Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-258
Quyển 5 - Chương 258: Đêm bất tận (1)
Chiếc xe Van tàn tạ lắc lư đi trong đêm tối. Tiếng còi xe cảnh sát và ánh sáng xa dần, phía trước vẫn là núi sông mịt mờ. Kẻ trừng phạt trước nay luôn vạch kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ, rất hiếm khi thất bại. Cảnh sát là “bọ ngựa bắt ve” thì họ luôn là “chim sẻ” giảo hoạt. Vốn dĩ lần “săn” Hình Kỷ Phục này sẽ là như vậy, song lai thất bại nặng nề.
Ân Trần ấn chặt vết thương đau đớn vẫn chảy máu không ngừng trên vai. Cảnh núi mịt mùng, tĩnh lặng lướt qua trước mắt anh ta. Sắc mặt anh ta lạnh lẽo.
Lần này anh ta dẫn theo tám kẻ trừng phạt, tất cả đều là những người tinh anh nhất. Quỷ kế dụ rắn khỏi hang của Ân Phùng lần trước tuy khiến họ tổn thất nghiêm trọng nhưng không đến mức như hiện tại, chỉ duy nhất hai người còn sống.
Ngược lại, Hình Kỷ Phục vẫn an toàn, đang nằm rạp trong xe, được một kẻ trừng phạt trông coi. Nhân vật trí dũng kiệt xuất ngày nào này là người Ân Trần căm hận nhất suốt những năm qua, được anh ta từng bước “nuôi dưỡng” thành trùm tội ác, hôm nay cuối cùng cũng đến thời cơ “gặt hái”, vậy mà anh ta vẫn đỏ mắt, không thể giữ bình tĩnh.
Tâm trạng trước đó của Ân Trần vốn rất tồi tệ, song anh ta bất chợt bật cười.
Đúng vậy, dù là ai cũng chẳng thể ngờ, tuổi tác đã lớn, cứ ngỡ rằng con trai con gái đủ đầy, giàu nứt đố đổ vách, có thể công thành danh toại rút lui, ấy vậy mà lúc này lại phải đối diện với cảnh tan cửa nát nhà, con trai phản bội, con gái không nhận, tâm phúc không chết thì cũng bị cảnh sát bỏ tù, bản thân cũng trở thành tội phạm bị truy nã. Mọi thứ ông ta có toàn bộ đều trở thành hư vô.
Những năm qua, Ân Trần có vô số cơ hội giết chết Hình Kỷ Phục, nhưng không chỉ giết ông ta, còn phải nhìn đế quốc phạm tội của ông ta sụp đổ, nhìn ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu đủ giày vò mới là điều Ân Trần mong muốn. Hiện giờ, Ân Trần cuối cùng cũng nắm chắc được cơ hội này. Dù hao binh tổn tướng song tổ chức vẫn còn những “mồi lửa” khác sắp được đào tạo xong, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Còn Hình Kỷ Phục cuối cùng cũng lọt vào tay anh ta.
Trong khoang xe nồng nặc mùi máu tanh và thuốc súng vọng lên giọng nói được coi là dịu dàng của Ân Trần: “Hình Kỷ Phục, về sau phải ngoan chút. “Ngày tháng tươi đẹp” của ông mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Hình Kỷ Phục dẫu từng đương đầu vô vàn giông bão, từ lâu đã có thể bình thản trước cái chết thì giờ phút này nghe được lời Ân Trần cũng không khỏi rùng mình. Hơi thở gấp gáp của ông ta dần bình ổn, nhìn ra cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa xe rồi đau khổ nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ chẳng ai ngờ được “người cha” tội phạm từng làm mưa làm gió, tung hoành nửa đời người, khiến cảnh sát chật vật nhiều năm lại có một kết thúc thế này. Những giày vò và sự chuộc tội mà ông ta sắp phải đối mặt cũng là điều mà bản thân ông ta không thể tưởng tượng được.
Ân Trần quan sát phản ứng của Hình Kỷ Phục rồi cười thỏa mãn. Chỉ là sắc mặt cũng dần tĩnh lặng khi nhìn màn đêm phía trước.
