Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Từng rặng núi san sát sáng rực ánh đèn xe cảnh sát và xe cứu hộ. Lưu Nhã Dục đã được cáng lên xe, cậu ta hôn mê song không nguy hiểm đến tính mạng. Một chiếc xe cứu hộ khác đỗ một bên im lặng chờ đợi. Hứa Mộng Sơn, Phán Giai và những người khác đều chỉ biết đứng nhìn, muốn giúp cũng chẳng có cơ hội.
Kể từ lúc bị mọi người phát hiện, Ân Phùng chỉ cúi đầu rúc cả người trong lòng Vưu Minh Hứa, không buồn để ý đến ai. Quần áo Vưu Minh Hứa vẫn ướt nhẹp, khoác chiếc khăn bông, một tay ôm Ân Phùng.
Chỉ có hai người họ mới nghe được giọng nói của đối phương.
“Chúng ta lên xe cứu hộ nhé?”
Ân Phùng lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Tôi không lên xe cứu thương, không đi! Không đi bệnh viện, đi thì sẽ không gặp chị được nữa. Tôi phải về nhà, về nhà! Lập tức về nhà!”
Anh ghì chặt eo Vưu Minh Hứa kéo về hướng chiếc xe của cô. Vưu Minh Hứa không thoát nổi, chỉ biết ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đang đứng ngơ ngác một bên.
Cô hét lên: “Nhìn tôi làm gì? Làm việc của các người đi. Được rồi, tôi sẽ phụ trách lo cho Ân tác gia.”
Mọi người lập tức tản ra, Phán Giai lo lắng: “Anh ấy thực sự không sao chứ ạ?” Hứa Mộng Sơn: “Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Vưu Minh Hứa cúi đầu, tên này còn đang cong lưng cúi người ôm cô hệt như con tôm luộc. Mái tóc ướt nhẹp dính trên trán làm bật lên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, anh lúc này càng thêm giống một đứa trẻ.
Vưu Minh Hứa khẽ vuốt ve mái tóc anh, nói: “Được rồi, nếu đã không sao thì chúng ta về nhà. Anh buông ra, tôi lái xe.”
Anh cúi đầu im phăng phắc nhưng vòng ôm càng thêm siết. Vưu Minh Hứa muốn tách ra mà bất lực, anh chỉ nghẹn ngào phun ra hai chữ: “Không được.”
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, anh quả thực đã rất sợ hãi, rất lâu rồi anh không khóc, ngoại trừ lần mới gặp ở Tây Tạng, tuy mất trí song tính cách vẫn cao ngạo lắm. Mà sự giày vò ban nãy chính là một kiểu sỉ nhục cực đoan, vì chúng không hề coi anh là con người. Độ tuổi tâm lý của anh mới chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu đựng nổi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vưu Minh Hứa lại bùng lên ngọn lửa cuồng nộ. Cô cắn chặt môi, nỗ lực đè nén tâm trạng này xuống, đồng thời cũng đối xử dịu dàng trước sự ỷ lại dựa dẫm của anh hơn.
Hứa Mộng Sơn đang chuẩn bị rời đi liền bị cô giữ lại: “Cậu lái xe, đưa bọn mình về.”
Chiếc xe cảnh sát trầm mặc lao vụt trong đêm tối. Hứa Mộng Sơn tự động biến mình thành người vô hình, yên tĩnh lái xe.
Vưu Minh Hứa vẫn ôm Ân Phùng, đầu anh dựa trên vai cô, ngồi im bất động như người chết.
Song Vưu Minh Hứa biết, cô bắt buộc phải vỗ về anh, bắt buộc phải giúp anh vượt qua cửa ải này. Cô nhớ lại khi còn ở Tây Tạng, anh ngây ngô như một đứa trẻ sơ sinh, không nói được một câu hoàn chỉnh. Rồi dần dần sáng dạ, bắt đầu nghịch ngợm, cười, chạy, giận dỗi với cô, thậm chí bắt đầu đưa suy luận phá án… Nhắm mắt lại, xuất hiện trong đầu cô chính là hình ảnh anh mặc cả một cây xanh lè đứng trước mặt cô nở nụ cười ngọt lịm tim gan.
