Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Nơi đây gần như nằm đối diện với nhà La Vũ, chỉ cần dùng kính viễn vọng là có thể nhìn rõ những ly tách được bày trên bàn trà phòng khách nhà anh ta.
Vưu Minh Hứa đi đến phòng khách liền thấy Ân Phùng đang đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cảnh Bình ngồi trước bàn, trước mặt là bản thiết kế nhà, Vưu Minh Hứa liếc qua liền biết ngay đó là nhà La Vũ.
Thấy cô bước vào, cả hai người cùng quay đầu.
Vưu Minh Hứa liếc Ân Phùng rồi lập tức nhìn sang Cảnh Bình.
Cô quyết định thâm nhập sâu vào xào huyệt của kẻ địch là khi đã nhận được sự đồng ý của cấp trên. Ngày hôm qua, Cảnh Bình đã lấy được giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt Đinh Hùng Vĩ, bất luận ra sao cũng sẽ bảo vệ cô được bình an vô sự. Nhưng việc này cũng chỉ có Cảnh Bình và Đinh Hùng Vĩ biết mà thôi. Lúc này gặp cô, Cảnh Bình chỉ khẽ nhếch mày cười nói: “Đồng chí gián điệp đến rồi đấy à?”
Vưu Minh Hứa mỉm cười, đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô nằm vùng, còn là một vụ án lớn như vậy nên cũng sinh chút đắc ý. Cô ngồi xuống vị trí đối diện anh, nói: “Mong anh chỉ bảo nhiều thêm.”
Cảnh Bình nói: “Không thành vấn đề. Nguyên tắc đầu tiên khi em nằm vùng – bất luận thế nào đều phải bảo vệ bản thân trước nhất.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, Ân Phùng đã ngồi xuống cạnh cô, hơi thở như có như không kia cũng theo đó mà ùa tới, anh nói: “Lão Cảnh nói không sai.”
Hứa Mộng Sơn cũng ngồi xuống bên kia chiếc bàn vuông, nói: “Có chuyện đều phải thương lượng cùng bọn mình, đừng miễn cưỡng.”
Cõi lòng Vưu Minh Hứa bỗng thấy ấm áp vì ba người đàn ông vốn bụng đầy mưu kế này, song chỉ cười cười: “Dài dòng. Mình biết.”
Cảnh Bình cười cười, liếc nhìn Hứa Mộng Sơn. Hứa Mộng Sơn hiểu ý, nói: “Cậu mới chuyển vào hôm nay, ngày mai nhân lúc nhà anh ta không người, người bên mình sẽ đến lắp đặt máy quay, cũng sẽ có người giám sát suốt 24 tiếng đồng hồ.”
Vưu Minh Hứa: “Ừ.”
“Không cần.” Người bên cạnh cô cất tiếng.
Kể từ sau khi bước vào phòng, bây giờ Vưu Minh Hứa mới nhìn thẳng vào anh. Anh rất bình tĩnh, hòa nhã, giống hệt như người đàn ông thấm đẫm ấm áp của đêm qua, không hề có chút u ám của ngày thường.
Ân Phùng nói: “Tôi đã lắp xong máy quay, sẽ đưa tư liệu cho mọi người sau.”
Hứa Mộng Sơn phản ứng nhanh, sau một khắc ngớ người thì giữ im lặng. Dù hành động này của Ân Phùng không hợp quy tắc cho lắm nhưng anh cũng được coi là một thành viên của tổ, Hứa Mộng Sơn tất nhiên sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh cho người lắp từ bao giờ?”
Ân Phùng nói: “Sáng nay.”
Hứa Mộng Sơn gật đầu: “Lắp bao nhiêu cái?” Nhà La Vũ rộng như thế, còn có đủ loại lối ra vào, vừa phải giám sát anh ta suốt 24 tiếng, lại phải bảo vệ bí mật cho Vưu Minh Hứa nên máy quay buộc phải phủ sóng toàn bộ nhà anh ta. Nhưng cũng không được quá nhiều, tránh bị phát hiện. Theo kinh nghiệm của Hứa Mộng Sơn, tính thế nào cũng phải lắp khoảng hơn chục cái.
Ân Phùng ngừng một chút, hờ hững đáp: “33 cái.’
Ba người còn lại chết sững, Vưu Minh Hứa chợt thấy có hơi mất mặt. Cảnh Bình cũng có chút cạn lời. Hứa Mộng Sơn cười nói: “Hình như hơi nhiều thì phải?”
Thế này thì đến góc xó cũng giám sát hết rồi chứ còn gì nữa! Một vệt bụi phất phơ trong nhà La Vũ họ cũng có thể nhìn thấy ấy chứ.
Vưu Minh Hứa nói: “Không cần đến mức vậy chứ?”
Người bên cạnh nhẹ nhàng buông lời: “Tôi thấy rất cần thiết phải làm như vậy.”
Cảnh Bình nói: “Chỉ sợ dễ bị phát hiện.”
Ân Phùng nói: “Phát hiện thì lắp tiếp. Vả lại, tôi tin tay nghề của Quán Quân. Ban nãy em chuyển nhà có phát hiện máy quay không?” Anh hỏi Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa đã kiểm tra hết một lượt căn nhà, quả thực là không hề phát hiện có máy quay. Ân Phùng nhìn biểu cảm của cô là biết ngay đáp án, khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. Hứa Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy được rồi. Thầy Ân thiết kế thiên la địa võng, để xem lần này La Vũ còn có thể bày ra được trò gì.”
