Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Người này rõ ràng còn lớn hơn cô ba, bốn tuổi, nhưng ăn mặc như thế đi trên đường lại không có ai chê cười châm chọc. Có lẽ bọn họ chỉ xem anh như một chàng trai trẻ tuổi ngang bướng, thích ăn mặc theo trào lưu mà thôi.
Vưu Minh Hứa không khỏi mỉm cười.
Cô đã thay bộ cảnh phục thành chiếc áo T-shirt trắng đơn giản cùng chiếc quần lửng lộ mắt cá chân. Mái tóc xõa tung trên bờ vai, trên cơ thể có mùi mồ hôi đặc thù của nữ cảnh sát đan xen cùng làn gió lướt qua chóp mũi Ân Phùng. Thường ngày, dáng vẻ cô lạnh lùng, hiện tại nở nụ cười, nét xinh đẹp vốn có mới được giải phóng triệt để. Đôi mắt phượng dài, môi hồng khẽ hé, cả khuôn mặt như lấp lánh ánh quang sinh động mà êm dịu.
Ân Phùng không biết vì sao bản thân quan sát cô tỉ mỉ như thế. Thực chất mọi thứ đều rất tĩnh lặng, sau đó anh liền cảm thấy một dòng máu nóng đang chảy về lồng ngực. Anh thậm chí còn cảm nhận được cả nhịp tim đang đập ‘thình thịch thình thịch’ một cách điên cuồng. Dường như kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Vưu Minh Hứa đã luôn khiến anh nảy sinh cảm giác như vậy, song cảm giác ấy rất thầm lặng, rất đặc biệt.
Anh ngại ngùng nhìn khuôn mặt cô, da mặt nóng bừng như đang làm chuyện gì đáng xấu hổ. Thế nên anh nghiêng đầu nhìn sang đám trẻ con đang nô đùa rộn rã trên thảm cỏ.
Cõi lòng Ân Phùng đột nhiên vụt lên một khát vọng mãnh liệt mà rõ ràng. Khát vọng ấy khiến anh có cảm giác như bừng tỉnh. Bởi vì ý nghĩ xúc động tà ác muốn làm gì đó với cô lúc trước đã thực sự diễn ra trong nháy mắt.
Vưu Minh Hứa không hề biết hoạt động tâm lí của anh phong phú phức tạp đến thế, cô chỉ tưởng rằng anh đang ngẩn người phát ngốc mà thôi.
Bấy giờ cô nghe thấy Ân Phùng nói: “A Hứa, chị đuổi theo tôi có được không?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, trầm mặc.
Sau đó liền nhìn thấy người thanh niên tuấn tú một thân xanh lục nở nụ cười cực kỳ xán lạn, giống hệt như vật phát quang sinh ra ánh sáng thuần khiết lấp lánh dưới bầu trời tối đen ngập đầy sao.
“Tới đuổi tôi đi.” Giọng nói anh trầm thấp từ tính, quay người chạy như bay.
Vưu Minh Hứa nhắm mắt, qua mấy giây sau mới mở ra, gào lên: “Anh đứng lại cho tôi! Không, được, chạy!”
——
Hai người đang trên đường về nhà.
Vưu Minh Hứa nhàn tản đi trước, Ân Phùng im lặng đi sau, cách cô một khoảng. Vưu Minh Hứa biết anh đang dỗi – anh vậy mà biết cách giận dỗi rồi cơ đấy – chính bởi vì cô không chịu chơi trò ‘đuổi tôi đi đuổi tôi đi’ với anh.
Mặc kệ nhà anh.
Ai ngờ đi được một lát, anh lại sáp đến. Vưu Minh Hứa quay đầu không mấy hòa nhã: “Lại sao nữa?”
Anh đã ngừng lại, rất chuyên tâm nhìn khu đất trống bên cạnh lối cây xanh, mấy đứa nhóc khoảng 10 tuổi đang tụ tập đá bóng nơi đó. Vưu Minh Hứa nhìn cái đầu anh cũng lúc lắc cùng hướng bóng hệt như con mèo đang vờn cuộn len.
Vưu Minh Hứa phì cười, hỏi: “Muốn chơi?”
“Ừ.” Ân Phùng đã cất bước về hướng mấy đứa trẻ đó. Vưu Minh Hứa ngẩn người nhìn bóng lưng cao lớn hơn bọn nhóc mấy cái đầu, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cuối cùng lại im lặng.
