Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Tai Vưu Minh Hứa ù ù, không nghe được thứ gì. Nền đất chấn động, trong lúc choáng váng, cô chỉ thấy một đôi mắt nhìn cô đau đáu.
Đôi mắt ấy vô cùng tĩnh lặng song rất ấm áp. Nó có thể khiến lòng người yên bình trong nháy mắt.
Những mảnh vỡ bắn tung tóe từ vụ nổ như một cơn mưa bệnh tật vần vũ đổ ập về phía hai người. Nhưng Vưu Minh Hứa nằm trong vòng ôm vững chắc, trước mắt cô chỉ có lồng ngực của anh, bên cánh mũi là hơi thở lạ lẫm. Có một khoảnh khắc người anh khẽ run lên song không bật ra thành tiếng.
Cảnh Bình luôn bảo vệ cô.
Đối với Vưu Minh Hứa mà nói, đây là một trải nghiệm trước nay chưa từng có. Kể từ khi cô làm cảnh sát, lúc nào cũng luôn che chắn cho đồng đội. Vì cô tài giỏi chứ sao, cô phải bảo vệ người khác. Cho nên cô che chở cho những cảnh sát khác, che chở cho Vưu Anh Tuấn, thậm chí còn từng che chở cho Hứa Mộng Sơn. Giây phút bùng phát vụ nổ ban nãy, cô vô thức định lật người che cho Cảnh Bình. Ai ngờ anh còn phản ứng nhanh hơn cả cô, dùng cơ thể để bảo vệ cô.
Vì mất thính lực tạm thời, Cảnh Bình cau mày, nhắm mắt một lúc. Vưu Minh Hứa dựa trong ngực anh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc ấy, có một khoảnh khắc, cô rất muốn vuốt thẳng ấn đường đó. Nhưng anh lại mở mắt nhìn thẳng vào cô trong một góc khuất tràn ngập ánh lửa và bụi bặm.
Tiếng nổ dường như đã dừng lại, tai Vưu Minh Hứa cũng dần nghe được một vài tiếng động, cô thoát khỏi lòng anh, anh cũng lật người đứng dậy.
Chiếc xe kia đã biến dạng, vài xe xung quanh cũng bén lửa, người trên xe không thể thoát nạn. Cảnh sát phía sau đã gọi cho đội phòng cháy chữa cháy và xe cứu hộ.
Ân Phùng gục trên đất, Đồ Nha loạng choạng, đầu toàn máu và bụi đất, anh ấy kéo ông chủ của mình lên.
Ân Phùng vừa ngẩng đầu liền nhìn về hướng này, tầm mắt anh chạm vào tầm mắt Vưu Minh Hứa, nhẹ gật đầu.
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nhặt khẩu súng trên đất, cùng nhóm cảnh sát tiến dần tới chiếc xe kia để kiểm tra tình hình.
Cố Thiên Thành nằm trên đất, xác còn bắt lửa, lần này thì hắn chết thật rồi. Tình hình trong xe càng thảm khốc, cơ thể và chân tay đứt rời, không còn ai sống sót.
Những kẻ hung tàn cực độ cùng đường bí lối đã dùng cách thức quyết tuyệt này để đối diện với sự truy bắt của cảnh sát.
Vưu Minh Hứa, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn đứng vây quanh xe lặng thinh nhìn ngọn lửa vẫn đang bốc cháy rừng rực.
Hứa Mộng Sơn bước đến hỏi Vưu Minh Hứa: “Không sao chứ?”
“Không sao. Cậu thì sao?”
Hứa Mộng Sơn: “Mình đứng ở xa, chắc chắn là không sao.”
Hứa Mộng Sơn lại ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, Vưu Minh Hứa nhìn theo, ngẩn người.
Cảnh Bình đứng phía trước cô, chiếc áo jacket bị những mảnh vỡ do vụ nổ rạch đứt hơn chục nhát, may thay hiện giờ đang là mùa đông nên quần áo dày. Nhưng cổ anh thì không gặp may đến thế. Trên làn da trắng nón đã có thêm vài vết thương, có một vết khá sâu, một mảnh vỡ khoảng bằng ngón tay cái găm trên cổ anh, vậy mà dường như người này không hề phát hiện.
