Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Trại cá Cát Tường nằm ở ngoại ô Vọng Thành, cách nhà Quách Hưng 5 kilomet. Mười phút sau, nhóm Vưu Minh Hứa đến nơi.
Chỉ có điều, đường rất nhỏ hẹp, không dễ đi, chỉ đủ để một chiếc xe đi qua, còn toàn là đất đất hoàng thổ. Đến cổng trại cá, nơi đây không phải một khu khép kín, ngoài cổng treo biển, bên trong có vài gian nhà và mấy ao to, rất vắng vẻ. Nơi không xa đằng sau chính là rừng núi.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đưa mắt nhìn nhau, điều này chứng tỏ rằng, dù có xảy ra điều gì ở đây đều khó tìm ra nhân chứng.
Biểu chiều của ngày trong tuần, không ai tới câu cá, trại vắng bóng người, chỉ có ông chủ cùng đứa cháu ngoại trông coi bên trong. Hứa Mộng Sơn gọi ông chủ tới, giơ ảnh Quách Hưng cho người đó xem, ông chủ quả nhiên nhận ra anh ta, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, ba ngày trước ông chủ Quách đã đến đây.”
“Đến vào lúc nào?”
“Khoảng hơn 2 giờ chiều. Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ.”
“Anh ta lái xe hay bắt xe tới đây?” Ở Tương Thành, Quách Hưng không có xe.
Ông chủ ngẫm nghĩ rồi nói: “Bắt xe tới, xe đưa đến cổng thì đi.”
“Mấy người?”
“Chỉ có một người.”
“Ông chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn. Ông chủ Quách lần nào cũng tới một mình. Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì rồi sao? Ông chủ Quách rất tốt, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Hứa Mộng Sơn không đáp, Cảnh Bình vỗ vai ông chủ, nói: “Không sao, không cần phải hỏi nhiều. Bình thường có nhiều người đến câu cá ở trại của ông không?”
Vưu Minh Hứa liếc nhìn Cảnh Bình, anh phát giác, ánh mắt trở nên sâu thẳm, song cô đã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Ông chủ đáp: “Cũng ổn, cuối tuần sẽ đông khách hơn một chút, có vài người tới. Chúng tôi chủ yếu nuôi cá, những ao này cũng là ao tự nhiên, không cho ăn cám, chỉ cho ăn cải thảo, đều tự nhiên cả đấy.”
Cũng có nghĩa, đây đích thực là nơi rất ít người lui tới.
“Ngày đó Quách Hưng rời đi vào lúc mấy giờ?” Hứa Mộng Sơn hỏi tiếp.
Ông chủ ngẩn ra, nghĩ kỹ một hồi rồi lắc đầu: “Tôi không để ý, ông chủ Quách hào phóng, mỗi lần đều đưa 300 tệ, cậu ấy muốn câu cá gì cũng được, rời đi khi nào thì tôi không biết.”
Ba người nhìn nhau, Hứa Mộng Sơn nói: “Ngày đó, ngoại trừ Quách Hưng còn có ai đến đây? Ông có ghi chép lại không?”
Ông chủ gật đầu: “Có! Tôi có thói quen ghi các khoản thu sau mỗi ngày. Để tôi đi lấy.”
“Đợi một chút.” Vưu Minh Hứa nói, “Hôm đó anh ta ngồi đâu câu cá?”
Ông chủ hồi tưởng rồi chỉ về ao cá xa nhất, hơn nữa xung quanh còn có vài cây đại thụ rậm rạp, tầm mắt bị che khuất hoàn toàn. Nhìn từ xa chỉ thấy sau rặng cây là làn ánh sáng trong trẻo.
Ông chủ đi lấy sổ kế toán.
Ba người đứng nguyên một chỗ, nhìn về phía ao khuất nẻo kia.
Hiện giờ có thể xác nhận, ngày đó Quách Hưng đích thực đã tới ao cá. Nhưng hành tung về sau thì lại mơ hồ. Ngoài ra, còn có những ai đến ao, trong đó liệu có kẻ đáng ngờ, có liên quan đến việc Quách Hưng mất tích hay không?
Vưu Minh Hứa trao đổi với Hứa Mộng Sơn bằng ánh mắt, anh ấy gật đầu, đứng tại chỗ. Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình vừa định đi tới ao kia thì điện thoại của cô đổ chuông.
Thấy số gọi tới, cô ngẩn người một chút mới nhận máy với ngữ điệu bình thản: “Alo?”
Giọng nói đầu kia của Ân Phùng cũng điềm nhiên: “Đang ở đâu?”
Vưu Minh Hứa khó hiểu: “Liên quan gì đến anh?”
Ân Phùng im lặng một giây rồi nói: “Có chuyện cần nói với cô.”
Vưu Minh Hứa: “Đang tra án, không rảnh.”
Anh làm như không nghe thấy, nói: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến tìm cô. Sẽ không làm lỡ dở việc tra án của cô, cùng lắm thì tôi sẽ tiện tay điều tra giúp.”
Vưu Minh Hứa kết thúc luôn cuộc gọi.
Cảnh Bình luôn im lặng đứng chờ một bên. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu: “Đi thôi.”
