Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-247
Quyển 5 - Chương 247
Vì sao đến tận bây giờ anh ta mới ra tay? Phải rồi, anh ta luôn ẩn nấp bên cạnh Hình Kỷ Phục suốt những năm qua, có hàng ngàn hàng vạn cơ hội ám sát Hình Kỷ Phục nhưng luôn nhẫn nại. Điều anh ta muốn không chỉ là Hình Kỷ Phục, mà còn là khiến ông ta thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà như một kẻ lang thang không chốn dung thân. Hoặc giả, Ân Trần sẽ không ngừng “nuôi dưỡng” tội ác của Hình Kỷ Phục rồi sẽ tự tay chặt đứt giống như tổ chức kẻ trừng phạt đối xử với Trần Chiêu Từ và Hướng Vinh vậy. Đây là logic “trừng ác” vặn vẹo của những kẻ biến thái.
Bởi vậy mãi đến ngày hôm nay anh ta mới nắm chắc cơ hội, mượn tay cảnh sát giáng một đòn nặng nề cho Hình Kỷ Phục, khiến ông ta không còn đường thoát, còn bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Nếu không, dù tổ chức kẻ trừng phạt tập hợp hơn chục gã tội phạm ghê gớm chỉ e cũng chẳng thể ngang sức với đế quốc tội phạm khổng lồ của Hình Kỷ Phục.
Còn có… mối hận cướp vợ.
Anh ta nói mối hận cướp vợ.
Vưu Minh Hứa nén giận, tự động nghĩ rằng chắc chắn chỉ là Ân Trần đơn phương, ăn nói lung tung mà thôi. Mẹ sao có thể dây dưa với loại người như anh ta được!
Nhưng…
Ân Trần rõ ràng rất hận Hình Kỷ Phục, Hình Kỷ Phục cũng nhận ra anh ta. Giữa hai người quả thực tồn tại mối thù xưa cũ.
Thế nhưng…
Bấy giờ, Hình Kỷ Phục khinh miệt nói: “Cướp vợ? Dựa vào cậu?” Dù đã lọt vào tay đối phương song lúc này Hình Kỷ Phục hoàn toàn không chịu cúi đầu.
Ân Trần dường như cũng đang nhớ về quá khứ, ánh mắt anh ta sâu thẳm, hờ hững nói: “Trước khi chết cô ấy đã yêu tôi. Cô ấy đã quên ông rồi. Hình Kỷ Phục, người phụ nữ ông nhung nhớ cả đời, hừ… Người cuối cùng cô ấy yêu là tôi. Trong lòng cô ấy, ông chẳng qua chỉ là rác rưởi.”
Vưu Minh Hứa: “Anh im miệng!”
Hình Kỷ Phục chỉ cười nhạt, nhắm mặt dựa lên thành xe, nói: “Không thể nào. Cô ấy sẽ không yêu cậu.” “Người cha” hơn năm mươi tuổi với tâm tư thâm trầm, lúc này nhắc đến người cũ lại để lộ vẻ dịu dàng và bình tĩnh vô cùng.
Lồng ngực Vưu Minh Hứa bỗng như tắc nghẹn.
Cô chẳng thể nào tưởng tượng nổi sẽ có ngày hôm nay. Hai người đàn ông trước mặt, một người là người cha dẫn dắt xã hội đen, một kẻ là người cha dẫn dắt sát thủ biến thái. Nhưng ai mà ngờ rằng khi họ giao tranh lại cùng nhắc đến một người phụ nữ của rất nhiều năm về trước!
Có một niềm tin mà cô kiên trì đã lâu bỗng suýt chút sụp đổ, song chỉ vừa lung lay, cô đã lập tức ép bản thân phải bình tĩnh.
Không thể nào. Cô nghĩ, cô tin mẹ, chắc chắn không thể nào có chuyện đó.
Nếu biết hai người này mang tội, mẹ chắc chắn sẽ không dính dáng đến bất cứ ai.
Mẹ cô làm hết trách nhiệm, là một người cảnh sát tốt nhất trên đời. Cả đời bà sống vì công, chết cũng vì công, những ai từng làm cộng sự với bà, nhắc đến bà đều chỉ có kính phục và tiếc nuối. Bà tuyệt đối sẽ không biết luật mà vẫn phạm luật, dung túng cho tội phạm.