Vưu Minh Hứa nói: “Đừng động.”
Cảnh Bình đứng im.
Cô duỗi tay rút nhanh mảnh vỡ đó ra, nhìn một giọt máu lăn xuống theo cần cổ anh, cô vô thức vươn tay quẹt sạch, sau đó lấy khăn giấy giúp anh lau máu trên cổ, nói: “Lát nữa đi tìm nhân viên y tế khử trùng, xem có cần phải tiêm mũi phòng uốn ván không.”
“Ừ.” Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt một mí ấy ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Vưu Minh Hứa cười: “Lão Cảnh, anh lại thêm một vết sẹo nữa rồi.” Vậy nên người ta mới trở thành cảnh sát ưu tú.
Cảnh Bình: “Có liên quan gì sao?”
Vưu Minh Hứa: “Cảm ơn vì ban nãy nhé.”
Cảnh Bình: “Chuyện nhỏ. Chúng tôi là tiền bối, tất nhiên sẽ bảo vệ tiểu bối bọn em.”
Vưu Minh Hứa: “Cút.”
Anh nhìn cô: “Em là người đầu tiên dám bảo anh cút đấy.”
Vưu Minh Hứa bật cười, nói: “Anh cũng vênh váo quá đó.”
“Sao nào, không vừa mắt?”
“Đợi đánh xong rồi nói tiếp.”
Cảnh Bình vốn dĩ không để tâm đến lời hứa sẽ đánh một trận cùng cô. Anh thực sự không bằng lòng đánh nhau cùng phụ nữ. Phụ nữ trời sinh đã yếu hơn đàn ông, đánh đấm cái gì. Nhưng sau vài ngày làm việc chung, anh đã thấy được sự linh hoạt, nhạy bén và quyết đoán của Vưu Minh Hứa. Cô rất hiếm có, tạo cho anh cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ vậy.
Người ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi.
“Được.” Trong mắt anh mang nét cười nhàn nhạt, trầm giọng nói, “Anh sẽ cố gắng không đánh cô đến phát khóc.”
“…Anh nói gì cơ?”
Sự việc đã kết thúc, Ân Phùng khoác trên người tấm chăn mỏng, đứng ở nơi không xa phía sau bọn họ. Anh nhìn hai người họ nói chuyện, có lúc cười đùa, có khi đánh giá lẫn nhau.
Thực ra Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình nhiều nhất cũng chỉ trò chuyện hai ba phút, nhưng trong mắt Ân Phùng, thời gian dường như trôi qua đã rất lâu. Hai người đó hình như chỉ cần đến gần đối phương thì sẽ nói không hết chuyện, tính cách cực kỳ hòa hợp, ăn ý.
Ân Phùng nhắm mắt rồi lại mở ra, Trần Phong đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Ân Phùng, không nói rõ được tâm trạng lúc này. Cậu ta có một cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, bởi cuối cùng Ân Phùng lại tự chơi chính mình thành như hiện tại, song thân là “nô bộc” của Ân Phùng, cậu ta lại thấy vô cùng tội lỗi trước ý nghĩ xấu xa của bản thân. Thực ra, dù là Trần Phong, khi nhìn hai người phía trước, cậu ta cũng thấy họ vô cùng xứng đôi… Đó là cảm giác rất khó nói thành lời, trên người bọn họ thực sự có một loại khí chất nào đó rất tương đồng.
“A Hứa.” Ân Phùng đột nhiên cất cao giọng.
Vưu Minh Hứa quay đầu. Ân Phùng vẫy tay, cô liền đi về phía anh.
Hai người nhìn nhau rồi Vưu Minh Hứa lập tức hạ tầm mắt, kín đáo quan sát anh hết một lượt, thấy anh không bị thương, cô hỏi: “Chuyện gì?”
Ân Phùng đột nhiên nắm tay đưa đến bên miệng ho liền mấy tiếng. Trần Phong căng thẳng: “Thầy Ân, không sao chứ?”
Vưu Minh Hứa cũng nhìn sắc mặt anh, hình như hơi tái.
Ân Phùng lại bóp trán, nói: “Không saao. Đầu hơi đau, vụ nổ ban nãy…” Anh muốn nói song lại thôi, nhìn Vưu Minh Hứa: “Tôi không sao, lập tức lên tầng.”