Vưu Minh Hứa đi đến phòng khách liền thấy Ân Phùng đang đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cảnh Bình ngồi trước bàn, trước mặt là bản thiết kế nhà, Vưu Minh Hứa liếc qua liền biết ngay đó là nhà La Vũ.
Thấy cô bước vào, cả hai người cùng quay đầu.
Vưu Minh Hứa liếc Ân Phùng rồi lập tức nhìn sang Cảnh Bình.
Cô quyết định thâm nhập sâu vào xào huyệt của kẻ địch là khi đã nhận được sự đồng ý của cấp trên. Ngày hôm qua, Cảnh Bình đã lấy được giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt Đinh Hùng Vĩ, bất luận ra sao cũng sẽ bảo vệ cô được bình an vô sự. Nhưng việc này cũng chỉ có Cảnh Bình và Đinh Hùng Vĩ biết mà thôi. Lúc này gặp cô, Cảnh Bình chỉ khẽ nhếch mày cười nói: “Đồng chí gián điệp đến rồi đấy à?”
Vưu Minh Hứa mỉm cười, đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô nằm vùng, còn là một vụ án lớn như vậy nên cũng sinh chút đắc ý. Cô ngồi xuống vị trí đối diện anh, nói: “Mong anh chỉ bảo nhiều thêm.”
Cảnh Bình nói: “Không thành vấn đề. Nguyên tắc đầu tiên khi em nằm vùng – bất luận thế nào đều phải bảo vệ bản thân trước nhất.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, Ân Phùng đã ngồi xuống cạnh cô, hơi thở như có như không kia cũng theo đó mà ùa tới, anh nói: “Lão Cảnh nói không sai.”
Hứa Mộng Sơn cũng ngồi xuống bên kia chiếc bàn vuông, nói: “Có chuyện đều phải thương lượng cùng bọn mình, đừng miễn cưỡng.”
Cõi lòng Vưu Minh Hứa bỗng thấy ấm áp vì ba người đàn ông vốn bụng đầy mưu kế này, song chỉ cười cười: “Dài dòng. Mình biết.”
Cảnh Bình cười cười, liếc nhìn Hứa Mộng Sơn. Hứa Mộng Sơn hiểu ý, nói: “Cậu mới chuyển vào hôm nay, ngày mai nhân lúc nhà anh ta không người, người bên mình sẽ đến lắp đặt máy quay, cũng sẽ có người giám sát suốt 24 tiếng đồng hồ.”
Vưu Minh Hứa: “Ừ.”
“Không cần.” Người bên cạnh cô cất tiếng.
Kể từ sau khi bước vào phòng, bây giờ Vưu Minh Hứa mới nhìn thẳng vào anh. Anh rất bình tĩnh, hòa nhã, giống hệt như người đàn ông thấm đẫm ấm áp của đêm qua, không hề có chút u ám của ngày thường.
Ân Phùng nói: “Tôi đã lắp xong máy quay, sẽ đưa tư liệu cho mọi người sau.”
Hứa Mộng Sơn phản ứng nhanh, sau một khắc ngớ người thì giữ im lặng. Dù hành động này của Ân Phùng không hợp quy tắc cho lắm nhưng anh cũng được coi là một thành viên của tổ, Hứa Mộng Sơn tất nhiên sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh cho người lắp từ bao giờ?”
Ân Phùng nói: “Sáng nay.”
Hứa Mộng Sơn gật đầu: “Lắp bao nhiêu cái?” Nhà La Vũ rộng như thế, còn có đủ loại lối ra vào, vừa phải giám sát anh ta suốt 24 tiếng, lại phải bảo vệ bí mật cho Vưu Minh Hứa nên máy quay buộc phải phủ sóng toàn bộ nhà anh ta. Nhưng cũng không được quá nhiều, tránh bị phát hiện. Theo kinh nghiệm của Hứa Mộng Sơn, tính thế nào cũng phải lắp khoảng hơn chục cái.
Ân Phùng ngừng một chút, hờ hững đáp: “33 cái.’
Ba người còn lại chết sững, Vưu Minh Hứa chợt thấy có hơi mất mặt. Cảnh Bình cũng có chút cạn lời. Hứa Mộng Sơn cười nói: “Hình như hơi nhiều thì phải?”
Thế này thì đến góc xó cũng giám sát hết rồi chứ còn gì nữa! Một vệt bụi phất phơ trong nhà La Vũ họ cũng có thể nhìn thấy ấy chứ.
Vưu Minh Hứa nói: “Không cần đến mức vậy chứ?”
Người bên cạnh nhẹ nhàng buông lời: “Tôi thấy rất cần thiết phải làm như vậy.”
Cảnh Bình nói: “Chỉ sợ dễ bị phát hiện.”
Ân Phùng nói: “Phát hiện thì lắp tiếp. Vả lại, tôi tin tay nghề của Quán Quân. Ban nãy em chuyển nhà có phát hiện máy quay không?” Anh hỏi Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa đã kiểm tra hết một lượt căn nhà, quả thực là không hề phát hiện có máy quay. Ân Phùng nhìn biểu cảm của cô là biết ngay đáp án, khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. Hứa Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy được rồi. Thầy Ân thiết kế thiên la địa võng, để xem lần này La Vũ còn có thể bày ra được trò gì.”
Bình luận facebook