Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Nếu không sao có thể giết chết A Hoa chỉ bằng một phát súng, còn đưa cả ba người đi bất luận sống chết, khuôn mặt La Vũ cũng không bất ngờ gì, tựa như đã có tai mắt từ trước.
Cảnh Bình nở nụ cười: “Không sai. Nếu không nghĩ đến tổ chức kẻ trừng phạt, vậy thì anh gần như có thể chắc chắn La Vũ là đen ăn đen.”
Hứa Mộng Sơn: “Đen ăn đen?”
Cảnh Bình gật đầu: “Dù là nội bộ tổ chức tội phạm cũng sẽ tồn tại đấu tranh. Tổ chức càng lớn, càng phức tạp thì càng như vậy. La Vũ là một trong những người trèo cao nhanh nhất trong vài năm nay, tôi nghĩ anh ta còn rất nhiều thủ đoạn đen tối khác. A Hoa đến đón chị Vân, La Vũ lại bám theo nửa đường, mai phục, ngăn chặn. Anh ta nhất định có âm mưu riêng.”
“Nếu A Hoa đại diện cho một thế lực trong tổ chức…” Ân Phùng nói, “Giờ hắn xảy ra chuyện, liệu việc hợp tác của Vân Nam có lọt vào tay La Vũ? Đừng quên rằng La Vũ từng xuất hiện tại nơi Quách Hưng mất mạng, anh ta luôn nhằm vào tuyến đường này.”
Mọi người đều gật đầu.
“Nếu La Vũ thực sự có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt, vậy thì hành động này của anh ta có khả năng còn ôm mục đích khác. Nói tóm lại, tuy anh ta thuộc Khải Dương song tuyệt không phải một mực trung thành. Cho nên hôm qua anh ta mới nói với em coi như chưa từng gặp đối phương.” Vưu Minh Hứa nói.
Tầm mắt Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều dừng trên người Vưu Minh Hứa.
Ân Phùng quay chiếc bút trong tay.
Vưu Minh Hứa cười một chút rồi nói: “Em đi, vì cớ gì mà không đi. Hôm nay anh ta không động vào em, lẽ nào ngày mai có thể động tay động chân nơi chốn đông người?”
Chị Vân và những đồng bọn khác bị áp giải về Cục, song họ bị bắt là tin mật, điện thoại truyền tin vẫn luôn nằm trong tay Cảnh Bình, chưa biết chừng tuyến điều tra này chưa hề đứt gánh giữa đường.
Thành viên trong tổ đêm nay được nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục thương lượng việc đi gặp La Vũ.
Khi Vưu Minh Hứa định ra về, cô thấy Cảnh Bình ngồi trước máy vi tính, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh. Người này dường như luôn chẳng hề biết mệt.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Không đi sao?”
Cảnh Bình đáp: “Xem tư liệu về Khải Dương thêm chút nữa.”
Vưu Minh Hứa cười cười, nói: “Anh như vậy khiến em và Hứa Mộng Sơn thẹn toát mồ hôi đấy.”
Cảnh Bình cũng cười nói: “Các em đã nỗ lực lắm rồi. Tình hình Tương Thành anh không biết nhiều, phải bổ sung kiến thức.”
Vưu Minh Hứa nói: “Nghỉ ngơi sớm, đừng thức đêm nữa, phía sau còn có trận khốc liệt cần phải đánh.”
Cảnh Bình gật đầu.
Vưu Minh Hứa quay người ra về.
Cảnh Bình nâng mắt liền thấy vẫn còn một bóng người đứng ngoài cửa, Vưu Minh Hứa đang bước về phía người đó. Cảnh Bình nhìn thêm một chút rồi cúi đầu châm thuốc, rít hai hơi, chuyển sự chú ý về màn hình vi tính.
Vưu Minh Hứa không bất ngờ khi thấy Ân Phùng đứng đợi ở đó. Nói cho cùng, hôm nay cô lại được anh cứu một mạng nên ngữ khí cũng được coi là hòa hoãn: “Còn chưa về?”
Ân Phùng nói: “Xe ở bên dưới, tôi đưa em về.”
Nửa đêm nửa hôm không dễ bắt xe, Vưu Minh Hứa bèn “Ừm” một tiếng.
Hai người ra đến cổng Cục cảnh sát, Đồ Nha đã ngồi đợi sẵn trong xe. Vưu Minh Hứa mở cửa ngồi vào băng ghế sau, Ân Phùng đợi bên cửa: “Ngồi dịch vào.”
Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, ngồi nhích vào bên trong.
Xe khởi động, Đồ Nha nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu mới phát hiện mặt mũi hai người đều “nở hoa” như nhau: “Hai người không sao chứ?”
