Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Hứa Mộng Sơn: “Chẹp chẹp! Vưu tỷ trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ.”
Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới cười mỉm nhìn anh ấy: “Cậu cũng biết bản thân không đủ sắc?”
Hứa Mộng Sơn: “Bữa này nuốt không trôi nữa rồi.”
Lúc này có người đi tới, người đó quen biết Cảnh Bình nên trò chuyện mấy câu cùng anh. Hứa Mộng Sơn cúi đầu, khẽ nói: “Tình trạng giữa cậu và Ân Phùng bây giờ là thế nào? Mình thấy cậu hơi là lạ.”
Vưu Minh Hứa không muốn nói bí mật của Ân Phùng cho người khác, cho dù có là anh em tốt đi chăng nữa.
Cô im lặng một hồi, thở dài một hơi: “Mình cũng không biết là tình trạng gì.”
———
Sau trưa, bầu trời khó khăn lắm mới hé chút ánh nắng mặt trời, không khí thấm chút ấm áp. Thời gian nghỉ trưa, trong Cục khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện.
Ba người cảnh sát đều dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba mươi phút ngắn ngủi, Vưu Minh Hứa tuy ngủ nhưng không quá sâu giấc, mơ hồ cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc bên cạnh song lại không phân biệt rõ.
Tiếng chuông bắt đầu ca làm vang lên, cô mở mắt. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh cũng cử động.
Ánh sáng trắng mong manh chiếu vào qua cánh cửa, đổ trên cơ thể của người phía trước mặt cô. Người đó mặc tây trang, đi giày da, mái tóc đen tuyền, cặp chân dài bắt chéo. Anh đọc hồ sơ trong tay, ống tay áo sạch sẽ, ngón tay trắng mịn mà mạnh mẽ.
Phòng làm việc không lớn, bàn của cô nằm trong cùng, giáp bên cửa sổ. Anh ngồi xuống cạnh bàn cô, không biết đã đến đây được bao lâu.
Vưu Minh Hứa đứng dậy đi rửa mặt. Ân Phùng ngồi phía sau vẫn tiếp tục cúi đầu đọc hồ sơ, khóe môi lộ nụ cười.
Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn đều chào hỏi Ân Phùng. Ân Phùng đặt hồ sơ xuống, nhìn Vưu Minh Hứa trở lại.
Ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng và sâu thẳm, song đã thiếu đi nét u tối cuộn trào của ngày đó mà tĩnh lặng hơn rất nhiều. Anh hỏi: “Nghĩ đến đâu rồi?”
Anh không cố ý đè nén giọng nói, tất nhiên hai người bên cạnh cũng đều nghe thấy. Vưu Minh Hứa nói: “Nói sau.”
Cô vừa ngồi xuống, kết quả anh lê dần ghế đến, chống một tay lên bàn. Khoảng cách giữa hai người quá gần, cơ mặt Vưu Minh Hứa như căng hết cả lên.
“Tôi đợi năm ngày rồi.” Anh nói.
Cảnh Bình vẫn bình thản cúi đầu tiếp tục chuẩn bị trình chiếu tư liệu, Hứa Mộng Sơn nhìn máy tính, khuôn mặt nghiêng rõ ràng đang cười. Vưu Minh Hứa thấy rất gượng gạo bèn lạnh lùng liếc Ân Phùng, nhỏ giọng nói: “Anh im đi.”
Ân Phùng quan sát cô một chút, điềm tĩnh nói: “Vậy tôi không đợi nữa.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, không hiểu ý anh, không muốn đợi cô nữa rồi à?
“Vậy anh đừng có đợi, thế là tốt nhất.”
Anh không đáp.
Cảnh Bình đã chuẩn bị xong toàn bộ tư liệu, quan sát hết một vòng, hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều đồng ý, Ân Phùng gác một tay lên lưng ghế cô, gật đầu. Hứa Mộng Sơn thấy vậy lập tức nghĩ thầm trong bụng: Lại đến rồi! Thực sự lại đến rồi! Ân Phùng từng mặt dày bám riết Vưu tỷ, cảm giác dính nhau như hình với bóng chẳng phải chính là như vậy hay sao? Anh cuối cùng cũng lại thông suốt rồi?
Có điều nhìn bộ dạng hiện giờ của anh còn khó dây hơn cả ngày trước.
