng khác nào bị cào xé tâm can, bọn cô chỉ muốn nhanh chóng vạch trần chân tướng.
Huống hồ, Vưu Minh Hứa ra vào Cục cảnh sát, rõ ràng khí áp thấp vô cùng. Đinh Hùng Vĩ đã nhận được tin Ân Phùng hồi phục, chuyển về nhà sống. Mọi người cũng thấy đại tác gia thường ngày đi ra đi vào theo cô đột nhiên mất tích, phần lớn đều đoán ra hai người dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Gần đây không còn án nào khác, Vưu minh Hứa phải dồn toàn bộ tinh lực lên vụ án này, Hứa Mộng Sơn thân là huynh đệ, tất nhiên cũng sẽ làm cùng cô. Thậm chí đến Đinh Hùng Vĩ cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Trong mắt ông, trợ thủ này chính là con hổ dư thừa tinh lực, tổn thương vì tình à? Còn không bằng lăn đi tra án, mệt đến chết đi sống lại ý nghĩa hơn nhiều.
———
Nhà Hướng Vinh nằm trong một tiểu khu yên tĩnh gần ngoại ô Tương Thành. Vì là khu mới khai phá, tiểu khu gần như chẳng có mấy người, tỉ lệ chuyển vào sống cũng thấp.
Vưu Minh Hứa đứng dưới tòa nhà quan sát một hồi, cuối cùng quyết định đi đánh giá địa hình xung quanh.
Nhà Hướng Vinh ngay dưới tầng một, là một phòng ở giản dị, phía trước có một vườn hoa nhỏ, rèm cửa kéo kín mít.
Vưu Minh Hứa biết, nhiều năm trước, Hướng Vinh đã ly dị vợ, con trai cũng chết vì đuối nước đã lâu, hiện tại sống cô đơn lẻ bóng. Nếu ông ta đã đi nơi khác, vậy thì hiển nhiên trong nhà không có ai. Bởi vậy, cô không có điều gì phải cố kị, nhìn ngó xung quanh không người, cũng không có camera giám sát bèn trèo thẳng qua vườn hoa, đến trước cửa nhà.
Cảnh sát hình sự mà làm việc lén lút như cướp gà trộm chó lại càng dễ như trở bàn tay, chỉ liếc qua, cô đã thấy phòng bếp có cánh cửa sổ thông gió để mở, cô có thể dễ dàng lẻn vào qua lối đó. Vậy nên, chỉ tốn hai ba bước, cô đã lẩn vào bên trong thành công.
Đầu cô tự động nảy ra một suy nghĩ: Nếu có Ân Phùng ở đây, nào cần đến cô chui cửa sổ, anh chỉ cần dùng sợi thép lạch cạch vài ba nhát là đã có thể quang minh chính đại thẳng tiến vào nhà rồi.
Động tác trèo cửa sổ hơi ngừng lại. Sao cô lại nhớ đến tên khốn nạn đó cơ chứ?
Không biết mở khóa thì sao nào? Cô vẫn có thể vào được đó thôi!
Bình luận facebook