Vưu Minh Hứa cũng có ý này, nhưng nhìn đầu mày cau chặt của anh, lòng cô phiền muộn, nói: “Anh đi bệnh viện, chúng tôi đi xem hiện trường là được rồi.”
“Bọn em?” Ân Phùng cười lạnh một tiếng, “Hang ổ của hung thủ hại tôi, tôi tất nhiên phải đích thân đi xem.” Nói đoạn, anh liền đi về hướng thang máy.
Vưu Minh Hứa không biết anh lại lên cơn thần kinh gì mà lại ẩm ương đến thế. Cô gọi đám người Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình cùng lên tầng.
Nhưng vì Ân Phùng vừa nói đau đầu nên vào thang máy, cô bắt đầu lưu ý nhiều đến anh. Sau đó, cô thấy anh lại dùng tay đè trán bèn lại gần, hỏi: “Không sao chứ?”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Không sao.”
Đột nhiên, trán anh cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại, là Vưu Minh Hứa vươn tay kiểm tra độ ấm cho anh.
Trán Ân Phùng tất nhiên không nóng. Vưu Minh Hứa bèn hạ tay, im lặng.
Ân Phùng cúi đầu, dưới ánh đèn, bóng đen mờ mờ dưới chân hai người kề sát bên nhau. Cô luôn đứng bên anh, không đi quản người khác, cũng không nói chuyện. Tâm trạng Ân Phùng bỗng tốt hẳn lên, cảm giác vui mừng như được nếm mật ong thanh ngọt từ từ thấm vào lồng ngực.
Cảnh Bình trao đổi song vài chuyện với một đồng nghiệp khác, vừa ngẩng đầu liền thấy Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đứng bên nhau. Thực chất hai người đó không hề nói chuyện, chỉ đứng im bất động, nhưng chính vì đứng rất gần, bất giác, bạn liền cảm nhận được một bầu không khí mà người ngoài căn bản chẳng thể chen ngang giữa hai người họ. Cảnh Bình có một cặp mắt tinh tường, vừa nhìn là lập tức nhận ra ngay.
Anh chỉ nhìn qua rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Hết chương 190
Đôi mắt ấy vô cùng tĩnh lặng song rất ấm áp. Nó có thể khiến lòng người yên bình trong nháy mắt.
Những mảnh vỡ bắn tung tóe từ vụ nổ như một cơn mưa bệnh tật vần vũ đổ ập về phía hai người. Nhưng Vưu Minh Hứa nằm trong vòng ôm vững chắc, trước mắt cô chỉ có lồng ngực của anh, bên cánh mũi là hơi thở lạ lẫm. Có một khoảnh khắc người anh khẽ run lên song không bật ra thành tiếng.
Cảnh Bình luôn bảo vệ cô.
Đối với Vưu Minh Hứa mà nói, đây là một trải nghiệm trước nay chưa từng có. Kể từ khi cô làm cảnh sát, lúc nào cũng luôn che chắn cho đồng đội. Vì cô tài giỏi chứ sao, cô phải bảo vệ người khác. Cho nên cô che chở cho những cảnh sát khác, che chở cho Vưu Anh Tuấn, thậm chí còn từng che chở cho Hứa Mộng Sơn. Giây phút bùng phát vụ nổ ban nãy, cô vô thức định lật người che cho Cảnh Bình. Ai ngờ anh còn phản ứng nhanh hơn cả cô, dùng cơ thể để bảo vệ cô.
Vì mất thính lực tạm thời, Cảnh Bình cau mày, nhắm mắt một lúc. Vưu Minh Hứa dựa trong ngực anh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc ấy, có một khoảnh khắc, cô rất muốn vuốt thẳng ấn đường đó. Nhưng anh lại mở mắt nhìn thẳng vào cô trong một góc khuất tràn ngập ánh lửa và bụi bặm.
Tiếng nổ dường như đã dừng lại, tai Vưu Minh Hứa cũng dần nghe được một vài tiếng động, cô thoát khỏi lòng anh, anh cũng lật người đứng dậy.