Cảnh Bình cũng thấy động tác của Ân Phùng, không biết vì sao, vừa ngước lên, tầm mắt anh đã đối diện thẳng với ánh mắt của Vưu Minh Hứa.
Hai người cùng nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Xuất hiện đầu tiên trên màn hình là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Nhìn thế nào cũng thấy ông ta không hề giống ông chủ của một doanh nghiệp mà giống một học giả hơn. Người đàn ông đó cao gầy, da trắng, dù tóc mai đã hoa râm song vẫn rất tuấn lãng, nho nhã. Ông ta mặc âu phục, vóc dáng được giữ gìn rất tốt như một người thanh niên. Bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng được thời còn trẻ ông ta vô cùng điển trai, vầng trán đầy đặn, hàng lông mày và đôi mắt thon dài, hơi nhếch lên. Sống mũi cao thẳng, đôi môi không mỏng cũng không dày.
Ông ta chính là Hình Kỷ Phục, Chủ tịch tập đoàn Khải Dương, người đứng sau quản lý tất cả. Từng có tin đồn người này xuất thân từ xã hội đen, không ai hiểu rõ ba đời nhà ông ta. Nhưng những doanh nghiệp tư sản hiện tại ông ta nắm giữ đều vô cùng trong sạch như bất động sản, tài chính, logistics, bảo vệ môi trường,… Nghe nói còn quyên góp xây dựng rất nhiều trường học hy vọng, còn góp cho thành phố không biết bao nhiêu thứ. Hoàn toàn là hình tượng của một nhà doanh nghiệp đầy trách nhiệm trong xã hội.
Bức ảnh đầu tiên nằm ngay dưới ảnh của ông ta chếch về hướng tay trái chính là con trai ông ta – Hình Diễm Quân. Hình Kỷ Phục tốt nghiệp đại học Nhân dân, Hình Diễm Quân hậu sinh khả úy, tốt nghiệp chính quy đại học Thanh Hoa, học thạc sĩ tại Mỹ, vừa kết thúc chương trình học, về nước chưa đến hai năm. Anh ta cũng là Thái tử gia mà Hình Kỷ Phục bồi dưỡng. Hiện tại, Hình Diễm Quân giữ chức Phó tổng giám đốc tập đoàn, tham dự vào rất nhiều công việc trong nghiệp vụ quản lý.
Đứa con trai út vẫn đang học tập ở nước ngoài, nghe nói là học ngành văn học, tuổi còn nhỏ, không hề dính dáng đến chuyện làm ăn của gia đình.
Bên cạnh Hình Diễm Quân là một chàng trai khoảng 28, 29 tuổi, nhuộm tóc màu trà. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc áo T-shirt màu xám, đường nét khuôn mặt khôi ngô, cứng rắn, ánh mắt cũng lành lạnh.
Cảnh Bình nói: “Đây là con trai nuôi của Hình Kỷ Phục, tên Hoàng Lung. Bố mẹ từng làm việc cho nhà họ Hình, đều đã chết. Hiện nay, có ba nghiệp vụ mờ ám trong tay Hình Kỷ Phục, một là tài chính tài vụ, một là logistics, còn lại chính là một vài sự vụ pháp luật. Hoàng Lung phụ trách một công ty tài vụ. Cậu ta là một trong những tâm phúc của Hình Kỷ Phục.”
Bên phải ảnh của Hoàng Lung là một người đàn ông khoảng tầm 40 tuổi, dáng cao, rất rắn chắc, tướng mạo bình thường song ánh mắt sắc bén.
Cảnh Bình nói: “Đây là Quách Phi Vanh, cũng đã đi theo Hình Kỷ Phục rất nhiều năm, phụ trách công ty Logistics. Thực ra nhìn bề ngoài, công ty này chủ yếu phụ trách một vài việc vận chuyển vật tư cho nội bộ tập đoàn, nhưng tôi đã điều tra, công ty này đông người, vốn cao, làm ăn thua lỗ nhưng Hình Kỷ Phục luôn giữ lại công ty này, Quách Phi Vanh cũng vẫn là một trong những tâm phúc của ông ta. Vì vậy trong đây chắc chắn có điều bất thường.”
Cảnh Bình có kinh nghiệm điều tra ma túy phong phú, anh nói vậy, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều gật đầu. Sự việc khác thường chắc chắn có điểm kỳ quái.