Sự tồn tại của cô… không chừng chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời bà. Vưu Minh Hứa nhắm mắt rồi lại mở mắt, mặc dù cô đúng là con gái Hình Kỷ Phục nhưng năm đó mẹ chắc chắn cũng là bị ông ta lừa gạt hoặc bị cưỡng bức. Mẹ cô chính trực, dịu dàng, luôn có một niềm tin vững chắc đến vậy cơ mà.
Có lẽ bà chỉ không muốn một sinh mệnh vô tội là cô bị giết chết mà thôi.
Tim Vưu Minh Hứa hết lạnh rồi nóng, vành mắt cay cay song ý chí dần kiên định trở lại.
Bất kể hai kẻ bại hoại này ôm ấp tâm tư gì với mẹ cô, bất kể họ là ai của cô, mẹ chết rồi, cô thì còn sống.
Với một người cảnh sát mà nói, chỉ có duy nhất một đáp án chuẩn xác…
Việc cô phải làm chính là bắt giữ họ.
Tâm chí đã vững vàng, tâm trạng Vưu Minh Hứa nhanh chóng bình phục, cô căn bản không muốn tiếp tục nghe bọn họ lảm nhảm nợ tình xưa cũ mà nhìn thẳng Ân Trần, hỏi: “Ân Phùng là em anh, sao anh lại đối phó anh ấy?”
Hình Kỷ Phục không biết quan hệ giữa Ân Phùng và Ân Trần, nghe vậy cũng tập trung lắng nghe.
Ân Trần cười nói: “Cô cũng nói rồi đó, nó là em tôi, tôi sao có thể đối phó nó? Ngược lại, tôi luôn tự hào về đứa em trai này. Những năm qua, tôi luôn… âm thầm quan tâm nó. Nếu có người dám tổn thương nó, tôi sẽ lập tức lấy mạng của kẻ đó. Chỉ có điều, Ân Phùng là một người rất cố chấp, nó để bản thân sống một cuộc đời đau khổ, cô cũng biết phải không? Tôi thương nó, muốn giải thoát cho nó, từ nhỏ nó đã tiếp nhận quá nhiều quy tắc ràng buộc rồi trói mình trong đó. Tôi chỉ muốn cho nó biết anh trai mới đúng, là nó chấp mê bất ngộ. Hiểu không?”
Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, quả nhiên là vậy. Ân Phùng đã liệu chuẩn cả rồi. Có điều cô không lên tiếng phản bác, tránh chọc giận gã hoang tưởng này. Cô hỏi tiếp: “Anh là người lập ra tổ chức kẻ trừng phạt?”
Ân Trần nhìn cô chằm chằm, nói: “Minh Hứa, trước tiên, cô cũng nên gọi tôi một tiếng anh cả.”
Vưu Minh Hứa im lặng.
Ân Trần lại cười cười, nói: “Không gọi cũng được, nếu mẹ cô không chết, tôi sẽ là bố dượng của cô. Tôi thích quan hệ này hơn. Không sai, tổ chức là do tôi sáng lập.”
Vưu Minh Hứa chỉ thấy phẫn nộ và ghê tởm khi nghe những lời cuồng vọng của anh ta. Bố dượng? Nếu không phải đang trong cảnh “đứng dưới hiên nhà người không thể không cúi đầu”, cô rất muốn mắng một câu: Bố dượng con mẹ nhà anh!
Mẹ cô dù từng bị bộ dạng thư sinh tài tử của Hình Kỷ Phục lừa gạt, không may trúng kế thì cũng tuyệt không thích tên tội phạm biến thái chết tiệt này.
Vưu Minh Hứa chợt thấy Hình Kỷ Phục thuận mắt hơn trước một chút chút.
Cô đang định tiếp tục moi thông tin, Ân Trần bỗng nói: “Được rồi, ôn chuyện cũ kết thúc tại đây. Cô muốn moi thông tin từ tôi thì cứ từ từ. Ngày tháng chúng ta phải sống chung trên núi còn dài lắm.”
Lòng Vưu Minh Hứa trĩu nặng, nói nửa thật nửa giả: “Anh đã gọi tôi một tiếng em dâu mà vẫn không thả tôi?”