Chiếc xe kia đã biến dạng, vài xe xung quanh cũng bén lửa, người trên xe không thể thoát nạn. Cảnh sát phía sau đã gọi cho đội phòng cháy chữa cháy và xe cứu hộ.
Ân Phùng gục trên đất, Đồ Nha loạng choạng, đầu toàn máu và bụi đất, anh ấy kéo ông chủ của mình lên.
Ân Phùng vừa ngẩng đầu liền nhìn về hướng này, tầm mắt anh chạm vào tầm mắt Vưu Minh Hứa, nhẹ gật đầu.
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nhặt khẩu súng trên đất, cùng nhóm cảnh sát tiến dần tới chiếc xe kia để kiểm tra tình hình.
Cố Thiên Thành nằm trên đất, xác còn bắt lửa, lần này thì hắn chết thật rồi. Tình hình trong xe càng thảm khốc, cơ thể và chân tay đứt rời, không còn ai sống sót.
Những kẻ hung tàn cực độ cùng đường bí lối đã dùng cách thức quyết tuyệt này để đối diện với sự truy bắt của cảnh sát.
Vưu Minh Hứa, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn đứng vây quanh xe lặng thinh nhìn ngọn lửa vẫn đang bốc cháy rừng rực.
Hứa Mộng Sơn bước đến hỏi Vưu Minh Hứa: “Không sao chứ?”
“Không sao. Cậu thì sao?”
Hứa Mộng Sơn: “Mình đứng ở xa, chắc chắn là không sao.”
Hứa Mộng Sơn lại ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, Vưu Minh Hứa nhìn theo, ngẩn người.
Cảnh Bình đứng phía trước cô, chiếc áo jacket bị những mảnh vỡ do vụ nổ rạch đứt hơn chục nhát, may thay hiện giờ đang là mùa đông nên quần áo dày. Nhưng cổ anh thì không gặp may đến thế. Trên làn da trắng nón đã có thêm vài vết thương, có một vết khá sâu, một mảnh vỡ khoảng bằng ngón tay cái găm trên cổ anh, vậy mà dường như người này không hề phát hiện.
Vưu Minh Hứa nói: “Đừng động.”
Cảnh Bình đứng im.
Cô duỗi tay rút nhanh mảnh vỡ đó ra, nhìn một giọt máu lăn xuống theo cần cổ anh, cô vô thức vươn tay quẹt sạch, sau đó lấy khăn giấy giúp anh lau máu trên cổ, nói: “Lát nữa đi tìm nhân viên y tế khử trùng, xem có cần phải tiêm mũi phòng uốn ván không.”
“Ừ.” Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt một mí ấy ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Vưu Minh Hứa cười: “Lão Cảnh, anh lại thêm một vết sẹo nữa rồi.” Vậy nên người ta mới trở thành cảnh sát ưu tú.
Cảnh Bình: “Có liên quan gì sao?”
Vưu Minh Hứa: “Cảm ơn vì ban nãy nhé.”
Cảnh Bình: “Chuyện nhỏ. Chúng tôi là tiền bối, tất nhiên sẽ bảo vệ tiểu bối bọn em.”
Vưu Minh Hứa: “Cút.”
Anh nhìn cô: “Em là người đầu tiên dám bảo anh cút đấy.”
Vưu Minh Hứa bật cười, nói: “Anh cũng vênh váo quá đó.”
“Sao nào, không vừa mắt?”
“Đợi đánh xong rồi nói tiếp.”
Cảnh Bình vốn dĩ không để tâm đến lời hứa sẽ đánh một trận cùng cô. Anh thực sự không bằng lòng đánh nhau cùng phụ nữ. Phụ nữ trời sinh đã yếu hơn đàn ông, đánh đấm cái gì. Nhưng sau vài ngày làm việc chung, anh đã thấy được sự linh hoạt, nhạy bén và quyết đoán của Vưu Minh Hứa. Cô rất hiếm có, tạo cho anh cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ vậy.
Người ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi.
“Được.” Trong mắt anh mang nét cười nhàn nhạt, trầm giọng nói, “Anh sẽ cố gắng không đánh cô đến phát khóc.”
“…Anh nói gì cơ?”
Sự việc đã kết thúc, Ân Phùng khoác trên người tấm chăn mỏng, đứng ở nơi không xa phía sau bọn họ. Anh nhìn hai người họ nói chuyện, có lúc cười đùa, có khi đánh giá lẫn nhau.