Trong vô thức, cô vuốt ve gò má anh, nói: “Ban nãy… có phải rất đáng sợ?”
Anh không nói, cũng không động. Anh bỏ mặc Vưu Minh Hứa. Song hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên ngực áo cô.
Im lặng một chốc, Vưu Minh Hứa vươn tay nâng cằm để anh nhìn cô. Nhưng cô sững sờ khi nhìn vào đôi mắt đỏ sọng tia máu ấy. Thần sắc anh đặc biệt yên tĩnh, đến mức như vô hồn.
Trái tim Vưu Minh Hứa co rút, cô không biết nên làm thế nào, chỉ vô thức cúi đầu cọ mặt mình lên mặt anh. Khuôn mặt hai người lạnh lẽo như nhau nhưng hơi thở vô cùng ấm áp. Cô chiều theo anh tới mức hồ đồ.
“Xin lỗi.” Cô thủ thỉ. Vì bị cô liên lụy anh mới phải đối mặt với tình cảnh đó.
Anh cuối cùng cũng chịu cử động.
Cũng giống hệt như bao lần trước, anh nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt vào cô, rất chậm, từng chút từng chút một, giống hệt một con động vật nhỏ nhắn đáng yêu. Anh thân mật, quấn quýt cùng cô trong im lặng. Điều kỳ lạ chính là, đầu óc Vưu Minh Hứa lúc này chỉ còn một mảng trống rỗng, cô không muốn nghĩ gì, cũng chẳng có điều gì đáng để cô suy nghĩ.
Mặt anh mềm mềm, dù Vưu Minh Hứa nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một đường nét sống mũi, hốc mắt và bờ môi anh. Cô bỗng thấy nhịp hô hấp trở nên gấp gáp, anh cũng vậy. Cảm giác ấy mơ màng, nhỏ bé, xa lạ và nguy hiểm biết bao, song lại khiến người ta chẳng thể ngừng.
Cô cảm nhận được chút ẩm ướt khi môi anh lướt qua gò má. Vưu Minh Hứa biết trái tim mình đang run rẩy. Sau đó, bờ môi lành lạnh, hơi khô song đầy đặn ấy từ từ, chậm rãi trượt xuống, rất tự nhiên phủ lên làn môi cô.
Khi trước cô từng được sờ đôi môi cực kỳ gợi cảm đó, nó đã từng thuộc về một người đàn ông lão luyện và lạnh lùng. Từng chút hương vị thanh lạnh thuộc về Ân Phùng dần len lỏi vào khoang miệng cô. Có lẽ anh “không thầy mà hay”, hoặc giả trước kia từng thành thục việc này, làn môi anh run run, sau mấy lần liếm khẽ liền thành thạo tách mở môi cô.
Ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường vụt qua sau lưng anh, như làn sương mỏng che phủ tầm mắt Vưu Minh Hứa. Đường nét khuôn mặt điển trai trước mặt trở nên mơ hồ, anh giờ phút này chính là một người đàn ông rất mực bình thường. Cô từ từ khép mắt. Cảm giác duy nhất lúc này chính là không muốn ngừng lại.
Lưỡi anh lách vào miệng cô, đôi cánh tay ôm cô dần hữu lực, mười ngón tay đỡ chặt eo cô. Anh thậm chí còn chỉnh lại tư thế ngồi, để việc “ăn” môi cô càng thêm thuận lợi.
Hai người gần như dính chặt lấy nhau trên băng ghế sau chật chội. Cánh tay, cơ thể và hai chân đều chậm rãi cự động, đầu lưỡi vô cùng cuồng nhiệt quấn quýt trong khoang miệng đối phương.