Bức ảnh của một tâm phúc khác chính là La Vũ, người mà bọn cô vô cùng quen thuộc.
La Vũ tốt nghiệp đại học Chính trị và Pháp luật, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập văn phòng luật hiện tại, không biết anh ta đã đi con đường nào mà lại có thể dây dưa với tập đoàn Khải Dương. Hiện giờ anh ta nắm trong tay cổ phần tuyệt đối của văn phòng luật, gần như là phục vụ riêng cho Khải Dương. Trong rất nhiều quyết sách quan trọng của tập đoàn Khải Dương đều có bóng dáng của anh ta. Anh ta cũng là một người được coi là trèo cao nhanh nhất bên Hình Kỷ Phục trong mấy năm qua.
Còn lại một vài người chính là lãnh đạo tầm cao và trung của tập đoàn, phần lớn đều trong sạch, bề ngoài đều là làm những nghiệp vụ chính đáng. Cũng có nghĩa là, nghiệp vụ của tập đoàn Khải Dương thực chất có hai tuyến. Một tuyến là bình thường; một tuyến khác, cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ, nghiệp vụ mờ ám song vẫn không vi phạm quy tắc, thậm chí có khả năng sử dụng mánh khóe phi pháp. Nhưng vẫn luôn không có chứng cứ chắc chắn.
Tổ chức buôn bán mua túy ở biên giới Vân Nam tìm kiếm đối tượng hợp tác ở Hoa Trung, đối tượng này rất có khả năng là tập đoàn Khải Dương. Điều đó có nghĩa là, có thể tập đoàn Khải Dương còn thâm sâu khó lường hơn cả trong tưởng tượng của cảnh sát.
Thế nhưng Quách Hưng – người cảnh sát tiên phong nằm vùng trong tổ chức ở Vân Nam lại bất ngờ bị gia quyến nạn nhân giết hại. Trước mắt, hai bên đều tạm thời ám binh bất động, còn La Vũ từng xuất hiện gần hiện trường Quách Hưng tử vong, là chứng cứ quan trọng chứng minh tập đoàn Khải Dương có liên quan tới tổ chức ở Vân Nam.
Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới cười mỉm nhìn anh ấy: “Cậu cũng biết bản thân không đủ sắc?”
Hứa Mộng Sơn: “Bữa này nuốt không trôi nữa rồi.”
Lúc này có người đi tới, người đó quen biết Cảnh Bình nên trò chuyện mấy câu cùng anh. Hứa Mộng Sơn cúi đầu, khẽ nói: “Tình trạng giữa cậu và Ân Phùng bây giờ là thế nào? Mình thấy cậu hơi là lạ.”
Vưu Minh Hứa không muốn nói bí mật của Ân Phùng cho người khác, cho dù có là anh em tốt đi chăng nữa.
Cô im lặng một hồi, thở dài một hơi: “Mình cũng không biết là tình trạng gì.”
———
Sau trưa, bầu trời khó khăn lắm mới hé chút ánh nắng mặt trời, không khí thấm chút ấm áp. Thời gian nghỉ trưa, trong Cục khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện.
Ba người cảnh sát đều dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba mươi phút ngắn ngủi, Vưu Minh Hứa tuy ngủ nhưng không quá sâu giấc, mơ hồ cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc bên cạnh song lại không phân biệt rõ.
Tiếng chuông bắt đầu ca làm vang lên, cô mở mắt. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh cũng cử động.
Ánh sáng trắng mong manh chiếu vào qua cánh cửa, đổ trên cơ thể của người phía trước mặt cô. Người đó mặc tây trang, đi giày da, mái tóc đen tuyền, cặp chân dài bắt chéo. Anh đọc hồ sơ trong tay, ống tay áo sạch sẽ, ngón tay trắng mịn mà mạnh mẽ.
Phòng làm việc không lớn, bàn của cô nằm trong cùng, giáp bên cửa sổ. Anh ngồi xuống cạnh bàn cô, không biết đã đến đây được bao lâu.
Vưu Minh Hứa đứng dậy đi rửa mặt. Ân Phùng ngồi phía sau vẫn tiếp tục cúi đầu đọc hồ sơ, khóe môi lộ nụ cười.
Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn đều chào hỏi Ân Phùng. Ân Phùng đặt hồ sơ xuống, nhìn Vưu Minh Hứa trở lại.
Ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng và sâu thẳm, song đã thiếu đi nét u tối cuộn trào của ngày đó mà tĩnh lặng hơn rất nhiều. Anh hỏi: “Nghĩ đến đâu rồi?”
Anh không cố ý đè nén giọng nói, tất nhiên hai người bên cạnh cũng đều nghe thấy. Vưu Minh Hứa nói: “Nói sau.”
Cô vừa ngồi xuống, kết quả anh lê dần ghế đến, chống một tay lên bàn. Khoảng cách giữa hai người quá gần, cơ mặt Vưu Minh Hứa như căng hết cả lên.
“Tôi đợi năm ngày rồi.” Anh nói.
Cảnh Bình vẫn bình thản cúi đầu tiếp tục chuẩn bị trình chiếu tư liệu, Hứa Mộng Sơn nhìn máy tính, khuôn mặt nghiêng rõ ràng đang cười. Vưu Minh Hứa thấy rất gượng gạo bèn lạnh lùng liếc Ân Phùng, nhỏ giọng nói: “Anh im đi.”
Ân Phùng quan sát cô một chút, điềm tĩnh nói: “Vậy tôi không đợi nữa.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, không hiểu ý anh, không muốn đợi cô nữa rồi à?
“Vậy anh đừng có đợi, thế là tốt nhất.”
Anh không đáp.
Cảnh Bình đã chuẩn bị xong toàn bộ tư liệu, quan sát hết một vòng, hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều đồng ý, Ân Phùng gác một tay lên lưng ghế cô, gật đầu. Hứa Mộng Sơn thấy vậy lập tức nghĩ thầm trong bụng: Lại đến rồi! Thực sự lại đến rồi! Ân Phùng từng mặt dày bám riết Vưu tỷ, cảm giác dính nhau như hình với bóng chẳng phải chính là như vậy hay sao? Anh cuối cùng cũng lại thông suốt rồi?
Có điều nhìn bộ dạng hiện giờ của anh còn khó dây hơn cả ngày trước.
Cảnh Bình cũng thấy động tác của Ân Phùng, không biết vì sao, vừa ngước lên, tầm mắt anh đã đối diện thẳng với ánh mắt của Vưu Minh Hứa.
Hai người cùng nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Xuất hiện đầu tiên trên màn hình là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Nhìn thế nào cũng thấy ông ta không hề giống ông chủ của một doanh nghiệp mà giống một học giả hơn. Người đàn ông đó cao gầy, da trắng, dù tóc mai đã hoa râm song vẫn rất tuấn lãng, nho nhã. Ông ta mặc âu phục, vóc dáng được giữ gìn rất tốt như một người thanh niên. Bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng được thời còn trẻ ông ta vô cùng điển trai, vầng trán đầy đặn, hàng lông mày và đôi mắt thon dài, hơi nhếch lên. Sống mũi cao thẳng, đôi môi không mỏng cũng không dày.
Ông ta chính là Hình Kỷ Phục, Chủ tịch tập đoàn Khải Dương, người đứng sau quản lý tất cả. Từng có tin đồn người này xuất thân từ xã hội đen, không ai hiểu rõ ba đời nhà ông ta. Nhưng những doanh nghiệp tư sản hiện tại ông ta nắm giữ đều vô cùng trong sạch như bất động sản, tài chính, logistics, bảo vệ môi trường,… Nghe nói còn quyên góp xây dựng rất nhiều trường học hy vọng, còn góp cho thành phố không biết bao nhiêu thứ. Hoàn toàn là hình tượng của một nhà doanh nghiệp đầy trách nhiệm trong xã hội.
Bức ảnh đầu tiên nằm ngay dưới ảnh của ông ta chếch về hướng tay trái chính là con trai ông ta – Hình Diễm Quân. Hình Kỷ Phục tốt nghiệp đại học Nhân dân, Hình Diễm Quân hậu sinh khả úy, tốt nghiệp chính quy đại học Thanh Hoa, học thạc sĩ tại Mỹ, vừa kết thúc chương trình học, về nước chưa đến hai năm. Anh ta cũng là Thái tử gia mà Hình Kỷ Phục bồi dưỡng. Hiện tại, Hình Diễm Quân giữ chức Phó tổng giám đốc tập đoàn, tham dự vào rất nhiều công việc trong nghiệp vụ quản lý.
