Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Vưu Minh Hứa quay người đi, không nghe thấy có tiếng người đuổi theo. Cô bước thêm mấy bước, vẫy tay chờ đợi chiếc taxi đang tiến tới. Lúc bấy giờ mới nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh vội vàng từ phía sau.
Chiếc xe đi tới, cô ngoảnh đầu. Ân Phùng lập tức dừng lại ở nơi cách cô khoảng một, hai mét. Một người cao lớn như thế mà hai tay nắm chặt bên người, cơ thể căng cứng như cây gỗ, trên trán viết rõ một chữ “ngốc”. Vưu Minh Hứa khẽ thở hắt một tiếng rồi mở cửa xe. Vừa ngồi vào xe, cánh cửa sau đã bị kéo ra, Ân Phùng lẩn vào, dùng tốc độ cực nhanh đóng cửa lại, hai tay để trên đùi, cúi đầu bất động.
Vưu Minh Hứa đau đầu, cô ngồi ở ghế lái phụ, quan sát gương chiếu hậu thấy hai người kia cũng đã bắt đầu đuổi đến.
Vưu Minh Hứa cũng không thể cho anh một trận, đạp anh xuống xe mà chỉ muốn anh thành thật quay trở lại bệnh viện. Cô thực sự sắp mệt muốn chết rồi, hiện tại ngồi trên taxi cũng có thể ngủ gật được nữa.
Cô im lặng mấy giây, tài xế hỏi: “Đi đâu vậy cô?”
Vưu Minh Hứa hạ cửa kính xe vẫy gọi người bên ngoài. Anh trợ lý đó quả nhiên là người nhanh nhạy, nhanh chóng đi đến chỗ cô.
Vưu Minh Hứa: “Địa chỉ.”
Trợ lý lập tức nói: “Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ.”
Vưu Minh Hứa: “Đi theo.”
“Được.”
Chiếc taxi khởi động. Sắc trời đã tối, cảnh sắc thành phố mênh mang như thế giới phồn hoa gần ngay trước mắt, ôm bọc lấy chiếc xe nhỏ bé này. Vưu Minh Hứa ngắm nhìn ánh sáng vụt qua cửa kính, cố gắng không ngủ gật. Khi cô rũ mắt liền nhìn thấy qua kính chiếu hậu, người ngồi đằng sau đang dùng đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn mình chằm chằm.
“Vì sao cứ bám lấy tôi?” Cô hỏi.
Ân Phùng nói: “Tôi… không tin những người khác.” Vưu Minh Hứa: “Vậy sao lại tin tôi?”
“Chị không giống với người khác.” Anh nói, “Chị thực sự, rất tốt, rất mạnh mẽ.”
Vưu Minh Hứa im lặng. Qua một lúc mới thở dài một hơi não nề.
Đến khoa nội trú ở tầng dưới bệnh viện, chiếc xe của anh trợ lý và người phụ nữ kia đã tới trước, hai người đó chờ ở cửa, trợ lý đi đến mở cửa cho họ. Ân Phùng xuống xe liền đứng như trời trồng. Trợ lý đưa một tờ tiền cho tài xế, cười nói: “Cô Vưu?”
Vưu Minh Hứa không biểu cảm bước xuống xe. Ân Phùng lúc này mới đi sát theo cô.
Người trợ lý đi trước dẫn đường, người phụ nữ chốc chốc lại quay đầu quan sát tình hình của Ân Phùng, nhưng không dám tùy tiện bắt chuyện. Hai tay Vưu Minh Hứa đút trong túi quần, Ân Phùng gần như bám riết lấy cô. Cô liếc nhìn, anh sẽ có bộ dạng muốn cười mà cố nhẫn nhịn. Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy vô cùng thất bại, lười quản nên để mặc cho anh bám dính lấy cô.
Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ thực chất là khu điều trị tư nhân cao cấp. Phòng bệnh của Ân Phùng là một phòng VIP độc lập, vừa bước vào hành lang đã có y tá đi ra đón tiếp nồng nhiệt: “Ân tiên sinh! Ngài cuối cùng cũng quay về rồi!”
Ân Phùng trốn ra sau lưng Vưu Minh Hứa, cô hỏi: “Phòng nào?” Trợ lý nhanh chóng chỉ đường, một hàng người nối nhau bước vào phòng.
Vưu Minh Hứa quan sát một lượt, tên này, phòng lớn thật đấy, giường bệnh sạch sẽ rộng rãi, có cả ti vi, bàn đọc sách, sofa và nhà vệ sinh riêng.
Cô nói: “Nằm lên giường.”