Hôn một lúc lâu, chiếc xe bẻ tay lái, nụ hôn bất đắc dĩ kết thúc. Ân Phùng mở đôi mắt sáng ngời, có chút mông lung, nhiều nhất là niềm khao khát chưa được thỏa mãn, nhìn Vưu Minh Hứa.
Đôi môi Vưu Minh Hứa được anh hôn long lanh ánh nước, đôi mắt phượng với hàng mi dài cong vút yên tĩnh quan sát anh.
Hai người nhìn nhau một hồi, Ân Phùng nói: “A Hứa, Anh Tuấn muốn nữa.”
Gương mặt anh kề sát, cô nhìn rõ bóng người bé nhỏ phản chiếu trong đôi mắt ấy. Đôi tay anh cũng ôm chặt cô. Nhưng anh có hiểu chăng, tối nay, anh ôm cô trong ngực bằng đôi bàn tay của một người đàn ông, chứ không phải của một đứa trẻ?
Vưu Minh Hứa nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của chính mình: “Được mà.”
Chưa đợi nỗi hân hoan tan hết trong mắt anh, hoặc giả do cô không muốn nhìn đôi mắt ngây thơ đó, cô nâng tay che khuất, một tay khác ấn vai anh dựa sát lưng ghế, nghiêng người chủ động hôn.
Ban đầu, Ân Phùng còn hơi cứng ngắc vì không quen bị đè ra… hôn. Song cô quá mức dịu dàng, ngọt ngào và quyến rũ, anh quên bặt việc đè lại, chỉ càng ôm chặt cô hơn, mặc sức để cô hôn đủ thì thôi. Anh cũng phải… hôn cho đã. Não bộ anh như hiểu như không nguyên nhân của tất cả chuyện này. Nhưng anh biết chắc một điều: Anh chỉ muốn khóa cô trong ngực, hôn mãi hôn mãi.
Hứa Mộng Sơn liếc kính chiếu hậu, Vưu Minh Hứa đang nằm bò trên người Ân tác gia hôn hít. Cho dù là mặt than nghìn năm bất biến như Hứa Mộng Sơn cũng không khỏi nóng ran. Anh ấy nghĩ bụng: Má ơi, Vưu tỷ đúng là mất sạch nhân tính rồi.
Kể từ lúc bị mọi người phát hiện, Ân Phùng chỉ cúi đầu rúc cả người trong lòng Vưu Minh Hứa, không buồn để ý đến ai. Quần áo Vưu Minh Hứa vẫn ướt nhẹp, khoác chiếc khăn bông, một tay ôm Ân Phùng.
Chỉ có hai người họ mới nghe được giọng nói của đối phương.
“Chúng ta lên xe cứu hộ nhé?”
Ân Phùng lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Tôi không lên xe cứu thương, không đi! Không đi bệnh viện, đi thì sẽ không gặp chị được nữa. Tôi phải về nhà, về nhà! Lập tức về nhà!”
Anh ghì chặt eo Vưu Minh Hứa kéo về hướng chiếc xe của cô. Vưu Minh Hứa không thoát nổi, chỉ biết ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đang đứng ngơ ngác một bên.
Cô hét lên: “Nhìn tôi làm gì? Làm việc của các người đi. Được rồi, tôi sẽ phụ trách lo cho Ân tác gia.”
Mọi người lập tức tản ra, Phán Giai lo lắng: “Anh ấy thực sự không sao chứ ạ?” Hứa Mộng Sơn: “Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Vưu Minh Hứa cúi đầu, tên này còn đang cong lưng cúi người ôm cô hệt như con tôm luộc. Mái tóc ướt nhẹp dính trên trán làm bật lên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, anh lúc này càng thêm giống một đứa trẻ.
Vưu Minh Hứa khẽ vuốt ve mái tóc anh, nói: “Được rồi, nếu đã không sao thì chúng ta về nhà. Anh buông ra, tôi lái xe.”