Vưu Minh Hứa cười với anh ấy: “Không sao, vết thương ngoài da thôi.”
Đồ Nha im lặng một khắc, nói: “Thầy Ân, tủ lạnh có đồ uống và đồ ngọt, nếu đói có thể ăn.”
Ân Phùng nghe vậy liền mở chiếc tủ lạnh nhỏ, liếc nhìn Đồ Nha: “Anh chuẩn bị?”
“Ừm.”
“Cảm ơn, Đồ Nha.” Vưu Minh Hứa lấy một chai nước uống và mấy miếng bánh, tự ăn tự uống. Ân Phùng chỉ lấy một chai nước uống, nhìn Vưu Minh Hứa, anh đột nhiên tiến đến thì thầm bên tai cô: “Em đối xử với ai cũng ấm áp như gió mùa xuân, ngoại trừ tôi.”
Vưu Minh Hứa từ tốn nhai bánh, không nhanh không chậm nói: “ ‘Nhanh phá án, nhanh kết thúc, tôi cũng không cần phải tiếp tục làm chướng mắt cô. Nếu không chẳng phải chúng ta sẽ lại dây dưa không dứt mãi?’, ‘Hy vọng cô thấu hiểu, có lẽ chúng ta đã từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ, nhưng đó chỉ là trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ, EQ không ở mức bình thường. Hy vọng cô đừng cưỡng cầu.’ Chẳng phải đã nói rõ từ lâu rồi đó sao, giữa hai chúng ta còn cần đến ‘gió xuân’?”
Đây là những lời anh từng nói khi vừa tỉnh lại. Cô còn nhớ rõ mồn một.
Ân Phùng nhìn cô, bật cười, trầm giọng nói: “Tha cho tôi còn không được sao?”
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói: “Đừng, hiện giờ chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó.”
Người đàn ông này chỉ cần muốn dỗ dành một người thì miệng không khác nào ngậm mật. Vưu Minh Hứa sởn hết da gà, anh không hề biết cô không ưa chiêu này.
Cô vẫn thích dáng vẻ của Vưu Anh Tuấn, tuy không nói được quá nhiều lời trêu ghẹo hoa lệ, song câu nào cũng thật lòng, câu nào cũng khiến cô rung động.
Ân Phùng vốn có ý tán tỉnh cô, nhưng thấy cô không phản ứng, anh cũng bắt đầu im lặng, quyết định ngắm nhìn, thưởng thức dung mạo cô dưới ánh đêm. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ quyến rũ của cô khi phả hơi thuốc lên mặt anh lúc còn ở Tây Tạng, trái tim cũng như bị nụ cười của cô khi đó làm rung động.
Anh nắm tay cô.
Vưu Minh Hứa rút tay lại.
Anh nắm tiếp.
Vưu Minh Hứa trừng mắt: “Làm gì đó?”
Anh cúi đầu hôn cô.
Môi Vưu Minh Hứa cảm nhận được ấm áp, mặt anh áp lên, gần như che khuất toàn bộ ánh sáng, tất nhiên cũng che khuất tầm nhìn của Đồ Nha. Nụ hôn của anh khác hoàn toàn với sự ngang bướng và dựa dẫm khi còn là Vưu Anh Tuấn. Anh luôn nắm quyền chủ đạo, còn có cảm giác làm chủ của một người đàn ông, khiến bạn thấy anh luôn biết rõ bản thân muốn gì.
Vưu Minh Hứa né tránh nhưng không thoát bèn dứt khoát cắn môi anh, anh để mặc cô, cô đâu thể cắn nát môi anh được, thế là anh thừa cơ xâm chiếm.
Hôn một hồi lâu hai người mới thở dốc tách khỏi nhau, trong mắt đều mang nét đè nén. Đầu Đồ Nha đã cúi rạp xuống cả rồi, còn không ngừng cười trộm.
Ân Phùng cũng biết không thể ép cô quá, vả lại anh còn chưa hoàn thành được điều kiện mà cô đưa ra: anh không nhớ lại được bản thân đã nói gì khi hai người còn ở bên nhau. Đến khi tới ngoài tiểu khu nhà cô, Ân Phùng tiễn cô đến cổng.
Vưu Minh Hứa bình thản nói: “Về đây.”
Anh nói: “Ngủ ngon, A Hứa, mơ đẹp.”
Vưu Minh Hứa không ngừng bước, cũng không ngoảnh đầu mà đi thẳng vào tòa nhà mới quay người nhìn anh đứng ở nơi xa, hai tay đút trong túi quần, sắc trời đêm và đèn đường phía sau đều trở thành bóng lưng anh. Vưu Minh Hứa chợt thấy thực ra anh của hiện tại vẫn cô độc như thế.
