Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-284
Quyển 5 - Chương 284: Sát thủ trở về (4)
Ân Phùng lặng thinh.
“Tạm thời không nhắc đến phương hướng phá án cụ thể, còn một vấn đề nữa…” Sắc mặt Vưu Minh Hứa trở nên nặng nề, “Hung thủ xuất hiện vào lúc này liệu có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt không?”
Bấy giờ Ân Phùng mới đặt tư liệu xuống, nhìn cô: “Liên quan trong ý của em là thế nào?”
Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ra anh đang hỏi điều gì, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em không biết, em chỉ cảm giác có khả năng thôi.”
Ân Phùng lắc đầu: “Hung thủ không thể là thành viên của kẻ trừng phạt. Tính đến hiện tại, kẻ trừng phạt luôn kiên trì làm hai việc: Một, bồi dưỡng những “hạt giống” đã gặp chuyện bất công thành kẻ trừng phạt. Hai, giết hại những kẻ có tội. Chúng sẽ không trực tiếp giết người vô tội, điều này cũng trái với nguyên tắc “dùng ác trị ác” của Ân Trần. Bởi anh ta cho rằng mình là người thẩm phán của đạo đức, là người giương cao lá cờ chính nghĩa.”
Vưu Minh Hứa gật đầu.
“Có điều, giống như em nói, hung thủ xuất hiện vào thời gian này quả thực là khiến người ta trăn trở.” Ân Phùng nói, “Vì sao thủ đoạn gây án của hắn lại giống hệt như 19 năm trước. Mà Ân Trần vừa hay cũng từng nhắc đến vụ án đó…”
Vưu Minh Hứa lập tức nói: “Liệu hắn có phải do Ân Trần “nuôi dưỡng” không?”
Ân Phùng: “Có khả năng.”
Vị “biến thái” kia đích thực là có khả năng làm ra chuyện này. Năm đó chẳng phải Vưu Nhuy Tuyết cũng chết trong tay một sát nhân như vậy hay sao? Về sau kẻ đó bị Hình Kỷ Phục giết chết. Vậy thì tôi sẽ lại nuôi thêm một kẻ khác rồi chính tay giết chết, hoặc để hắn chuộc tội bằng cách trở thành kẻ trừng phạt, từ nay về sau nghe tôi sai khiến, há chẳng phải cũng chứng minh rằng đạo nghĩa của tôi mới là đúng đắn đó sao?
“Nói ra thì người anh đó của anh cũng đã im hơi lặng tiếng lâu rồi.” Ân Phùng, “Nếu hung thủ này có liên quan đến anh ta, vậy thì chúng ta buộc phải bắt được hắn mới có thể vạch mặt kẻ trừng phạt đứng sau; cho dù không liên quan thì việc xuất hiện một hung thủ thế này, em thấy Ân Trần sẽ thấy sao?”
Vưu Minh Hứa đáp ngay: “Anh ta sẽ không chịu làm lơ.”
Ân Phùng gật đầu: “Anh ta sẽ không kiềm chế được, sẽ muốn có được kẻ đó. Anh ta cũng biết anh chắc chắn sẽ đoán trước được điều này.”
Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, Ân Phùng nói tiếp: “Cho nên, sự xuất hiện của hung thủ này cũng là phát súng mở màn cho cuộc chiến giữa anh và anh trai. Ai tìm ra hung thủ trước, người đó chiếm lợi thế.”
Vưu Minh Hứa im lặng, lúc sau cười nói: “Để anh ta đến đi, xem ai tìm ra trước.”
Ân Phùng giấu đi nét nghiêm nghị trong mắt, xoa mặt cô, nói: “Đanh đá quá.”
Vưu Minh Hứa bôn ba suốt cả ngày, lúc này đã mệt rã rời, ngáp một cái nói: “Buồn ngủ quá, ngủ thôi, mai nói tiếp.”
Nhưng Ân Phùng vẫn tiếp tục đọc tư liệu, nói: “Em ngủ trước đi, anh đọc thêm chút nữa.”
Chưa nói dứt câu, tư liệu trong tay đã bị giật mất, Ân Phùng ngẩng đầu thấy Vưu Minh Hứa nghiêm mặt: “Nếu em nhớ không nhầm thì anh mới xuất viện được ba ngày thôi nhỉ, không được thức khuya, đi ngủ.”
Nếu là ngày trước, gặp được cuốn sách hoặc tư liệu án mạng hay ho, Ân Phùng chắc chắn sẽ đọc không ngừng nghỉ. Nếu bị phụ nữ ngăn cản anh sẽ lập tức trở mặt. Lúc này, đồ trong tay bị cướp mất, vốn dĩ trong lòng có chút không vui nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh đột nhiên lại có cảm giác như phát hiện ra thứ còn thú vị hơn cả đọc sách.
Anh im lặng, không động đậy. Vưu Minh Hứa nằm xuống trước, nói bằng giọng ra lệnh: “Tắt đèn.”
Ân Phùng lại chỉ giảm độ sáng của đèn xuống một nửa rồi nằm xuống. Vưu Minh Hứa tưởng anh muốn để đèn đi ngủ nên mặc kệ, kết quả là cơ thể ai đó ghé đến.
Vưu Minh Hứa: “Em mệt chết được, phải ngủ!”
Anh dửng dưng: “Em không ở nhà, anh ngủ hết cả buổi chiều rồi, tinh thần tốt lắm. Em cứ ngủ, anh đâu cần em động.”