Mấy đứa nhóc đó đều đã nhìn thấy anh, nhưng rồi lại tiếp tục đá bóng của chúng. Hình như anh cũng không biết mở miệng ra sao để kết giao với ‘bạn bè cùng tuổi’ nên chỉ đút hai tay trong túi quần đứng gọn một bên.
Không lâu sau, bóng lăn đến chân anh. Vưu Minh Hứa thấy anh cười khẽ, nhấc chân đá quả bóng đi. Đá rất tốt, lực đạo, góc độ rất chuẩn, một cậu nhóc văng tục một câu, đuổi mãi mới kịp bóng. Lúc này, Ân Phùng đã rút tay khỏi túi quần, thần sắc cũng thả lỏng, phảng phất vẻ đắc ý chờ đợi quả đá tiếp theo.
Nhưng mấy đứa nhỏ ‘tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi’, đứa nhóc lớn tuổi nhất trong số đó dùng biểu cảm lãnh đạm nhìn người chú quái đản này, nói: “Đi!”
Mấy cậu nhóc ôm bóng chạy ra xa, vừa chạy vừa quay đầu cảnh giác nhìn Ân Phùng.
Biểu cảm của Ân Phùng dần trở nên cứng nhắc, đứng im tại chỗ bất động. Vưu Minh Hứa bước đến vỗ vai anh: “Đi thôi.”
Anh im lặng đi theo.
Dưới ánh đèn đường, Vưu Minh Hứa nhìn thấy bóng anh nằm ngay dưới chân cô, cô đơn song kiên cường hơn bình thường rất nhiều. Cô bỗng ý thức ra một việc.
Ý thức được rằng, bất luận trước kia anh đã từng huy hoàng đắc ý bao nhiêu, nhưng sau khi tỉnh lại như một đứa trẻ, đối với anh mà nói thế giới này hoàn toàn chứa những điều xa lạ, thậm chí là không thể hòa nhập. Người trưởng thành sẽ không đối xử bình thường với anh, trẻ con cũng vậy.
Có lẽ anh đã không còn tìm được vị trí của mình nữa rồi.
Cho nên… mới dựa dẫm vào cô như vậy? Dựa dẫm vào người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại.
Vưu Minh Hứa không thích dáng vẻ này của anh, nó khiến lòng người ta khó chịu.
“Này.” Cô mở lời, “Có gì to tát đâu, bọn chúng đá chán phèo.”
Ân Phùng không lên tiếng.
Vưu Minh Hứa dừng bước, hơi kiễng chân xoa đầu anh: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Tuy anh đáp lại nhưng đầu thì quay sang hướng khác, né tránh tầm mắt của cô. Thế nên Vưu Minh Hứa phát hiện vành tai anh đỏ hồng. Còn tức giận? Hay thấy mất mặt?
Vưu Minh Hứa phì cười, không biết vì sao, cô buột miệng nói một câu: “Ngày mai tôi mua cho anh một quả bóng.”
Anh quay đầu, mắt sáng lên: “Thật hả?”
“Cái gì mà thật với giả, chỉ là một quả bóng thôi mà.” Vưu Minh Hứa nói.
Vừa dứt lời, bỗng đôi tay to lớn túm chặt lấy eo cô từ phía sau, Vưu Minh Hứa cứng đờ, cả người bị anh nhấc lên cao. Những người đi đường vừa kinh ngạc vừa nở nụ cười.
“Yeah…” Ân Phùng hoan hô.
Vưu Minh Hứa: “….. Anh, mẹ nó chứ, thả tôi xuống mau!”
Quấn quýt suốt dọc đường, hơn chín giờ tối hai người mới về tới nhà.
Kết quả, vừa bước chân vào cửa, điện thoại Vưu Minh Hứa vang lên, thấy người gọi đến là Đinh Hùng Vĩ, sắc mặt cô nghiêm lại, đứng tại huyền quan nhận cuộc gọi: “Đội trưởng Đinh.”
“Tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn xảy ra án mạng, báo cáo sơ bộ cho biết có ba người thiệt mạng, lập tức bảo người của cháu lăn đến đây!”
Vưu Minh Hứa: “Vâng!”
Cúp điện thoại, Ân Phùng nhìn cô thân thiết. Vưu Minh Hứa đẩy anh ra, xông vào phòng ngủ thay xong quần áo rồi ra ngoài. Anh vẫn đứng im tại chỗ, lưu luyến nhìn cô không rời, giống hệt như đứa trẻ đòi theo mẹ đi làm vậy.
