Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Anh uống rượu rồi, còn uống rất nhiều. Cho nên anh lại trốn đến đây sao?
Thế là nỗi kinh ngạc, bi thương và khó tin sau khi nhìn thấy Vưu Anh Tuấn của Vưu Minh Hứa đột ngột chuyển thành một loại đớn đau lan dần trong cõi lòng. Cô nhìn dáng vẻ ngây ngô, đơn thuần lúc này của anh, song trong đầu lại hiện lên bộ dạng lãnh đạm, giận dỗi ban ngày đó. Hai hình bóng cùng vương vấn trước mắt cô.
Đều là anh, thực ra đều là anh, đúng không?
Nhưng anh của lúc này, người đang đứng trước mặt cô đây chính là Vưu Anh Tuấn. Là người đàn ông đã bầu bạn cùng cô qua bao ngày đêm cô độc, yêu cô bằng một con tim giản đơn, yêu cô còn hơn cả mạng sống của anh. Vưu Minh Hứa nghẹn ngào cất tiếng nói: “Sao giờ anh mới tới? Sao lâu như vậy anh mới tới?”
Anh không thốt được lên lời, anh cũng đang run rẩy. Anh tựa như đã hiểu, nhưng cũng lại như ngây dại, chẳng hiểu điều gì. Chứng kiến dáng vẻ này của anh, Vưu Minh Hứa càng thêm đau lòng.
Cô nghĩ kiếp trước mình thực sự đã mắc nợ anh, thực sự là vậy. Một người có đầu óc như anh lại cứ đến trêu chọc cô, nhất quyết biến cô thành ngọn cỏ bám víu cuối cùng. Dù tỉnh táo hay hồ đồ cũng đều không chịu buông tha cho cô.
Cô ngồi trên giường để mặc anh ôm, vừa không muốn đẩy ra song cũng vừa đau buồn, hoang mang.
Nhưng điều tiếp theo ập đến là nụ hôn gấp gáp và điên cuồng của anh. Anh khát vọng như thế, đau khổ như thế, yêu thích như thế, muốn tìm kiếm điều gì đó trên cơ thể cô. Anh đè cô xuống giường, bắt đầu cởi quần áo cô.
Vưu Minh Hứa định thần.
Thế nhưng, thế nhưng.
Trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng vang vọng: Không thể như vậy… Không thể… Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ là Ân Phùng. Thực ra vẫn là anh, anh rõ ràng đang chỉ… đóng kịch mà thôi…
Cô dùng sức đẩy anh, nói: “Anh Tuấn, nghe em nói, dừng lại!”
Anh ngẩng đầu, nói: “Anh không muốn.”
Tim Vưu Minh Hứa mềm nhũn, vuốt ve mặt anh, nói: “Đừng như vậy. Đợi anh hoàn toàn nhớ lại, chúng ta lại bên nhau, được không?”
Anh đờ đẫn nhìn cô, không biết đã nghe hiểu hay chưa.
Nhưng qua một hồi, anh không tiếp tục xâm phạm mà trèo xuống, ôm chặt cô trong lòng, nói: “A Hứa, mãi mãi đừng bao giờ rời xa anh. Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, em đều phải nhớ rằng, linh hồn anh yêu em, chứ không phải những thứ bề ngoài. Anh yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em. Em phải luôn yêu anh, đừng vứt bỏ anh, đừng để anh một mình cô đơn sống trong bóng tối.”
Vưu Minh Hứa bỗng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào không nói được lên lời. Cô che mặt, bật khóc những tiếng thút thít. Nhưng lúc này anh rất dịu dàng, nhẹ hôn dòng nước mắt trên mặt cô, vuốt ve đầu cô, thì thầm: “Đây là A Hứa của anh, đây là của anh… A Hứa…”
Vưu Minh Hứa gật đầu, nói: “Được, em đồng ý với anh… Mãi mãi không rời xa anh… Mãi mãi.”
Mắt anh ngấn lệ, cười nói: “Anh ôm em ngủ. Anh biết lúc ngủ em thích được anh ôm.”
Vưu Mình Hứa “Ừ” một tiếng, giờ khắc này cô mới giống một đứa trẻ được anh ôm siết trong lòng, quấn quýt bên nhau. Anh thực sự không làm gì tiếp nữa, chỉ ôm cô, ôm rất chặt.
Nhưng dường như anh đã uống rất nhiều rượu, qua một hồi giày vò, không lâu sau Vưu Minh Hứa đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới từ phía sau. Mắt cô ửng đỏ, đầu gác trên tay anh cũng càng áp sát vào anh hơn.
———
Khi Ân Phùng một lần nữa tỉnh lại, anh thấy một chút ánh sáng le lói qua rèm cửa sổ, có lẽ trời chỉ mới vừa hửng sáng.