Ân Trần nói: “Ân Phùng trước nay không thật lòng với phụ nữ, chỉ duy nhất với cô thì lại yêu đến thần hồn điên đảo. Cũng giống năm xưa tôi yêu mẹ cô, từng bằng lòng chết vì cô ấy. Cô nói xem, đây có phải một việc rất thú vị không? Tôi và nó có chung dòng máu, cùng sở thích và sở ghét. Chúng tôi yêu người giống nhau, hơn nữa còn là hai mẹ con. Vậy nên cô nói xem, cuộc đời ấy mà, vận mệnh mỗi người phải đi trên con đường thế nào thực ra đều đã được định sẵn cả rồi.”
Vưu Minh Hứa không thể nói rõ vì sao cô lại có chút chấn động và sợ hãi mơ hồ, cũng không biết điều cô sợ hãi là lời nói của Ân Trần hay là hàm ý được cất giấu trong câu nói đó.
Cô bỗng lại nhớ đến Ân Phùng, Vưu Anh Tuấn ngày trước từng rưng rưng nước mắt nhìn cô nói, anh yêu em, anh nguyện chết vì em.
Người nhà họ Ân đều… điên cuồng vậy ư?
Không, một giọng nói trong tim vang lên, Ân Phùng và gã tội phạm trước mặt không giống nhau.
Cô nhớ ra rồi, Ân Phùng bình tĩnh nói với cô: Chắc tôi hy vọng điều mình tôn thờ cả một đời là tránh ác, hành lành.
Nếu lời Ân Trần khiến cô lạnh toát thì sự tồn tại của Ân Phùng lại khiến tim cô ấm áp và tràn trề sức mạnh.
“Hai người không giống nhau.” Vưu Minh Hứa nói, “Anh ấy và anh sinh ra giống nhau song lựa chọn hai con đường riêng biệt. Anh ấy và anh trước giờ vẫn luôn khác nhau.”
Ân Trần hiểu hàm ý của cô. Anh ta lặng thinh nhìn cô bằng cặp mắt bị bao trùm bởi một tầng cảm xúc khó nắm bắt. Vưu Minh Hứa biết có lẽ cô đã chọc giận anh ta, thậm chí có khả năng đã chạm vào vết đau của anh ta nhưng chợt vui đến lạ, bèn từ từ nở nụ cười.
Vì sao đến tận bây giờ anh ta mới ra tay? Phải rồi, anh ta luôn ẩn nấp bên cạnh Hình Kỷ Phục suốt những năm qua, có hàng ngàn hàng vạn cơ hội ám sát Hình Kỷ Phục nhưng luôn nhẫn nại. Điều anh ta muốn không chỉ là Hình Kỷ Phục, mà còn là khiến ông ta thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà như một kẻ lang thang không chốn dung thân. Hoặc giả, Ân Trần sẽ không ngừng “nuôi dưỡng” tội ác của Hình Kỷ Phục rồi sẽ tự tay chặt đứt giống như tổ chức kẻ trừng phạt đối xử với Trần Chiêu Từ và Hướng Vinh vậy. Đây là logic “trừng ác” vặn vẹo của những kẻ biến thái.
Bởi vậy mãi đến ngày hôm nay anh ta mới nắm chắc cơ hội, mượn tay cảnh sát giáng một đòn nặng nề cho Hình Kỷ Phục, khiến ông ta không còn đường thoát, còn bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Nếu không, dù tổ chức kẻ trừng phạt tập hợp hơn chục gã tội phạm ghê gớm chỉ e cũng chẳng thể ngang sức với đế quốc tội phạm khổng lồ của Hình Kỷ Phục.
Còn có… mối hận cướp vợ.
Anh ta nói mối hận cướp vợ.
Vưu Minh Hứa nén giận, tự động nghĩ rằng chắc chắn chỉ là Ân Trần đơn phương, ăn nói lung tung mà thôi. Mẹ sao có thể dây dưa với loại người như anh ta được!
Nhưng…
Ân Trần rõ ràng rất hận Hình Kỷ Phục, Hình Kỷ Phục cũng nhận ra anh ta. Giữa hai người quả thực tồn tại mối thù xưa cũ.
Thế nhưng…
Bấy giờ, Hình Kỷ Phục khinh miệt nói: “Cướp vợ? Dựa vào cậu?” Dù đã lọt vào tay đối phương song lúc này Hình Kỷ Phục hoàn toàn không chịu cúi đầu.