Anh ta sẽ không ngừng lại.
Ân Phùng có lẽ cũng vậy. Lần này chẳng phải em trai cũng vẫn nhận một bài học trong tay anh ta đó ư? Với tính cách có thù tất báo của Ân Phùng e rằng từ giờ sẽ cắn chặt anh ta như lang sói, cũng giống như người anh trai này vậy.
Thù mới và hận cũ, thiện và ác, bi thương và vui vẻ, những điều hai người tôn thờ và căm hận, đều đã đến lúc nên có một kết thúc cho tất cả.
Người đó hiện tại là người thân duy nhất của anh ta. Là tình yêu còn sót lại của anh ta, tà ác đến thế, thông minh đến thế song lại cũng thuần khiết và kiên định đến thế.
Ân Trần nghĩ ông trời chắc chắn có ý riêng nên mới để họ trở thành anh em, để Ân Phùng là “thiên chi kiêu tử”, độc hưởng tình yêu mong manh của bố mẹ song vẫn không thoát khỏi vực thẳm trong tim; cũng để Ân Trần nếm đủ cay đắng trên đời, sau khi bị cuộc đời giẫm đạp thành bùn thì niết bàn trùng sinh.
Hoặc anh ta hủy hoại Ân Phùng. Hoặc sẽ là Ân Phùng hủy hoại anh ta.
Khóe môi Ân Trần dần cong lên thành nụ cười nhè nhẹ.
Anh ta tin rằng ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.
———
Bệnh viện Quý Châu.
Lúc này đã là nửa sau của đêm nhưng bệnh viện ồn ã như ban ngày. Từng người từng người nằm trên cáng được đưa vào phòng cấp cứu. Lực lượng y tá được điều động tới đây hết đợt này qua đợt khác.
Thực ra cảnh sát bị thương chỉ chiếm số ít, nhiều hơn cả là những phần tử tội phạm bị thương, họ đều được cấp cứu ngay lập tức.
Nhưng phía cảnh sát cũng có khá nhiều người đang phải nằm trong phòng phẫu thuật.
Đêm này tựa như bất tận.
Vưu Minh Hứa ngồi trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng có người khiêng cáng chạy qua trước mặt cô. Tiếng trao đổi vội vã, ngắn gọn của bác sĩ và y tá, tiếng rên rỉ đau đớn của người bị thương đều vang vọng bên tai.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo trắng của ban ngày, lúc này đã nhem nhuốc nào máu, nào bụi, nào bùn. Nhiều nhất vẫn là máu, máu của Ân Phùng, của Cảnh Bình, của La Vũ, thậm chí có cả máu của Ân Trần…
Dáng vẻ cô như thẫn thờ, ngồi thẳng lưng, mặc ai bước qua cũng không phản ứng.
Cũng có y tá thấy vậy bèn bước đến hỏi han: “Cô là ai? Sao lại ngồi ở đây? Có bị thương không, cần xử lý vết thương không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Tôi không bị thương, không cần xử lý.” Giọng cô vừa thấp vừa khàn, y tá nghe vậy bèn im lặng rời đi.
Vưu Minh Hứa cũng không biết mình đã ngồi bao lâu.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi. Ân Phùng, Cảnh Bình, Tiểu Yến, Đồ Nha đều được đưa vào những phòng phẫu thuật riêng biệt, chưa một ai được đưa ra ngoài. May thay Hứa Mộng Sơn và những đồng nghiệp thân quen khác tuy bị thương song không nghiêm trọng, đều đã lần lượt vào phòng bệnh thường.
Một người bước tới, ngồi xuống cạnh cô.
Vưu Minh Hứa không động đậy.
Người đó hôm nay im lặng đến lạ, một lúc lâu sau mới nói: “Yên tâm, thầy Ân trước giờ đều mệnh lớn, không chết được đâu. Những người khác cũng sẽ không dễ chết đến vậy.”
Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nhìn cậu ta, lúc này rồi mà người này vẫn còn có thể lấy ông chủ của mình ra đùa bỡn cho được, trái lại giúp tâm trạng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm bớt phần nào.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Quán Quân đâu rồi?”
Mặt Trần Phong không biểu cảm: “Chú ấy ở dưới tầng, uống rượu cùng Lão Cửu trong xe.”
Vưu Minh Hứa im lặng, quay đầu nhìn phương xa tối đen vô tận ngoài cửa sổ.
Trần Phong cũng lặng thinh một hồi, nói: “Lão Cửu là ông điên, làm việc không suy nghĩ. Có điều, tôi nghĩ thông suốt rồi, ông ấy thấy bản thân chết xứng đáng là được. Với những người như chúng tôi mà nói, vui vẻ và hạnh phúc không phải là được sống yên bình dài lâu, mà là đến khi chết cuối cùng cũng vượt qua được khúc mắc trong lòng, chuộc được tội, làm được việc khiến bản thân thỏa lòng. Tôi thấy Lão Cửu xuống dưới đó chắc cũng vui lắm.”
Vưu Minh Hứa khẽ “Ừ” một tiếng.
Hai người một lần nữa rơi vào im lặng.
Cho đến khi cánh cửa của phòng phẫu thuật bật mở, người được đưa ra đầu tiên là Đồ Nha. Hai người đứng bật dậy, khắp người Đồ Nha quấn đầy băng, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Trần Phong hỏi bác sĩ: “Anh ấy sao rồi?” Bác sĩ đáp: “Không nguy hiểm đến tính mạng, cần tiếp tục quan sát. Ngày mai thuốc tê hết sẽ tỉnh.”
Trần Phong và Vưu Minh Hứa thở phào nhẹ nhõm. Trần Phong đi theo bác sĩ tới phòng bệnh của Đồ Nha. Không lâu sau cậu ta đã quay lại tiếp tục chờ đợi cùng Vưu Minh Hứa.
Người thứ hai được đưa ra khỏi phòng là Tiểu Yến. Cậu ấy trúng đạn, thương nặng hơn Đồ Nha.
Hết chương 258
Chiếc xe Van tàn tạ lắc lư đi trong đêm tối. Tiếng còi xe cảnh sát và ánh sáng xa dần, phía trước vẫn là núi sông mịt mờ. Kẻ trừng phạt trước nay luôn vạch kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ, rất hiếm khi thất bại. Cảnh sát là “bọ ngựa bắt ve” thì họ luôn là “chim sẻ” giảo hoạt. Vốn dĩ lần “săn” Hình Kỷ Phục này sẽ là như vậy, song lai thất bại nặng nề.
Ân Trần ấn chặt vết thương đau đớn vẫn chảy máu không ngừng trên vai. Cảnh núi mịt mùng, tĩnh lặng lướt qua trước mắt anh ta. Sắc mặt anh ta lạnh lẽo.
Lần này anh ta dẫn theo tám kẻ trừng phạt, tất cả đều là những người tinh anh nhất. Quỷ kế dụ rắn khỏi hang của Ân Phùng lần trước tuy khiến họ tổn thất nghiêm trọng nhưng không đến mức như hiện tại, chỉ duy nhất hai người còn sống.
Ngược lại, Hình Kỷ Phục vẫn an toàn, đang nằm rạp trong xe, được một kẻ trừng phạt trông coi. Nhân vật trí dũng kiệt xuất ngày nào này là người Ân Trần căm hận nhất suốt những năm qua, được anh ta từng bước “nuôi dưỡng” thành trùm tội ác, hôm nay cuối cùng cũng đến thời cơ “gặt hái”, vậy mà anh ta vẫn đỏ mắt, không thể giữ bình tĩnh.
Tâm trạng trước đó của Ân Trần vốn rất tồi tệ, song anh ta bất chợt bật cười.