Vưu Minh Hứa vuốt đầu anh: “Ngủ đi, có chuyện gì thì tìm Trần Phong, đừng tìm tôi.” Nói xong liền đi luôn.
Ân Phùng đứng im một lúc rồi lại ngồi xuống ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn căn nhà tĩnh mịch. Anh rút điện thoại.
Trần Phong: “Thầy Ân, có việc gì ạ?”
Ân Phùng: “A Hứa đi giải quyết vụ án rồi, chuẩn bị một chiếc xe, tôi phải đi theo chị ấy.”
Trần Phong: “Việc này khả năng… có chút không thỏa đáng…”
Ân Phùng đánh gãy lời cậu: “Muộn vậy rồi, tôi nghe thấy trong điện thoại nói là hung án, sợ chị ấy gặp nguy hiểm. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân… tra án hình như cũng rất lợi hại. Thôi không nói nữa, làm như tôi nói, chuẩn bị xe.”
Trần Phong: “Vâng.”
——
Tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn nằm trong trung tâm thành phố, liền kề trường học. Cho dù là ban đêm xe cộ vẫn tấp nập như nêm cối. Khi Vưu Minh Hứa đến nơi xảy ra án mạng chỉ thấy đám đông vây chặt xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán rì rào.
Khu phố sáng bừng lên nhờ ánh đèn đường cùng đèn pha của xe cảnh sát. Vưu Minh Hứa dẫn theo người dẹp gọn đám đông, giăng dây ngăn rồi tiến vào bên trong. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người cô, Vưu Minh Hứa làm như không nhìn thấy. Chỉ là, những lúc thế này, cô đều cảm thấy trái tim cô quạnh khó hiểu, giống như không cùng một thế giới với những con người đang hưng phấn vây xem ngoài kia.
Tiểu khu đã hơi cũ, do nằm trong khu học tập nên người nước ngoài đông đúc. Cả gia đình thiệt mạng cũng là thuê phòng ở đây. Đi lên theo cầu thang loang lổ, Phán Giai lẩm bẩm ở phía sau: “Shit, còn có trẻ con.” Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa không lên tiếng.
Đến trước phòng 301.
Vưu Minh Hứa quan sát căn phòng 302 sát vách, cạnh cửa hay thảm để giày đều tinh xảo hơn rất nhiều so với phòng 301. Cánh cửa phòng 302 đóng chặt, có lẽ là không có ai ở nhà.
Vưu Minh Hứa bước vào phòng 301.
Đập vào mũi là mùi máu tanh nồng nặc. Vưu Minh Hứa đeo găng tay và bọc giày, hít sâu để thích ứng mùi máu, đồng thời quan sát cửa phòng, thử vặn chiếc khoá hỏng.
Hứa Mộng Sơn cùng công an đã làm qua công tác thông khí, anh ấy nói: “Hàng xóm tầng trên thấy có máu chảy ra ngoài, gõ cửa hay gọi điện đều không có người nghe nên báo công an. Khi mới đến khóa cửa còn nguyên vẹn, hỏng là do cưỡng chế mở khóa.” Căn nhà không lớn với hai gian phòng ngủ, đứng từ cửa có thể nhìn được toàn bộ cấu trúc. Chỉ là giây phút này, nó như bị tắm trong màu máu. Nền nhà toàn là máu, vết chân máu, trên tường còn có vết tay máu. Hai ba chiếc ghế nằm lăn lóc, bàn trà nước cũng lật nghiêng.
Nhức mắt nhất là vết lôi kéo nặng nề trên nền đất trước cửa phòng bếp.
Một viên cảnh sát đi đến nói: “Ở phòng bếp.” Vưu Minh Hứa đi thẳng về phía đó.
Vừa đi tới cửa, cô đã nhìn thấy bọn họ.
Chiếc bàn gỗ dựa sát tường, bọn họ xếp chồng lên nhau dưới chiếc bàn đó.
Dưới cùng là một cậu bé nhiều nhất cũng chỉ tầm 5 tuổi. Mặt bé úp xuống nền đất, từ góc độ của Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy mông và hai chân của bé.
Một cô bé khoảng 8, 9 tuổi mặc bộ đồng phục nhuốm máu nằm đè lên bé trai. Vưu Minh Hứa có thể thấy được khuôn mặt nghiêng trắng bệch của cô bé.
Ở trên cùng là người phụ nữ khoảng 40 tuổi quỳ gục trên người hai đứa nhỏ. Một cánh tay áp dưới cơ thể, một cánh tay buông thõng tự nhiên chứ không phải tư thế ôm con. Trên thi thể có mấy vết thương sâu hoắm.