Cô độc hệt như Vưu Anh Tuấn.
Cảnh Bình nở nụ cười: “Không sai. Nếu không nghĩ đến tổ chức kẻ trừng phạt, vậy thì anh gần như có thể chắc chắn La Vũ là đen ăn đen.”
Hứa Mộng Sơn: “Đen ăn đen?”
Cảnh Bình gật đầu: “Dù là nội bộ tổ chức tội phạm cũng sẽ tồn tại đấu tranh. Tổ chức càng lớn, càng phức tạp thì càng như vậy. La Vũ là một trong những người trèo cao nhanh nhất trong vài năm nay, tôi nghĩ anh ta còn rất nhiều thủ đoạn đen tối khác. A Hoa đến đón chị Vân, La Vũ lại bám theo nửa đường, mai phục, ngăn chặn. Anh ta nhất định có âm mưu riêng.”
“Nếu A Hoa đại diện cho một thế lực trong tổ chức…” Ân Phùng nói, “Giờ hắn xảy ra chuyện, liệu việc hợp tác của Vân Nam có lọt vào tay La Vũ? Đừng quên rằng La Vũ từng xuất hiện tại nơi Quách Hưng mất mạng, anh ta luôn nhằm vào tuyến đường này.”
Mọi người đều gật đầu.
“Nếu La Vũ thực sự có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt, vậy thì hành động này của anh ta có khả năng còn ôm mục đích khác. Nói tóm lại, tuy anh ta thuộc Khải Dương song tuyệt không phải một mực trung thành. Cho nên hôm qua anh ta mới nói với em coi như chưa từng gặp đối phương.” Vưu Minh Hứa nói.
Tầm mắt Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều dừng trên người Vưu Minh Hứa.
Ân Phùng quay chiếc bút trong tay.
Vưu Minh Hứa cười một chút rồi nói: “Em đi, vì cớ gì mà không đi. Hôm nay anh ta không động vào em, lẽ nào ngày mai có thể động tay động chân nơi chốn đông người?”
Chị Vân và những đồng bọn khác bị áp giải về Cục, song họ bị bắt là tin mật, điện thoại truyền tin vẫn luôn nằm trong tay Cảnh Bình, chưa biết chừng tuyến điều tra này chưa hề đứt gánh giữa đường.
Thành viên trong tổ đêm nay được nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục thương lượng việc đi gặp La Vũ.
Khi Vưu Minh Hứa định ra về, cô thấy Cảnh Bình ngồi trước máy vi tính, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh. Người này dường như luôn chẳng hề biết mệt.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Không đi sao?”
Cảnh Bình đáp: “Xem tư liệu về Khải Dương thêm chút nữa.”
Vưu Minh Hứa cười cười, nói: “Anh như vậy khiến em và Hứa Mộng Sơn thẹn toát mồ hôi đấy.”
Cảnh Bình cũng cười nói: “Các em đã nỗ lực lắm rồi. Tình hình Tương Thành anh không biết nhiều, phải bổ sung kiến thức.”
Vưu Minh Hứa nói: “Nghỉ ngơi sớm, đừng thức đêm nữa, phía sau còn có trận khốc liệt cần phải đánh.”
Cảnh Bình gật đầu.
Vưu Minh Hứa quay người ra về.
Cảnh Bình nâng mắt liền thấy vẫn còn một bóng người đứng ngoài cửa, Vưu Minh Hứa đang bước về phía người đó. Cảnh Bình nhìn thêm một chút rồi cúi đầu châm thuốc, rít hai hơi, chuyển sự chú ý về màn hình vi tính.
Vưu Minh Hứa không bất ngờ khi thấy Ân Phùng đứng đợi ở đó. Nói cho cùng, hôm nay cô lại được anh cứu một mạng nên ngữ khí cũng được coi là hòa hoãn: “Còn chưa về?”
Ân Phùng nói: “Xe ở bên dưới, tôi đưa em về.”
Nửa đêm nửa hôm không dễ bắt xe, Vưu Minh Hứa bèn “Ừm” một tiếng.
Hai người ra đến cổng Cục cảnh sát, Đồ Nha đã ngồi đợi sẵn trong xe. Vưu Minh Hứa mở cửa ngồi vào băng ghế sau, Ân Phùng đợi bên cửa: “Ngồi dịch vào.”
Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, ngồi nhích vào bên trong.
Xe khởi động, Đồ Nha nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu mới phát hiện mặt mũi hai người đều “nở hoa” như nhau: “Hai người không sao chứ?”
Vưu Minh Hứa cười với anh ấy: “Không sao, vết thương ngoài da thôi.”