Đúng vậy, dù là ai cũng chẳng thể ngờ, tuổi tác đã lớn, cứ ngỡ rằng con trai con gái đủ đầy, giàu nứt đố đổ vách, có thể công thành danh toại rút lui, ấy vậy mà lúc này lại phải đối diện với cảnh tan cửa nát nhà, con trai phản bội, con gái không nhận, tâm phúc không chết thì cũng bị cảnh sát bỏ tù, bản thân cũng trở thành tội phạm bị truy nã. Mọi thứ ông ta có toàn bộ đều trở thành hư vô.
Những năm qua, Ân Trần có vô số cơ hội giết chết Hình Kỷ Phục, nhưng không chỉ giết ông ta, còn phải nhìn đế quốc phạm tội của ông ta sụp đổ, nhìn ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu đủ giày vò mới là điều Ân Trần mong muốn. Hiện giờ, Ân Trần cuối cùng cũng nắm chắc được cơ hội này. Dù hao binh tổn tướng song tổ chức vẫn còn những “mồi lửa” khác sắp được đào tạo xong, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Còn Hình Kỷ Phục cuối cùng cũng lọt vào tay anh ta.
Trong khoang xe nồng nặc mùi máu tanh và thuốc súng vọng lên giọng nói được coi là dịu dàng của Ân Trần: “Hình Kỷ Phục, về sau phải ngoan chút. “Ngày tháng tươi đẹp” của ông mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Hình Kỷ Phục dẫu từng đương đầu vô vàn giông bão, từ lâu đã có thể bình thản trước cái chết thì giờ phút này nghe được lời Ân Trần cũng không khỏi rùng mình. Hơi thở gấp gáp của ông ta dần bình ổn, nhìn ra cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa xe rồi đau khổ nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ chẳng ai ngờ được “người cha” tội phạm từng làm mưa làm gió, tung hoành nửa đời người, khiến cảnh sát chật vật nhiều năm lại có một kết thúc thế này. Những giày vò và sự chuộc tội mà ông ta sắp phải đối mặt cũng là điều mà bản thân ông ta không thể tưởng tượng được.
Ân Trần quan sát phản ứng của Hình Kỷ Phục rồi cười thỏa mãn. Chỉ là sắc mặt cũng dần tĩnh lặng khi nhìn màn đêm phía trước.
Anh ta sẽ không ngừng lại.
Ân Phùng có lẽ cũng vậy. Lần này chẳng phải em trai cũng vẫn nhận một bài học trong tay anh ta đó ư? Với tính cách có thù tất báo của Ân Phùng e rằng từ giờ sẽ cắn chặt anh ta như lang sói, cũng giống như người anh trai này vậy.
Thù mới và hận cũ, thiện và ác, bi thương và vui vẻ, những điều hai người tôn thờ và căm hận, đều đã đến lúc nên có một kết thúc cho tất cả.
Người đó hiện tại là người thân duy nhất của anh ta. Là tình yêu còn sót lại của anh ta, tà ác đến thế, thông minh đến thế song lại cũng thuần khiết và kiên định đến thế.
Ân Trần nghĩ ông trời chắc chắn có ý riêng nên mới để họ trở thành anh em, để Ân Phùng là “thiên chi kiêu tử”, độc hưởng tình yêu mong manh của bố mẹ song vẫn không thoát khỏi vực thẳm trong tim; cũng để Ân Trần nếm đủ cay đắng trên đời, sau khi bị cuộc đời giẫm đạp thành bùn thì niết bàn trùng sinh.
Hoặc anh ta hủy hoại Ân Phùng. Hoặc sẽ là Ân Phùng hủy hoại anh ta.
Khóe môi Ân Trần dần cong lên thành nụ cười nhè nhẹ.
Anh ta tin rằng ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.
———
Bệnh viện Quý Châu.
Lúc này đã là nửa sau của đêm nhưng bệnh viện ồn ã như ban ngày. Từng người từng người nằm trên cáng được đưa vào phòng cấp cứu. Lực lượng y tá được điều động tới đây hết đợt này qua đợt khác.
Thực ra cảnh sát bị thương chỉ chiếm số ít, nhiều hơn cả là những phần tử tội phạm bị thương, họ đều được cấp cứu ngay lập tức.
Nhưng phía cảnh sát cũng có khá nhiều người đang phải nằm trong phòng phẫu thuật.