Hết chương 35
Vưu Minh Hứa không khỏi mỉm cười.
Cô đã thay bộ cảnh phục thành chiếc áo T-shirt trắng đơn giản cùng chiếc quần lửng lộ mắt cá chân. Mái tóc xõa tung trên bờ vai, trên cơ thể có mùi mồ hôi đặc thù của nữ cảnh sát đan xen cùng làn gió lướt qua chóp mũi Ân Phùng. Thường ngày, dáng vẻ cô lạnh lùng, hiện tại nở nụ cười, nét xinh đẹp vốn có mới được giải phóng triệt để. Đôi mắt phượng dài, môi hồng khẽ hé, cả khuôn mặt như lấp lánh ánh quang sinh động mà êm dịu.
Ân Phùng không biết vì sao bản thân quan sát cô tỉ mỉ như thế. Thực chất mọi thứ đều rất tĩnh lặng, sau đó anh liền cảm thấy một dòng máu nóng đang chảy về lồng ngực. Anh thậm chí còn cảm nhận được cả nhịp tim đang đập ‘thình thịch thình thịch’ một cách điên cuồng. Dường như kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Vưu Minh Hứa đã luôn khiến anh nảy sinh cảm giác như vậy, song cảm giác ấy rất thầm lặng, rất đặc biệt.
Anh ngại ngùng nhìn khuôn mặt cô, da mặt nóng bừng như đang làm chuyện gì đáng xấu hổ. Thế nên anh nghiêng đầu nhìn sang đám trẻ con đang nô đùa rộn rã trên thảm cỏ.
Cõi lòng Ân Phùng đột nhiên vụt lên một khát vọng mãnh liệt mà rõ ràng. Khát vọng ấy khiến anh có cảm giác như bừng tỉnh. Bởi vì ý nghĩ xúc động tà ác muốn làm gì đó với cô lúc trước đã thực sự diễn ra trong nháy mắt.
Vưu Minh Hứa không hề biết hoạt động tâm lí của anh phong phú phức tạp đến thế, cô chỉ tưởng rằng anh đang ngẩn người phát ngốc mà thôi.
Bấy giờ cô nghe thấy Ân Phùng nói: “A Hứa, chị đuổi theo tôi có được không?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, trầm mặc.
Sau đó liền nhìn thấy người thanh niên tuấn tú một thân xanh lục nở nụ cười cực kỳ xán lạn, giống hệt như vật phát quang sinh ra ánh sáng thuần khiết lấp lánh dưới bầu trời tối đen ngập đầy sao.
“Tới đuổi tôi đi.” Giọng nói anh trầm thấp từ tính, quay người chạy như bay.
Vưu Minh Hứa nhắm mắt, qua mấy giây sau mới mở ra, gào lên: “Anh đứng lại cho tôi! Không, được, chạy!”
——
Hai người đang trên đường về nhà.
Vưu Minh Hứa nhàn tản đi trước, Ân Phùng im lặng đi sau, cách cô một khoảng. Vưu Minh Hứa biết anh đang dỗi – anh vậy mà biết cách giận dỗi rồi cơ đấy – chính bởi vì cô không chịu chơi trò ‘đuổi tôi đi đuổi tôi đi’ với anh.
Mặc kệ nhà anh.
Ai ngờ đi được một lát, anh lại sáp đến. Vưu Minh Hứa quay đầu không mấy hòa nhã: “Lại sao nữa?”
Anh đã ngừng lại, rất chuyên tâm nhìn khu đất trống bên cạnh lối cây xanh, mấy đứa nhóc khoảng 10 tuổi đang tụ tập đá bóng nơi đó. Vưu Minh Hứa nhìn cái đầu anh cũng lúc lắc cùng hướng bóng hệt như con mèo đang vờn cuộn len.
Vưu Minh Hứa phì cười, hỏi: “Muốn chơi?”
“Ừ.” Ân Phùng đã cất bước về hướng mấy đứa trẻ đó. Vưu Minh Hứa ngẩn người nhìn bóng lưng cao lớn hơn bọn nhóc mấy cái đầu, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cuối cùng lại im lặng.
Mấy đứa nhóc đó đều đã nhìn thấy anh, nhưng rồi lại tiếp tục đá bóng của chúng. Hình như anh cũng không biết mở miệng ra sao để kết giao với ‘bạn bè cùng tuổi’ nên chỉ đút hai tay trong túi quần đứng gọn một bên.