Cảnh Bình nhướng mày, bước theo cô.
Chỉ có điều, đường rất nhỏ hẹp, không dễ đi, chỉ đủ để một chiếc xe đi qua, còn toàn là đất đất hoàng thổ. Đến cổng trại cá, nơi đây không phải một khu khép kín, ngoài cổng treo biển, bên trong có vài gian nhà và mấy ao to, rất vắng vẻ. Nơi không xa đằng sau chính là rừng núi.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đưa mắt nhìn nhau, điều này chứng tỏ rằng, dù có xảy ra điều gì ở đây đều khó tìm ra nhân chứng.
Biểu chiều của ngày trong tuần, không ai tới câu cá, trại vắng bóng người, chỉ có ông chủ cùng đứa cháu ngoại trông coi bên trong. Hứa Mộng Sơn gọi ông chủ tới, giơ ảnh Quách Hưng cho người đó xem, ông chủ quả nhiên nhận ra anh ta, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, ba ngày trước ông chủ Quách đã đến đây.”
“Đến vào lúc nào?”
“Khoảng hơn 2 giờ chiều. Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ.”
“Anh ta lái xe hay bắt xe tới đây?” Ở Tương Thành, Quách Hưng không có xe.
Ông chủ ngẫm nghĩ rồi nói: “Bắt xe tới, xe đưa đến cổng thì đi.”
“Mấy người?”
“Chỉ có một người.”
“Ông chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn. Ông chủ Quách lần nào cũng tới một mình. Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì rồi sao? Ông chủ Quách rất tốt, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Hứa Mộng Sơn không đáp, Cảnh Bình vỗ vai ông chủ, nói: “Không sao, không cần phải hỏi nhiều. Bình thường có nhiều người đến câu cá ở trại của ông không?”
Vưu Minh Hứa liếc nhìn Cảnh Bình, anh phát giác, ánh mắt trở nên sâu thẳm, song cô đã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Ông chủ đáp: “Cũng ổn, cuối tuần sẽ đông khách hơn một chút, có vài người tới. Chúng tôi chủ yếu nuôi cá, những ao này cũng là ao tự nhiên, không cho ăn cám, chỉ cho ăn cải thảo, đều tự nhiên cả đấy.”
Cũng có nghĩa, đây đích thực là nơi rất ít người lui tới.
“Ngày đó Quách Hưng rời đi vào lúc mấy giờ?” Hứa Mộng Sơn hỏi tiếp.
Ông chủ ngẩn ra, nghĩ kỹ một hồi rồi lắc đầu: “Tôi không để ý, ông chủ Quách hào phóng, mỗi lần đều đưa 300 tệ, cậu ấy muốn câu cá gì cũng được, rời đi khi nào thì tôi không biết.”
Ba người nhìn nhau, Hứa Mộng Sơn nói: “Ngày đó, ngoại trừ Quách Hưng còn có ai đến đây? Ông có ghi chép lại không?”
Ông chủ gật đầu: “Có! Tôi có thói quen ghi các khoản thu sau mỗi ngày. Để tôi đi lấy.”
“Đợi một chút.” Vưu Minh Hứa nói, “Hôm đó anh ta ngồi đâu câu cá?”
Ông chủ hồi tưởng rồi chỉ về ao cá xa nhất, hơn nữa xung quanh còn có vài cây đại thụ rậm rạp, tầm mắt bị che khuất hoàn toàn. Nhìn từ xa chỉ thấy sau rặng cây là làn ánh sáng trong trẻo.
Ông chủ đi lấy sổ kế toán.
Ba người đứng nguyên một chỗ, nhìn về phía ao khuất nẻo kia.
Hiện giờ có thể xác nhận, ngày đó Quách Hưng đích thực đã tới ao cá. Nhưng hành tung về sau thì lại mơ hồ. Ngoài ra, còn có những ai đến ao, trong đó liệu có kẻ đáng ngờ, có liên quan đến việc Quách Hưng mất tích hay không?
Vưu Minh Hứa trao đổi với Hứa Mộng Sơn bằng ánh mắt, anh ấy gật đầu, đứng tại chỗ. Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình vừa định đi tới ao kia thì điện thoại của cô đổ chuông.
Thấy số gọi tới, cô ngẩn người một chút mới nhận máy với ngữ điệu bình thản: “Alo?”
Giọng nói đầu kia của Ân Phùng cũng điềm nhiên: “Đang ở đâu?”
Vưu Minh Hứa khó hiểu: “Liên quan gì đến anh?”
Ân Phùng im lặng một giây rồi nói: “Có chuyện cần nói với cô.”
Vưu Minh Hứa: “Đang tra án, không rảnh.”
Anh làm như không nghe thấy, nói: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến tìm cô. Sẽ không làm lỡ dở việc tra án của cô, cùng lắm thì tôi sẽ tiện tay điều tra giúp.”
Vưu Minh Hứa kết thúc luôn cuộc gọi.
Cảnh Bình luôn im lặng đứng chờ một bên. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu: “Đi thôi.”
Cảnh Bình nhướng mày, bước theo cô.
Bình luận facebook