Đêm này tựa như bất tận.
Vưu Minh Hứa ngồi trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng có người khiêng cáng chạy qua trước mặt cô. Tiếng trao đổi vội vã, ngắn gọn của bác sĩ và y tá, tiếng rên rỉ đau đớn của người bị thương đều vang vọng bên tai.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo trắng của ban ngày, lúc này đã nhem nhuốc nào máu, nào bụi, nào bùn. Nhiều nhất vẫn là máu, máu của Ân Phùng, của Cảnh Bình, của La Vũ, thậm chí có cả máu của Ân Trần…
Dáng vẻ cô như thẫn thờ, ngồi thẳng lưng, mặc ai bước qua cũng không phản ứng.
Cũng có y tá thấy vậy bèn bước đến hỏi han: “Cô là ai? Sao lại ngồi ở đây? Có bị thương không, cần xử lý vết thương không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Tôi không bị thương, không cần xử lý.” Giọng cô vừa thấp vừa khàn, y tá nghe vậy bèn im lặng rời đi.
Vưu Minh Hứa cũng không biết mình đã ngồi bao lâu.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi. Ân Phùng, Cảnh Bình, Tiểu Yến, Đồ Nha đều được đưa vào những phòng phẫu thuật riêng biệt, chưa một ai được đưa ra ngoài. May thay Hứa Mộng Sơn và những đồng nghiệp thân quen khác tuy bị thương song không nghiêm trọng, đều đã lần lượt vào phòng bệnh thường.
Một người bước tới, ngồi xuống cạnh cô.
Vưu Minh Hứa không động đậy.
Người đó hôm nay im lặng đến lạ, một lúc lâu sau mới nói: “Yên tâm, thầy Ân trước giờ đều mệnh lớn, không chết được đâu. Những người khác cũng sẽ không dễ chết đến vậy.”
Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nhìn cậu ta, lúc này rồi mà người này vẫn còn có thể lấy ông chủ của mình ra đùa bỡn cho được, trái lại giúp tâm trạng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm bớt phần nào.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Quán Quân đâu rồi?”
Mặt Trần Phong không biểu cảm: “Chú ấy ở dưới tầng, uống rượu cùng Lão Cửu trong xe.”
Vưu Minh Hứa im lặng, quay đầu nhìn phương xa tối đen vô tận ngoài cửa sổ.
Trần Phong cũng lặng thinh một hồi, nói: “Lão Cửu là ông điên, làm việc không suy nghĩ. Có điều, tôi nghĩ thông suốt rồi, ông ấy thấy bản thân chết xứng đáng là được. Với những người như chúng tôi mà nói, vui vẻ và hạnh phúc không phải là được sống yên bình dài lâu, mà là đến khi chết cuối cùng cũng vượt qua được khúc mắc trong lòng, chuộc được tội, làm được việc khiến bản thân thỏa lòng. Tôi thấy Lão Cửu xuống dưới đó chắc cũng vui lắm.”
Vưu Minh Hứa khẽ “Ừ” một tiếng.
Hai người một lần nữa rơi vào im lặng.
Cho đến khi cánh cửa của phòng phẫu thuật bật mở, người được đưa ra đầu tiên là Đồ Nha. Hai người đứng bật dậy, khắp người Đồ Nha quấn đầy băng, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Trần Phong hỏi bác sĩ: “Anh ấy sao rồi?” Bác sĩ đáp: “Không nguy hiểm đến tính mạng, cần tiếp tục quan sát. Ngày mai thuốc tê hết sẽ tỉnh.”
Trần Phong và Vưu Minh Hứa thở phào nhẹ nhõm. Trần Phong đi theo bác sĩ tới phòng bệnh của Đồ Nha. Không lâu sau cậu ta đã quay lại tiếp tục chờ đợi cùng Vưu Minh Hứa.
Người thứ hai được đưa ra khỏi phòng là Tiểu Yến. Cậu ấy trúng đạn, thương nặng hơn Đồ Nha.
Hết chương 258
Bình luận facebook