Ân Phùng “Ồ” một tiếng, trèo lên giường, ngoãn ngoãn nằm im, đắp chăn, mở mắt nhìn cô. Vưu Minh Hứa đi về phía sofa, nằm vật xuống, mí mắt nặng như ngàn cân vậy. Cô mặc kệ tất cả, nhắm mắt, vắt một cánh tay lên trán để che đi ánh sáng, nói: “Trời có sập cũng đừng gọi tôi, để tôi tự tỉnh.”
Ân Phùng gần như lập tức lên tiếng: “Ừm, được.” Trong lúc hai người nói chuyện, trợ lý gấp rút ra hiệu cho y tá nhanh chóng xử lý vết thương cho Ân Phùng, truyền dịch và lau rửa bàn chân cho anh. Còn người phụ nữ vẫn thầm lặng đi theo họ chỉ đứng ở một bên quan sát, một lúc sau mới rời đi. Bọn họ bận rộn, Ân Phùng vẫn mở tròn mắt nhìn Vưu Minh Hứa cách anh không xa.
Anh lại nói: “Chị đừng đi.”
Vưu Minh Hứa hạ giọng “Ừm” một tiếng. Rất nhanh, nhịp hô hấp của cô đã đều đều, cánh tay gác trên trán cũng từ từ rơi xuống. Cô giật mình trong giấc mơ, cơ thể cuộn lại rồi im lặng.
Ân Phùng cũng không biết vì sao, chỉ là anh rất muốn nhìn cô, hình như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn.
Anh cảm thấy cô không còn giống như lúc ở Tây Tạng. Cô khi đó khiến người khác có cảm giác ấm áp và an tịnh, tựa như dòng như trong veo thơm lừng. Khi bắt người xấu thì lại như biến thành nữ siêu nhân. Anh khi đó như treo trên chân cô vậy, cô đi đến đâu sẽ dắt theo anh đến đó.
Nhưng khi vừa tìm được cô như biến thành một con người khác, vừa hung dữ vừa lạnh lùng. Đôi mắt cô như có thể phong ấn tất cả mọi thứ, chặn đứng anh lại. Cảm giác này khiến lồng ngực Ân Phùng đau nhói.
May mà, lúc này đây, cô quay lại rồi. Thực ra dáng vẻ say ngủ của cô vẫn giống hệt như chị gái ở Tây Tạng, mềm mại, yên tĩnh và xinh đẹp. Ân Phùng cảm thấy những điều cô nói trước đó đều là giả dối. Sao chị ấy có thể bỏ mặc anh, không cần anh được?
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng đèn điện được giảm xuống, từng người lần lượt rời khỏi phòng, người tự xưng là trợ lý thì thầm bên tai anh: “Thầy Ân, em ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thầy ấn chuông ở đầu giường, bọn em sẽ sang ngay.”
“Ừ.”
Trợ lý cũng đã đi, căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Thực ra Ân Phùng rất muốn chạy đến sofa chen chúc ngủ cùng Vưu Minh Hứa nhưng lại sợ chèn vào cô, hơn nữa anh cũng không dám làm vậy. Cuối cùng do quá mệt, anh cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Thực tế, bắt đầu từ lúc Ân Phùng tỉnh lại trong cốp xe, mọi thứ xung quanh đối với anh mà nói đều là một thế giới xa lạ. Cả người anh vừa đau, vừa lạnh, vừa đói, trong đầu trống rỗng, không có một thứ gì.
Khi đó anh nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài, không rõ vì sao, giọng nói thấp thoáng của người đàn ông khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Thế là anh cuộn thành một cục, không dám động đậy, cũng không dám phát ra tiếng động. Ngược lại, giọng nói của người con gái rất mềm mại, mang nét trầm đặc biệt khiến người nghe yêu thích.
Đợi cho tới khi không còn bất cứ âm thanh nào, anh thử đẩy nắp cốp xe, hóa ra là mở được. Anh nghĩ thầm trong bụng, nhất định là người kia sơ suất. Trên thực tế thì đúng là như vậy. Cố Thiên Thành từng ra ngoài phá lốp xe, rồi mở cốp để kiếm tra anh, sơ suất không khóa lại.
Ân Phùng lén lút trèo ra khỏi cốp xe, nóng lòng muốn tìm đồ ăn và quần áo ấm.
Sau đó anh nhìn thấy lều liền xông vào đó, vừa nhìn thấy chiếc túi ngủ có vẻ ấm áp, anh bèn chui vào, thầm nghĩ thế này thì có thể trốn, người khác sẽ không thể phát hiện ra anh.
Thực ra anh cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng. Nhưng đầu lúc nào cũng như có thứ gì đó nặng nề đè chặn, anh vừa muốn nghĩ là sẽ đau, sẽ buồn bực. Giống như có một cái hố rất sâu rất sâu chặn đứng anh lại, anh không bước qua được.