Đầu rất đau, đã rất lâu rồi anh không trải qua cảm giác đau đầu vì say rượu. Anh biết não bộ chưa lành hẳn, biết không nên uống rượu, nhưng hôm qua vẫn không khống chế được chính mình.
Định thần lại anh mới thấy có người đang nằm trong lòng mình, nơi đây cũng không phải nhà anh.
Đây là nhà cô.
Từng là ngôi nhà của cô và anh.
Đầu cô gác trên cánh tay anh, chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cánh tay và đùi trong áp chặt vào anh. Cô vẫn đang ngủ.
Ân Phùng sớm đã không còn nhớ những gì xảy ra tối qua. Sau đó anh phát hiện, cánh tay được cô gối lên của mình còn đang nắm chặt một đồ vật.
Anh gỡ ra xem, là một tờ giấy. Chữ viết bên trên quen thuộc vô cùng bởi đó là chữ của chính anh.
Trên đó viết: “Mãi mãi yêu Vưu Minh Hứa. Mỗi ngày, mỗi giờ đều yêu Vưu Minh Hứa. Đừng chọc giận cô ấy, đừng khiến cô ấy đau lòng. Đừng để cô rời đi.”
Anh nhìn một lúc lâu rồi vo tròn tờ giấy, nắm chặt trong tay.
Một tay khác của anh vẫn đang gác trên eo cô, Ân Phùng khẽ khàng hạ xuống, cô động đậy, quay người, mở mắt.
Hai người nhìn nhau.
Cô đã nhận ra anh là ai.
“Anh đi đi.” Giọng Vưu Minh Hứa hơi khàn, mang theo nét mệt nhọc khó tả.
Ân Phùng nhìn cô chằm chằm, cô đã lật người, quay lưng về phía anh.
Ân Phùng im lặng xuống giường, cúi người nhặt quần áo bị ném lung tung trên sàn. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh nhét tờ giấy kia vào túi, quay trở lại bên giường, nhẹ đặt một nụ hôn lên gáy cô.
Cô nằm im bất động.
Ân Phùng ra khỏi phòng, đóng cửa.
Sau đó anh dùng tay bưng mặt, nhắm mắt một lúc lâu.
Là điều gì khiến tôi mất kiểm soát, là điều gì khiến tôi phải trốn chạy. Là tôi quá muốn, quá muốn có được hay sao? Từ bao giờ tôi đã chìm đắm thành bộ dạng này?
Thế là nỗi kinh ngạc, bi thương và khó tin sau khi nhìn thấy Vưu Anh Tuấn của Vưu Minh Hứa đột ngột chuyển thành một loại đớn đau lan dần trong cõi lòng. Cô nhìn dáng vẻ ngây ngô, đơn thuần lúc này của anh, song trong đầu lại hiện lên bộ dạng lãnh đạm, giận dỗi ban ngày đó. Hai hình bóng cùng vương vấn trước mắt cô.
Đều là anh, thực ra đều là anh, đúng không?
Nhưng anh của lúc này, người đang đứng trước mặt cô đây chính là Vưu Anh Tuấn. Là người đàn ông đã bầu bạn cùng cô qua bao ngày đêm cô độc, yêu cô bằng một con tim giản đơn, yêu cô còn hơn cả mạng sống của anh. Vưu Minh Hứa nghẹn ngào cất tiếng nói: “Sao giờ anh mới tới? Sao lâu như vậy anh mới tới?”
Anh không thốt được lên lời, anh cũng đang run rẩy. Anh tựa như đã hiểu, nhưng cũng lại như ngây dại, chẳng hiểu điều gì. Chứng kiến dáng vẻ này của anh, Vưu Minh Hứa càng thêm đau lòng.
Cô nghĩ kiếp trước mình thực sự đã mắc nợ anh, thực sự là vậy. Một người có đầu óc như anh lại cứ đến trêu chọc cô, nhất quyết biến cô thành ngọn cỏ bám víu cuối cùng. Dù tỉnh táo hay hồ đồ cũng đều không chịu buông tha cho cô.
Cô ngồi trên giường để mặc anh ôm, vừa không muốn đẩy ra song cũng vừa đau buồn, hoang mang.
Nhưng điều tiếp theo ập đến là nụ hôn gấp gáp và điên cuồng của anh. Anh khát vọng như thế, đau khổ như thế, yêu thích như thế, muốn tìm kiếm điều gì đó trên cơ thể cô. Anh đè cô xuống giường, bắt đầu cởi quần áo cô.
Vưu Minh Hứa định thần.
Thế nhưng, thế nhưng.
Trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng vang vọng: Không thể như vậy… Không thể… Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ là Ân Phùng. Thực ra vẫn là anh, anh rõ ràng đang chỉ… đóng kịch mà thôi…
Cô dùng sức đẩy anh, nói: “Anh Tuấn, nghe em nói, dừng lại!”