Không lâu sau, bóng lăn đến chân anh. Vưu Minh Hứa thấy anh cười khẽ, nhấc chân đá quả bóng đi. Đá rất tốt, lực đạo, góc độ rất chuẩn, một cậu nhóc văng tục một câu, đuổi mãi mới kịp bóng. Lúc này, Ân Phùng đã rút tay khỏi túi quần, thần sắc cũng thả lỏng, phảng phất vẻ đắc ý chờ đợi quả đá tiếp theo.
Nhưng mấy đứa nhỏ ‘tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi’, đứa nhóc lớn tuổi nhất trong số đó dùng biểu cảm lãnh đạm nhìn người chú quái đản này, nói: “Đi!”
Mấy cậu nhóc ôm bóng chạy ra xa, vừa chạy vừa quay đầu cảnh giác nhìn Ân Phùng.
Biểu cảm của Ân Phùng dần trở nên cứng nhắc, đứng im tại chỗ bất động. Vưu Minh Hứa bước đến vỗ vai anh: “Đi thôi.”
Anh im lặng đi theo.
Dưới ánh đèn đường, Vưu Minh Hứa nhìn thấy bóng anh nằm ngay dưới chân cô, cô đơn song kiên cường hơn bình thường rất nhiều. Cô bỗng ý thức ra một việc.
Ý thức được rằng, bất luận trước kia anh đã từng huy hoàng đắc ý bao nhiêu, nhưng sau khi tỉnh lại như một đứa trẻ, đối với anh mà nói thế giới này hoàn toàn chứa những điều xa lạ, thậm chí là không thể hòa nhập. Người trưởng thành sẽ không đối xử bình thường với anh, trẻ con cũng vậy.
Có lẽ anh đã không còn tìm được vị trí của mình nữa rồi.
Cho nên… mới dựa dẫm vào cô như vậy? Dựa dẫm vào người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại.
Vưu Minh Hứa không thích dáng vẻ này của anh, nó khiến lòng người ta khó chịu.
“Này.” Cô mở lời, “Có gì to tát đâu, bọn chúng đá chán phèo.”
Ân Phùng không lên tiếng.
Vưu Minh Hứa dừng bước, hơi kiễng chân xoa đầu anh: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Tuy anh đáp lại nhưng đầu thì quay sang hướng khác, né tránh tầm mắt của cô. Thế nên Vưu Minh Hứa phát hiện vành tai anh đỏ hồng. Còn tức giận? Hay thấy mất mặt?
Vưu Minh Hứa phì cười, không biết vì sao, cô buột miệng nói một câu: “Ngày mai tôi mua cho anh một quả bóng.”
Anh quay đầu, mắt sáng lên: “Thật hả?”
“Cái gì mà thật với giả, chỉ là một quả bóng thôi mà.” Vưu Minh Hứa nói.
Vừa dứt lời, bỗng đôi tay to lớn túm chặt lấy eo cô từ phía sau, Vưu Minh Hứa cứng đờ, cả người bị anh nhấc lên cao. Những người đi đường vừa kinh ngạc vừa nở nụ cười.
“Yeah…” Ân Phùng hoan hô.
Vưu Minh Hứa: “….. Anh, mẹ nó chứ, thả tôi xuống mau!”
Quấn quýt suốt dọc đường, hơn chín giờ tối hai người mới về tới nhà.
Kết quả, vừa bước chân vào cửa, điện thoại Vưu Minh Hứa vang lên, thấy người gọi đến là Đinh Hùng Vĩ, sắc mặt cô nghiêm lại, đứng tại huyền quan nhận cuộc gọi: “Đội trưởng Đinh.”
“Tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn xảy ra án mạng, báo cáo sơ bộ cho biết có ba người thiệt mạng, lập tức bảo người của cháu lăn đến đây!”
Vưu Minh Hứa: “Vâng!”
Cúp điện thoại, Ân Phùng nhìn cô thân thiết. Vưu Minh Hứa đẩy anh ra, xông vào phòng ngủ thay xong quần áo rồi ra ngoài. Anh vẫn đứng im tại chỗ, lưu luyến nhìn cô không rời, giống hệt như đứa trẻ đòi theo mẹ đi làm vậy.
Vưu Minh Hứa vuốt đầu anh: “Ngủ đi, có chuyện gì thì tìm Trần Phong, đừng tìm tôi.” Nói xong liền đi luôn.