Sau đó anh liền trốn trong túi ngủ, nằm im bất động, nghĩ bụng: Đừng phát hiện ra tôi, đừng ai phát hiện ra tôi……
Chiếc xe đi tới, cô ngoảnh đầu. Ân Phùng lập tức dừng lại ở nơi cách cô khoảng một, hai mét. Một người cao lớn như thế mà hai tay nắm chặt bên người, cơ thể căng cứng như cây gỗ, trên trán viết rõ một chữ “ngốc”. Vưu Minh Hứa khẽ thở hắt một tiếng rồi mở cửa xe. Vừa ngồi vào xe, cánh cửa sau đã bị kéo ra, Ân Phùng lẩn vào, dùng tốc độ cực nhanh đóng cửa lại, hai tay để trên đùi, cúi đầu bất động.
Vưu Minh Hứa đau đầu, cô ngồi ở ghế lái phụ, quan sát gương chiếu hậu thấy hai người kia cũng đã bắt đầu đuổi đến.
Vưu Minh Hứa cũng không thể cho anh một trận, đạp anh xuống xe mà chỉ muốn anh thành thật quay trở lại bệnh viện. Cô thực sự sắp mệt muốn chết rồi, hiện tại ngồi trên taxi cũng có thể ngủ gật được nữa.
Cô im lặng mấy giây, tài xế hỏi: “Đi đâu vậy cô?”
Vưu Minh Hứa hạ cửa kính xe vẫy gọi người bên ngoài. Anh trợ lý đó quả nhiên là người nhanh nhạy, nhanh chóng đi đến chỗ cô.
Vưu Minh Hứa: “Địa chỉ.”
Trợ lý lập tức nói: “Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ.”
Vưu Minh Hứa: “Đi theo.”
“Được.”
Chiếc taxi khởi động. Sắc trời đã tối, cảnh sắc thành phố mênh mang như thế giới phồn hoa gần ngay trước mắt, ôm bọc lấy chiếc xe nhỏ bé này. Vưu Minh Hứa ngắm nhìn ánh sáng vụt qua cửa kính, cố gắng không ngủ gật. Khi cô rũ mắt liền nhìn thấy qua kính chiếu hậu, người ngồi đằng sau đang dùng đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn mình chằm chằm.
“Vì sao cứ bám lấy tôi?” Cô hỏi.
Ân Phùng nói: “Tôi… không tin những người khác.” Vưu Minh Hứa: “Vậy sao lại tin tôi?”
“Chị không giống với người khác.” Anh nói, “Chị thực sự, rất tốt, rất mạnh mẽ.”
Vưu Minh Hứa im lặng. Qua một lúc mới thở dài một hơi não nề.
Đến khoa nội trú ở tầng dưới bệnh viện, chiếc xe của anh trợ lý và người phụ nữ kia đã tới trước, hai người đó chờ ở cửa, trợ lý đi đến mở cửa cho họ. Ân Phùng xuống xe liền đứng như trời trồng. Trợ lý đưa một tờ tiền cho tài xế, cười nói: “Cô Vưu?”
Vưu Minh Hứa không biểu cảm bước xuống xe. Ân Phùng lúc này mới đi sát theo cô.
Người trợ lý đi trước dẫn đường, người phụ nữ chốc chốc lại quay đầu quan sát tình hình của Ân Phùng, nhưng không dám tùy tiện bắt chuyện. Hai tay Vưu Minh Hứa đút trong túi quần, Ân Phùng gần như bám riết lấy cô. Cô liếc nhìn, anh sẽ có bộ dạng muốn cười mà cố nhẫn nhịn. Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy vô cùng thất bại, lười quản nên để mặc cho anh bám dính lấy cô.
Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ thực chất là khu điều trị tư nhân cao cấp. Phòng bệnh của Ân Phùng là một phòng VIP độc lập, vừa bước vào hành lang đã có y tá đi ra đón tiếp nồng nhiệt: “Ân tiên sinh! Ngài cuối cùng cũng quay về rồi!”
Ân Phùng trốn ra sau lưng Vưu Minh Hứa, cô hỏi: “Phòng nào?” Trợ lý nhanh chóng chỉ đường, một hàng người nối nhau bước vào phòng.
Vưu Minh Hứa quan sát một lượt, tên này, phòng lớn thật đấy, giường bệnh sạch sẽ rộng rãi, có cả ti vi, bàn đọc sách, sofa và nhà vệ sinh riêng.
Cô nói: “Nằm lên giường.”
Ân Phùng “Ồ” một tiếng, trèo lên giường, ngoãn ngoãn nằm im, đắp chăn, mở mắt nhìn cô. Vưu Minh Hứa đi về phía sofa, nằm vật xuống, mí mắt nặng như ngàn cân vậy. Cô mặc kệ tất cả, nhắm mắt, vắt một cánh tay lên trán để che đi ánh sáng, nói: “Trời có sập cũng đừng gọi tôi, để tôi tự tỉnh.”