Vưu Minh Hứa: “…”
Ân Phùng lặng thinh.
“Tạm thời không nhắc đến phương hướng phá án cụ thể, còn một vấn đề nữa…” Sắc mặt Vưu Minh Hứa trở nên nặng nề, “Hung thủ xuất hiện vào lúc này liệu có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt không?”
Bấy giờ Ân Phùng mới đặt tư liệu xuống, nhìn cô: “Liên quan trong ý của em là thế nào?”
Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ra anh đang hỏi điều gì, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em không biết, em chỉ cảm giác có khả năng thôi.”
Ân Phùng lắc đầu: “Hung thủ không thể là thành viên của kẻ trừng phạt. Tính đến hiện tại, kẻ trừng phạt luôn kiên trì làm hai việc: Một, bồi dưỡng những “hạt giống” đã gặp chuyện bất công thành kẻ trừng phạt. Hai, giết hại những kẻ có tội. Chúng sẽ không trực tiếp giết người vô tội, điều này cũng trái với nguyên tắc “dùng ác trị ác” của Ân Trần. Bởi anh ta cho rằng mình là người thẩm phán của đạo đức, là người giương cao lá cờ chính nghĩa.”
Vưu Minh Hứa gật đầu.
“Có điều, giống như em nói, hung thủ xuất hiện vào thời gian này quả thực là khiến người ta trăn trở.” Ân Phùng nói, “Vì sao thủ đoạn gây án của hắn lại giống hệt như 19 năm trước. Mà Ân Trần vừa hay cũng từng nhắc đến vụ án đó…”
Vưu Minh Hứa lập tức nói: “Liệu hắn có phải do Ân Trần “nuôi dưỡng” không?”
Ân Phùng: “Có khả năng.”
Vị “biến thái” kia đích thực là có khả năng làm ra chuyện này. Năm đó chẳng phải Vưu Nhuy Tuyết cũng chết trong tay một sát nhân như vậy hay sao? Về sau kẻ đó bị Hình Kỷ Phục giết chết. Vậy thì tôi sẽ lại nuôi thêm một kẻ khác rồi chính tay giết chết, hoặc để hắn chuộc tội bằng cách trở thành kẻ trừng phạt, từ nay về sau nghe tôi sai khiến, há chẳng phải cũng chứng minh rằng đạo nghĩa của tôi mới là đúng đắn đó sao?
“Nói ra thì người anh đó của anh cũng đã im hơi lặng tiếng lâu rồi.” Ân Phùng, “Nếu hung thủ này có liên quan đến anh ta, vậy thì chúng ta buộc phải bắt được hắn mới có thể vạch mặt kẻ trừng phạt đứng sau; cho dù không liên quan thì việc xuất hiện một hung thủ thế này, em thấy Ân Trần sẽ thấy sao?”
Vưu Minh Hứa đáp ngay: “Anh ta sẽ không chịu làm lơ.”
Ân Phùng gật đầu: “Anh ta sẽ không kiềm chế được, sẽ muốn có được kẻ đó. Anh ta cũng biết anh chắc chắn sẽ đoán trước được điều này.”
Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, Ân Phùng nói tiếp: “Cho nên, sự xuất hiện của hung thủ này cũng là phát súng mở màn cho cuộc chiến giữa anh và anh trai. Ai tìm ra hung thủ trước, người đó chiếm lợi thế.”
Vưu Minh Hứa im lặng, lúc sau cười nói: “Để anh ta đến đi, xem ai tìm ra trước.”
Ân Phùng giấu đi nét nghiêm nghị trong mắt, xoa mặt cô, nói: “Đanh đá quá.”
Vưu Minh Hứa bôn ba suốt cả ngày, lúc này đã mệt rã rời, ngáp một cái nói: “Buồn ngủ quá, ngủ thôi, mai nói tiếp.”
Nhưng Ân Phùng vẫn tiếp tục đọc tư liệu, nói: “Em ngủ trước đi, anh đọc thêm chút nữa.”
Chưa nói dứt câu, tư liệu trong tay đã bị giật mất, Ân Phùng ngẩng đầu thấy Vưu Minh Hứa nghiêm mặt: “Nếu em nhớ không nhầm thì anh mới xuất viện được ba ngày thôi nhỉ, không được thức khuya, đi ngủ.”
Nếu là ngày trước, gặp được cuốn sách hoặc tư liệu án mạng hay ho, Ân Phùng chắc chắn sẽ đọc không ngừng nghỉ. Nếu bị phụ nữ ngăn cản anh sẽ lập tức trở mặt. Lúc này, đồ trong tay bị cướp mất, vốn dĩ trong lòng có chút không vui nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh đột nhiên lại có cảm giác như phát hiện ra thứ còn thú vị hơn cả đọc sách.
Anh im lặng, không động đậy. Vưu Minh Hứa nằm xuống trước, nói bằng giọng ra lệnh: “Tắt đèn.”
Ân Phùng lại chỉ giảm độ sáng của đèn xuống một nửa rồi nằm xuống. Vưu Minh Hứa tưởng anh muốn để đèn đi ngủ nên mặc kệ, kết quả là cơ thể ai đó ghé đến.
Vưu Minh Hứa: “Em mệt chết được, phải ngủ!”
Anh dửng dưng: “Em không ở nhà, anh ngủ hết cả buổi chiều rồi, tinh thần tốt lắm. Em cứ ngủ, anh đâu cần em động.”
Vưu Minh Hứa: “…”
Bình luận facebook