Thực ra Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình nhiều nhất cũng chỉ trò chuyện hai ba phút, nhưng trong mắt Ân Phùng, thời gian dường như trôi qua đã rất lâu. Hai người đó hình như chỉ cần đến gần đối phương thì sẽ nói không hết chuyện, tính cách cực kỳ hòa hợp, ăn ý.
Ân Phùng nhắm mắt rồi lại mở ra, Trần Phong đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Ân Phùng, không nói rõ được tâm trạng lúc này. Cậu ta có một cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, bởi cuối cùng Ân Phùng lại tự chơi chính mình thành như hiện tại, song thân là “nô bộc” của Ân Phùng, cậu ta lại thấy vô cùng tội lỗi trước ý nghĩ xấu xa của bản thân. Thực ra, dù là Trần Phong, khi nhìn hai người phía trước, cậu ta cũng thấy họ vô cùng xứng đôi… Đó là cảm giác rất khó nói thành lời, trên người bọn họ thực sự có một loại khí chất nào đó rất tương đồng.
“A Hứa.” Ân Phùng đột nhiên cất cao giọng.
Vưu Minh Hứa quay đầu. Ân Phùng vẫy tay, cô liền đi về phía anh.
Hai người nhìn nhau rồi Vưu Minh Hứa lập tức hạ tầm mắt, kín đáo quan sát anh hết một lượt, thấy anh không bị thương, cô hỏi: “Chuyện gì?”
Ân Phùng đột nhiên nắm tay đưa đến bên miệng ho liền mấy tiếng. Trần Phong căng thẳng: “Thầy Ân, không sao chứ?”
Vưu Minh Hứa cũng nhìn sắc mặt anh, hình như hơi tái.
Ân Phùng lại bóp trán, nói: “Không saao. Đầu hơi đau, vụ nổ ban nãy…” Anh muốn nói song lại thôi, nhìn Vưu Minh Hứa: “Tôi không sao, lập tức lên tầng.”
Vưu Minh Hứa cũng có ý này, nhưng nhìn đầu mày cau chặt của anh, lòng cô phiền muộn, nói: “Anh đi bệnh viện, chúng tôi đi xem hiện trường là được rồi.”
“Bọn em?” Ân Phùng cười lạnh một tiếng, “Hang ổ của hung thủ hại tôi, tôi tất nhiên phải đích thân đi xem.” Nói đoạn, anh liền đi về hướng thang máy.
Vưu Minh Hứa không biết anh lại lên cơn thần kinh gì mà lại ẩm ương đến thế. Cô gọi đám người Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình cùng lên tầng.
Nhưng vì Ân Phùng vừa nói đau đầu nên vào thang máy, cô bắt đầu lưu ý nhiều đến anh. Sau đó, cô thấy anh lại dùng tay đè trán bèn lại gần, hỏi: “Không sao chứ?”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Không sao.”
Đột nhiên, trán anh cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại, là Vưu Minh Hứa vươn tay kiểm tra độ ấm cho anh.
Trán Ân Phùng tất nhiên không nóng. Vưu Minh Hứa bèn hạ tay, im lặng.
Ân Phùng cúi đầu, dưới ánh đèn, bóng đen mờ mờ dưới chân hai người kề sát bên nhau. Cô luôn đứng bên anh, không đi quản người khác, cũng không nói chuyện. Tâm trạng Ân Phùng bỗng tốt hẳn lên, cảm giác vui mừng như được nếm mật ong thanh ngọt từ từ thấm vào lồng ngực.
Cảnh Bình trao đổi song vài chuyện với một đồng nghiệp khác, vừa ngẩng đầu liền thấy Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đứng bên nhau. Thực chất hai người đó không hề nói chuyện, chỉ đứng im bất động, nhưng chính vì đứng rất gần, bất giác, bạn liền cảm nhận được một bầu không khí mà người ngoài căn bản chẳng thể chen ngang giữa hai người họ. Cảnh Bình có một cặp mắt tinh tường, vừa nhìn là lập tức nhận ra ngay.
Anh chỉ nhìn qua rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Hết chương 190
Bình luận facebook