Đứa con trai út vẫn đang học tập ở nước ngoài, nghe nói là học ngành văn học, tuổi còn nhỏ, không hề dính dáng đến chuyện làm ăn của gia đình.
Bên cạnh Hình Diễm Quân là một chàng trai khoảng 28, 29 tuổi, nhuộm tóc màu trà. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc áo T-shirt màu xám, đường nét khuôn mặt khôi ngô, cứng rắn, ánh mắt cũng lành lạnh.
Cảnh Bình nói: “Đây là con trai nuôi của Hình Kỷ Phục, tên Hoàng Lung. Bố mẹ từng làm việc cho nhà họ Hình, đều đã chết. Hiện nay, có ba nghiệp vụ mờ ám trong tay Hình Kỷ Phục, một là tài chính tài vụ, một là logistics, còn lại chính là một vài sự vụ pháp luật. Hoàng Lung phụ trách một công ty tài vụ. Cậu ta là một trong những tâm phúc của Hình Kỷ Phục.”
Bên phải ảnh của Hoàng Lung là một người đàn ông khoảng tầm 40 tuổi, dáng cao, rất rắn chắc, tướng mạo bình thường song ánh mắt sắc bén.
Cảnh Bình nói: “Đây là Quách Phi Vanh, cũng đã đi theo Hình Kỷ Phục rất nhiều năm, phụ trách công ty Logistics. Thực ra nhìn bề ngoài, công ty này chủ yếu phụ trách một vài việc vận chuyển vật tư cho nội bộ tập đoàn, nhưng tôi đã điều tra, công ty này đông người, vốn cao, làm ăn thua lỗ nhưng Hình Kỷ Phục luôn giữ lại công ty này, Quách Phi Vanh cũng vẫn là một trong những tâm phúc của ông ta. Vì vậy trong đây chắc chắn có điều bất thường.”
Cảnh Bình có kinh nghiệm điều tra ma túy phong phú, anh nói vậy, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều gật đầu. Sự việc khác thường chắc chắn có điểm kỳ quái.
Bức ảnh của một tâm phúc khác chính là La Vũ, người mà bọn cô vô cùng quen thuộc.
La Vũ tốt nghiệp đại học Chính trị và Pháp luật, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập văn phòng luật hiện tại, không biết anh ta đã đi con đường nào mà lại có thể dây dưa với tập đoàn Khải Dương. Hiện giờ anh ta nắm trong tay cổ phần tuyệt đối của văn phòng luật, gần như là phục vụ riêng cho Khải Dương. Trong rất nhiều quyết sách quan trọng của tập đoàn Khải Dương đều có bóng dáng của anh ta. Anh ta cũng là một người được coi là trèo cao nhanh nhất bên Hình Kỷ Phục trong mấy năm qua.
Còn lại một vài người chính là lãnh đạo tầm cao và trung của tập đoàn, phần lớn đều trong sạch, bề ngoài đều là làm những nghiệp vụ chính đáng. Cũng có nghĩa là, nghiệp vụ của tập đoàn Khải Dương thực chất có hai tuyến. Một tuyến là bình thường; một tuyến khác, cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ, nghiệp vụ mờ ám song vẫn không vi phạm quy tắc, thậm chí có khả năng sử dụng mánh khóe phi pháp. Nhưng vẫn luôn không có chứng cứ chắc chắn.
Tổ chức buôn bán mua túy ở biên giới Vân Nam tìm kiếm đối tượng hợp tác ở Hoa Trung, đối tượng này rất có khả năng là tập đoàn Khải Dương. Điều đó có nghĩa là, có thể tập đoàn Khải Dương còn thâm sâu khó lường hơn cả trong tưởng tượng của cảnh sát.
Thế nhưng Quách Hưng – người cảnh sát tiên phong nằm vùng trong tổ chức ở Vân Nam lại bất ngờ bị gia quyến nạn nhân giết hại. Trước mắt, hai bên đều tạm thời ám binh bất động, còn La Vũ từng xuất hiện gần hiện trường Quách Hưng tử vong, là chứng cứ quan trọng chứng minh tập đoàn Khải Dương có liên quan tới tổ chức ở Vân Nam.
Bình luận facebook