Ân Phùng gần như lập tức lên tiếng: “Ừm, được.” Trong lúc hai người nói chuyện, trợ lý gấp rút ra hiệu cho y tá nhanh chóng xử lý vết thương cho Ân Phùng, truyền dịch và lau rửa bàn chân cho anh. Còn người phụ nữ vẫn thầm lặng đi theo họ chỉ đứng ở một bên quan sát, một lúc sau mới rời đi. Bọn họ bận rộn, Ân Phùng vẫn mở tròn mắt nhìn Vưu Minh Hứa cách anh không xa.
Anh lại nói: “Chị đừng đi.”
Vưu Minh Hứa hạ giọng “Ừm” một tiếng. Rất nhanh, nhịp hô hấp của cô đã đều đều, cánh tay gác trên trán cũng từ từ rơi xuống. Cô giật mình trong giấc mơ, cơ thể cuộn lại rồi im lặng.
Ân Phùng cũng không biết vì sao, chỉ là anh rất muốn nhìn cô, hình như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn.
Anh cảm thấy cô không còn giống như lúc ở Tây Tạng. Cô khi đó khiến người khác có cảm giác ấm áp và an tịnh, tựa như dòng như trong veo thơm lừng. Khi bắt người xấu thì lại như biến thành nữ siêu nhân. Anh khi đó như treo trên chân cô vậy, cô đi đến đâu sẽ dắt theo anh đến đó.
Nhưng khi vừa tìm được cô như biến thành một con người khác, vừa hung dữ vừa lạnh lùng. Đôi mắt cô như có thể phong ấn tất cả mọi thứ, chặn đứng anh lại. Cảm giác này khiến lồng ngực Ân Phùng đau nhói.
May mà, lúc này đây, cô quay lại rồi. Thực ra dáng vẻ say ngủ của cô vẫn giống hệt như chị gái ở Tây Tạng, mềm mại, yên tĩnh và xinh đẹp. Ân Phùng cảm thấy những điều cô nói trước đó đều là giả dối. Sao chị ấy có thể bỏ mặc anh, không cần anh được?
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng đèn điện được giảm xuống, từng người lần lượt rời khỏi phòng, người tự xưng là trợ lý thì thầm bên tai anh: “Thầy Ân, em ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thầy ấn chuông ở đầu giường, bọn em sẽ sang ngay.”
“Ừ.”
Trợ lý cũng đã đi, căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Thực ra Ân Phùng rất muốn chạy đến sofa chen chúc ngủ cùng Vưu Minh Hứa nhưng lại sợ chèn vào cô, hơn nữa anh cũng không dám làm vậy. Cuối cùng do quá mệt, anh cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Thực tế, bắt đầu từ lúc Ân Phùng tỉnh lại trong cốp xe, mọi thứ xung quanh đối với anh mà nói đều là một thế giới xa lạ. Cả người anh vừa đau, vừa lạnh, vừa đói, trong đầu trống rỗng, không có một thứ gì.
Khi đó anh nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài, không rõ vì sao, giọng nói thấp thoáng của người đàn ông khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Thế là anh cuộn thành một cục, không dám động đậy, cũng không dám phát ra tiếng động. Ngược lại, giọng nói của người con gái rất mềm mại, mang nét trầm đặc biệt khiến người nghe yêu thích.
Đợi cho tới khi không còn bất cứ âm thanh nào, anh thử đẩy nắp cốp xe, hóa ra là mở được. Anh nghĩ thầm trong bụng, nhất định là người kia sơ suất. Trên thực tế thì đúng là như vậy. Cố Thiên Thành từng ra ngoài phá lốp xe, rồi mở cốp để kiếm tra anh, sơ suất không khóa lại.
Ân Phùng lén lút trèo ra khỏi cốp xe, nóng lòng muốn tìm đồ ăn và quần áo ấm.
Sau đó anh nhìn thấy lều liền xông vào đó, vừa nhìn thấy chiếc túi ngủ có vẻ ấm áp, anh bèn chui vào, thầm nghĩ thế này thì có thể trốn, người khác sẽ không thể phát hiện ra anh.
Thực ra anh cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng. Nhưng đầu lúc nào cũng như có thứ gì đó nặng nề đè chặn, anh vừa muốn nghĩ là sẽ đau, sẽ buồn bực. Giống như có một cái hố rất sâu rất sâu chặn đứng anh lại, anh không bước qua được.
Sau đó anh liền trốn trong túi ngủ, nằm im bất động, nghĩ bụng: Đừng phát hiện ra tôi, đừng ai phát hiện ra tôi……
Bình luận facebook