Đồ Nha im lặng một khắc, nói: “Thầy Ân, tủ lạnh có đồ uống và đồ ngọt, nếu đói có thể ăn.”
Ân Phùng nghe vậy liền mở chiếc tủ lạnh nhỏ, liếc nhìn Đồ Nha: “Anh chuẩn bị?”
“Ừm.”
“Cảm ơn, Đồ Nha.” Vưu Minh Hứa lấy một chai nước uống và mấy miếng bánh, tự ăn tự uống. Ân Phùng chỉ lấy một chai nước uống, nhìn Vưu Minh Hứa, anh đột nhiên tiến đến thì thầm bên tai cô: “Em đối xử với ai cũng ấm áp như gió mùa xuân, ngoại trừ tôi.”
Vưu Minh Hứa từ tốn nhai bánh, không nhanh không chậm nói: “ ‘Nhanh phá án, nhanh kết thúc, tôi cũng không cần phải tiếp tục làm chướng mắt cô. Nếu không chẳng phải chúng ta sẽ lại dây dưa không dứt mãi?’, ‘Hy vọng cô thấu hiểu, có lẽ chúng ta đã từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ, nhưng đó chỉ là trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ, EQ không ở mức bình thường. Hy vọng cô đừng cưỡng cầu.’ Chẳng phải đã nói rõ từ lâu rồi đó sao, giữa hai chúng ta còn cần đến ‘gió xuân’?”
Đây là những lời anh từng nói khi vừa tỉnh lại. Cô còn nhớ rõ mồn một.
Ân Phùng nhìn cô, bật cười, trầm giọng nói: “Tha cho tôi còn không được sao?”
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói: “Đừng, hiện giờ chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó.”
Người đàn ông này chỉ cần muốn dỗ dành một người thì miệng không khác nào ngậm mật. Vưu Minh Hứa sởn hết da gà, anh không hề biết cô không ưa chiêu này.
Cô vẫn thích dáng vẻ của Vưu Anh Tuấn, tuy không nói được quá nhiều lời trêu ghẹo hoa lệ, song câu nào cũng thật lòng, câu nào cũng khiến cô rung động.
Ân Phùng vốn có ý tán tỉnh cô, nhưng thấy cô không phản ứng, anh cũng bắt đầu im lặng, quyết định ngắm nhìn, thưởng thức dung mạo cô dưới ánh đêm. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ quyến rũ của cô khi phả hơi thuốc lên mặt anh lúc còn ở Tây Tạng, trái tim cũng như bị nụ cười của cô khi đó làm rung động.
Anh nắm tay cô.
Vưu Minh Hứa rút tay lại.
Anh nắm tiếp.
Vưu Minh Hứa trừng mắt: “Làm gì đó?”
Anh cúi đầu hôn cô.
Môi Vưu Minh Hứa cảm nhận được ấm áp, mặt anh áp lên, gần như che khuất toàn bộ ánh sáng, tất nhiên cũng che khuất tầm nhìn của Đồ Nha. Nụ hôn của anh khác hoàn toàn với sự ngang bướng và dựa dẫm khi còn là Vưu Anh Tuấn. Anh luôn nắm quyền chủ đạo, còn có cảm giác làm chủ của một người đàn ông, khiến bạn thấy anh luôn biết rõ bản thân muốn gì.
Vưu Minh Hứa né tránh nhưng không thoát bèn dứt khoát cắn môi anh, anh để mặc cô, cô đâu thể cắn nát môi anh được, thế là anh thừa cơ xâm chiếm.
Hôn một hồi lâu hai người mới thở dốc tách khỏi nhau, trong mắt đều mang nét đè nén. Đầu Đồ Nha đã cúi rạp xuống cả rồi, còn không ngừng cười trộm.
Ân Phùng cũng biết không thể ép cô quá, vả lại anh còn chưa hoàn thành được điều kiện mà cô đưa ra: anh không nhớ lại được bản thân đã nói gì khi hai người còn ở bên nhau. Đến khi tới ngoài tiểu khu nhà cô, Ân Phùng tiễn cô đến cổng.
Vưu Minh Hứa bình thản nói: “Về đây.”
Anh nói: “Ngủ ngon, A Hứa, mơ đẹp.”
Vưu Minh Hứa không ngừng bước, cũng không ngoảnh đầu mà đi thẳng vào tòa nhà mới quay người nhìn anh đứng ở nơi xa, hai tay đút trong túi quần, sắc trời đêm và đèn đường phía sau đều trở thành bóng lưng anh. Vưu Minh Hứa chợt thấy thực ra anh của hiện tại vẫn cô độc như thế.
Cô độc hệt như Vưu Anh Tuấn.
Bình luận facebook