Ân Trần dường như cũng đang nhớ về quá khứ, ánh mắt anh ta sâu thẳm, hờ hững nói: “Trước khi chết cô ấy đã yêu tôi. Cô ấy đã quên ông rồi. Hình Kỷ Phục, người phụ nữ ông nhung nhớ cả đời, hừ… Người cuối cùng cô ấy yêu là tôi. Trong lòng cô ấy, ông chẳng qua chỉ là rác rưởi.”
Vưu Minh Hứa: “Anh im miệng!”
Hình Kỷ Phục chỉ cười nhạt, nhắm mặt dựa lên thành xe, nói: “Không thể nào. Cô ấy sẽ không yêu cậu.” “Người cha” hơn năm mươi tuổi với tâm tư thâm trầm, lúc này nhắc đến người cũ lại để lộ vẻ dịu dàng và bình tĩnh vô cùng.
Lồng ngực Vưu Minh Hứa bỗng như tắc nghẹn.
Cô chẳng thể nào tưởng tượng nổi sẽ có ngày hôm nay. Hai người đàn ông trước mặt, một người là người cha dẫn dắt xã hội đen, một kẻ là người cha dẫn dắt sát thủ biến thái. Nhưng ai mà ngờ rằng khi họ giao tranh lại cùng nhắc đến một người phụ nữ của rất nhiều năm về trước!
Có một niềm tin mà cô kiên trì đã lâu bỗng suýt chút sụp đổ, song chỉ vừa lung lay, cô đã lập tức ép bản thân phải bình tĩnh.
Không thể nào. Cô nghĩ, cô tin mẹ, chắc chắn không thể nào có chuyện đó.
Nếu biết hai người này mang tội, mẹ chắc chắn sẽ không dính dáng đến bất cứ ai.
Mẹ cô làm hết trách nhiệm, là một người cảnh sát tốt nhất trên đời. Cả đời bà sống vì công, chết cũng vì công, những ai từng làm cộng sự với bà, nhắc đến bà đều chỉ có kính phục và tiếc nuối. Bà tuyệt đối sẽ không biết luật mà vẫn phạm luật, dung túng cho tội phạm.
Sự tồn tại của cô… không chừng chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời bà. Vưu Minh Hứa nhắm mắt rồi lại mở mắt, mặc dù cô đúng là con gái Hình Kỷ Phục nhưng năm đó mẹ chắc chắn cũng là bị ông ta lừa gạt hoặc bị cưỡng bức. Mẹ cô chính trực, dịu dàng, luôn có một niềm tin vững chắc đến vậy cơ mà.
Có lẽ bà chỉ không muốn một sinh mệnh vô tội là cô bị giết chết mà thôi.
Tim Vưu Minh Hứa hết lạnh rồi nóng, vành mắt cay cay song ý chí dần kiên định trở lại.
Bất kể hai kẻ bại hoại này ôm ấp tâm tư gì với mẹ cô, bất kể họ là ai của cô, mẹ chết rồi, cô thì còn sống.
Với một người cảnh sát mà nói, chỉ có duy nhất một đáp án chuẩn xác…
Việc cô phải làm chính là bắt giữ họ.
Tâm chí đã vững vàng, tâm trạng Vưu Minh Hứa nhanh chóng bình phục, cô căn bản không muốn tiếp tục nghe bọn họ lảm nhảm nợ tình xưa cũ mà nhìn thẳng Ân Trần, hỏi: “Ân Phùng là em anh, sao anh lại đối phó anh ấy?”
Hình Kỷ Phục không biết quan hệ giữa Ân Phùng và Ân Trần, nghe vậy cũng tập trung lắng nghe.
Ân Trần cười nói: “Cô cũng nói rồi đó, nó là em tôi, tôi sao có thể đối phó nó? Ngược lại, tôi luôn tự hào về đứa em trai này. Những năm qua, tôi luôn… âm thầm quan tâm nó. Nếu có người dám tổn thương nó, tôi sẽ lập tức lấy mạng của kẻ đó. Chỉ có điều, Ân Phùng là một người rất cố chấp, nó để bản thân sống một cuộc đời đau khổ, cô cũng biết phải không? Tôi thương nó, muốn giải thoát cho nó, từ nhỏ nó đã tiếp nhận quá nhiều quy tắc ràng buộc rồi trói mình trong đó. Tôi chỉ muốn cho nó biết anh trai mới đúng, là nó chấp mê bất ngộ. Hiểu không?”
Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, quả nhiên là vậy. Ân Phùng đã liệu chuẩn cả rồi. Có điều cô không lên tiếng phản bác, tránh chọc giận gã hoang tưởng này. Cô hỏi tiếp: “Anh là người lập ra tổ chức kẻ trừng phạt?”
Ân Trần nhìn cô chằm chằm, nói: “Minh Hứa, trước tiên, cô cũng nên gọi tôi một tiếng anh cả.”
Vưu Minh Hứa im lặng.
Ân Trần lại cười cười, nói: “Không gọi cũng được, nếu mẹ cô không chết, tôi sẽ là bố dượng của cô. Tôi thích quan hệ này hơn. Không sai, tổ chức là do tôi sáng lập.”
Vưu Minh Hứa chỉ thấy phẫn nộ và ghê tởm khi nghe những lời cuồng vọng của anh ta. Bố dượng? Nếu không phải đang trong cảnh “đứng dưới hiên nhà người không thể không cúi đầu”, cô rất muốn mắng một câu: Bố dượng con mẹ nhà anh!
Mẹ cô dù từng bị bộ dạng thư sinh tài tử của Hình Kỷ Phục lừa gạt, không may trúng kế thì cũng tuyệt không thích tên tội phạm biến thái chết tiệt này.
Vưu Minh Hứa chợt thấy Hình Kỷ Phục thuận mắt hơn trước một chút chút.
Cô đang định tiếp tục moi thông tin, Ân Trần bỗng nói: “Được rồi, ôn chuyện cũ kết thúc tại đây. Cô muốn moi thông tin từ tôi thì cứ từ từ. Ngày tháng chúng ta phải sống chung trên núi còn dài lắm.”
Lòng Vưu Minh Hứa trĩu nặng, nói nửa thật nửa giả: “Anh đã gọi tôi một tiếng em dâu mà vẫn không thả tôi?”
Ân Trần nói: “Ân Phùng trước nay không thật lòng với phụ nữ, chỉ duy nhất với cô thì lại yêu đến thần hồn điên đảo. Cũng giống năm xưa tôi yêu mẹ cô, từng bằng lòng chết vì cô ấy. Cô nói xem, đây có phải một việc rất thú vị không? Tôi và nó có chung dòng máu, cùng sở thích và sở ghét. Chúng tôi yêu người giống nhau, hơn nữa còn là hai mẹ con. Vậy nên cô nói xem, cuộc đời ấy mà, vận mệnh mỗi người phải đi trên con đường thế nào thực ra đều đã được định sẵn cả rồi.”
Vưu Minh Hứa không thể nói rõ vì sao cô lại có chút chấn động và sợ hãi mơ hồ, cũng không biết điều cô sợ hãi là lời nói của Ân Trần hay là hàm ý được cất giấu trong câu nói đó.
Cô bỗng lại nhớ đến Ân Phùng, Vưu Anh Tuấn ngày trước từng rưng rưng nước mắt nhìn cô nói, anh yêu em, anh nguyện chết vì em.
Người nhà họ Ân đều… điên cuồng vậy ư?
Không, một giọng nói trong tim vang lên, Ân Phùng và gã tội phạm trước mặt không giống nhau.
Cô nhớ ra rồi, Ân Phùng bình tĩnh nói với cô: Chắc tôi hy vọng điều mình tôn thờ cả một đời là tránh ác, hành lành.
Nếu lời Ân Trần khiến cô lạnh toát thì sự tồn tại của Ân Phùng lại khiến tim cô ấm áp và tràn trề sức mạnh.
“Hai người không giống nhau.” Vưu Minh Hứa nói, “Anh ấy và anh sinh ra giống nhau song lựa chọn hai con đường riêng biệt. Anh ấy và anh trước giờ vẫn luôn khác nhau.”
Ân Trần hiểu hàm ý của cô. Anh ta lặng thinh nhìn cô bằng cặp mắt bị bao trùm bởi một tầng cảm xúc khó nắm bắt. Vưu Minh Hứa biết có lẽ cô đã chọc giận anh ta, thậm chí có khả năng đã chạm vào vết đau của anh ta nhưng chợt vui đến lạ, bèn từ từ nở nụ cười.
Bình luận facebook