Anh ngẩng đầu, nói: “Anh không muốn.”
Tim Vưu Minh Hứa mềm nhũn, vuốt ve mặt anh, nói: “Đừng như vậy. Đợi anh hoàn toàn nhớ lại, chúng ta lại bên nhau, được không?”
Anh đờ đẫn nhìn cô, không biết đã nghe hiểu hay chưa.
Nhưng qua một hồi, anh không tiếp tục xâm phạm mà trèo xuống, ôm chặt cô trong lòng, nói: “A Hứa, mãi mãi đừng bao giờ rời xa anh. Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, em đều phải nhớ rằng, linh hồn anh yêu em, chứ không phải những thứ bề ngoài. Anh yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em. Em phải luôn yêu anh, đừng vứt bỏ anh, đừng để anh một mình cô đơn sống trong bóng tối.”
Vưu Minh Hứa bỗng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào không nói được lên lời. Cô che mặt, bật khóc những tiếng thút thít. Nhưng lúc này anh rất dịu dàng, nhẹ hôn dòng nước mắt trên mặt cô, vuốt ve đầu cô, thì thầm: “Đây là A Hứa của anh, đây là của anh… A Hứa…”
Vưu Minh Hứa gật đầu, nói: “Được, em đồng ý với anh… Mãi mãi không rời xa anh… Mãi mãi.”
Mắt anh ngấn lệ, cười nói: “Anh ôm em ngủ. Anh biết lúc ngủ em thích được anh ôm.”
Vưu Mình Hứa “Ừ” một tiếng, giờ khắc này cô mới giống một đứa trẻ được anh ôm siết trong lòng, quấn quýt bên nhau. Anh thực sự không làm gì tiếp nữa, chỉ ôm cô, ôm rất chặt.
Nhưng dường như anh đã uống rất nhiều rượu, qua một hồi giày vò, không lâu sau Vưu Minh Hứa đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới từ phía sau. Mắt cô ửng đỏ, đầu gác trên tay anh cũng càng áp sát vào anh hơn.
———
Khi Ân Phùng một lần nữa tỉnh lại, anh thấy một chút ánh sáng le lói qua rèm cửa sổ, có lẽ trời chỉ mới vừa hửng sáng.
Đầu rất đau, đã rất lâu rồi anh không trải qua cảm giác đau đầu vì say rượu. Anh biết não bộ chưa lành hẳn, biết không nên uống rượu, nhưng hôm qua vẫn không khống chế được chính mình.
Định thần lại anh mới thấy có người đang nằm trong lòng mình, nơi đây cũng không phải nhà anh.
Đây là nhà cô.
Từng là ngôi nhà của cô và anh.
Đầu cô gác trên cánh tay anh, chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cánh tay và đùi trong áp chặt vào anh. Cô vẫn đang ngủ.
Ân Phùng sớm đã không còn nhớ những gì xảy ra tối qua. Sau đó anh phát hiện, cánh tay được cô gối lên của mình còn đang nắm chặt một đồ vật.
Anh gỡ ra xem, là một tờ giấy. Chữ viết bên trên quen thuộc vô cùng bởi đó là chữ của chính anh.
Trên đó viết: “Mãi mãi yêu Vưu Minh Hứa. Mỗi ngày, mỗi giờ đều yêu Vưu Minh Hứa. Đừng chọc giận cô ấy, đừng khiến cô ấy đau lòng. Đừng để cô rời đi.”
Anh nhìn một lúc lâu rồi vo tròn tờ giấy, nắm chặt trong tay.
Một tay khác của anh vẫn đang gác trên eo cô, Ân Phùng khẽ khàng hạ xuống, cô động đậy, quay người, mở mắt.
Hai người nhìn nhau.
Cô đã nhận ra anh là ai.
“Anh đi đi.” Giọng Vưu Minh Hứa hơi khàn, mang theo nét mệt nhọc khó tả.
Ân Phùng nhìn cô chằm chằm, cô đã lật người, quay lưng về phía anh.
Ân Phùng im lặng xuống giường, cúi người nhặt quần áo bị ném lung tung trên sàn. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh nhét tờ giấy kia vào túi, quay trở lại bên giường, nhẹ đặt một nụ hôn lên gáy cô.
Cô nằm im bất động.
Ân Phùng ra khỏi phòng, đóng cửa.
Sau đó anh dùng tay bưng mặt, nhắm mắt một lúc lâu.
Là điều gì khiến tôi mất kiểm soát, là điều gì khiến tôi phải trốn chạy. Là tôi quá muốn, quá muốn có được hay sao? Từ bao giờ tôi đã chìm đắm thành bộ dạng này?
Bình luận facebook