Ân Phùng đứng im một lúc rồi lại ngồi xuống ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn căn nhà tĩnh mịch. Anh rút điện thoại.
Trần Phong: “Thầy Ân, có việc gì ạ?”
Ân Phùng: “A Hứa đi giải quyết vụ án rồi, chuẩn bị một chiếc xe, tôi phải đi theo chị ấy.”
Trần Phong: “Việc này khả năng… có chút không thỏa đáng…”
Ân Phùng đánh gãy lời cậu: “Muộn vậy rồi, tôi nghe thấy trong điện thoại nói là hung án, sợ chị ấy gặp nguy hiểm. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân… tra án hình như cũng rất lợi hại. Thôi không nói nữa, làm như tôi nói, chuẩn bị xe.”
Trần Phong: “Vâng.”
——
Tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn nằm trong trung tâm thành phố, liền kề trường học. Cho dù là ban đêm xe cộ vẫn tấp nập như nêm cối. Khi Vưu Minh Hứa đến nơi xảy ra án mạng chỉ thấy đám đông vây chặt xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán rì rào.
Khu phố sáng bừng lên nhờ ánh đèn đường cùng đèn pha của xe cảnh sát. Vưu Minh Hứa dẫn theo người dẹp gọn đám đông, giăng dây ngăn rồi tiến vào bên trong. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người cô, Vưu Minh Hứa làm như không nhìn thấy. Chỉ là, những lúc thế này, cô đều cảm thấy trái tim cô quạnh khó hiểu, giống như không cùng một thế giới với những con người đang hưng phấn vây xem ngoài kia.
Tiểu khu đã hơi cũ, do nằm trong khu học tập nên người nước ngoài đông đúc. Cả gia đình thiệt mạng cũng là thuê phòng ở đây. Đi lên theo cầu thang loang lổ, Phán Giai lẩm bẩm ở phía sau: “Shit, còn có trẻ con.” Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa không lên tiếng.
Đến trước phòng 301.
Vưu Minh Hứa quan sát căn phòng 302 sát vách, cạnh cửa hay thảm để giày đều tinh xảo hơn rất nhiều so với phòng 301. Cánh cửa phòng 302 đóng chặt, có lẽ là không có ai ở nhà.
Vưu Minh Hứa bước vào phòng 301.
Đập vào mũi là mùi máu tanh nồng nặc. Vưu Minh Hứa đeo găng tay và bọc giày, hít sâu để thích ứng mùi máu, đồng thời quan sát cửa phòng, thử vặn chiếc khoá hỏng.
Hứa Mộng Sơn cùng công an đã làm qua công tác thông khí, anh ấy nói: “Hàng xóm tầng trên thấy có máu chảy ra ngoài, gõ cửa hay gọi điện đều không có người nghe nên báo công an. Khi mới đến khóa cửa còn nguyên vẹn, hỏng là do cưỡng chế mở khóa.” Căn nhà không lớn với hai gian phòng ngủ, đứng từ cửa có thể nhìn được toàn bộ cấu trúc. Chỉ là giây phút này, nó như bị tắm trong màu máu. Nền nhà toàn là máu, vết chân máu, trên tường còn có vết tay máu. Hai ba chiếc ghế nằm lăn lóc, bàn trà nước cũng lật nghiêng.
Nhức mắt nhất là vết lôi kéo nặng nề trên nền đất trước cửa phòng bếp.
Một viên cảnh sát đi đến nói: “Ở phòng bếp.” Vưu Minh Hứa đi thẳng về phía đó.
Vừa đi tới cửa, cô đã nhìn thấy bọn họ.
Chiếc bàn gỗ dựa sát tường, bọn họ xếp chồng lên nhau dưới chiếc bàn đó.
Dưới cùng là một cậu bé nhiều nhất cũng chỉ tầm 5 tuổi. Mặt bé úp xuống nền đất, từ góc độ của Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy mông và hai chân của bé.
Một cô bé khoảng 8, 9 tuổi mặc bộ đồng phục nhuốm máu nằm đè lên bé trai. Vưu Minh Hứa có thể thấy được khuôn mặt nghiêng trắng bệch của cô bé.
Ở trên cùng là người phụ nữ khoảng 40 tuổi quỳ gục trên người hai đứa nhỏ. Một cánh tay áp dưới cơ thể, một cánh tay buông thõng tự nhiên chứ không phải tư thế ôm con. Trên thi thể có mấy vết thương sâu hoắm.
Hết chương 35
Bình luận facebook