Anh cúi đầu im phăng phắc nhưng vòng ôm càng thêm siết. Vưu Minh Hứa muốn tách ra mà bất lực, anh chỉ nghẹn ngào phun ra hai chữ: “Không được.”
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, anh quả thực đã rất sợ hãi, rất lâu rồi anh không khóc, ngoại trừ lần mới gặp ở Tây Tạng, tuy mất trí song tính cách vẫn cao ngạo lắm. Mà sự giày vò ban nãy chính là một kiểu sỉ nhục cực đoan, vì chúng không hề coi anh là con người. Độ tuổi tâm lý của anh mới chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu đựng nổi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vưu Minh Hứa lại bùng lên ngọn lửa cuồng nộ. Cô cắn chặt môi, nỗ lực đè nén tâm trạng này xuống, đồng thời cũng đối xử dịu dàng trước sự ỷ lại dựa dẫm của anh hơn.
Hứa Mộng Sơn đang chuẩn bị rời đi liền bị cô giữ lại: “Cậu lái xe, đưa bọn mình về.”
Chiếc xe cảnh sát trầm mặc lao vụt trong đêm tối. Hứa Mộng Sơn tự động biến mình thành người vô hình, yên tĩnh lái xe.
Vưu Minh Hứa vẫn ôm Ân Phùng, đầu anh dựa trên vai cô, ngồi im bất động như người chết.
Song Vưu Minh Hứa biết, cô bắt buộc phải vỗ về anh, bắt buộc phải giúp anh vượt qua cửa ải này. Cô nhớ lại khi còn ở Tây Tạng, anh ngây ngô như một đứa trẻ sơ sinh, không nói được một câu hoàn chỉnh. Rồi dần dần sáng dạ, bắt đầu nghịch ngợm, cười, chạy, giận dỗi với cô, thậm chí bắt đầu đưa suy luận phá án… Nhắm mắt lại, xuất hiện trong đầu cô chính là hình ảnh anh mặc cả một cây xanh lè đứng trước mặt cô nở nụ cười ngọt lịm tim gan.
Trong vô thức, cô vuốt ve gò má anh, nói: “Ban nãy… có phải rất đáng sợ?”
Anh không nói, cũng không động. Anh bỏ mặc Vưu Minh Hứa. Song hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên ngực áo cô.
Im lặng một chốc, Vưu Minh Hứa vươn tay nâng cằm để anh nhìn cô. Nhưng cô sững sờ khi nhìn vào đôi mắt đỏ sọng tia máu ấy. Thần sắc anh đặc biệt yên tĩnh, đến mức như vô hồn.
Trái tim Vưu Minh Hứa co rút, cô không biết nên làm thế nào, chỉ vô thức cúi đầu cọ mặt mình lên mặt anh. Khuôn mặt hai người lạnh lẽo như nhau nhưng hơi thở vô cùng ấm áp. Cô chiều theo anh tới mức hồ đồ.
“Xin lỗi.” Cô thủ thỉ. Vì bị cô liên lụy anh mới phải đối mặt với tình cảnh đó.
Anh cuối cùng cũng chịu cử động.
Cũng giống hệt như bao lần trước, anh nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt vào cô, rất chậm, từng chút từng chút một, giống hệt một con động vật nhỏ nhắn đáng yêu. Anh thân mật, quấn quýt cùng cô trong im lặng. Điều kỳ lạ chính là, đầu óc Vưu Minh Hứa lúc này chỉ còn một mảng trống rỗng, cô không muốn nghĩ gì, cũng chẳng có điều gì đáng để cô suy nghĩ.
Mặt anh mềm mềm, dù Vưu Minh Hứa nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một đường nét sống mũi, hốc mắt và bờ môi anh. Cô bỗng thấy nhịp hô hấp trở nên gấp gáp, anh cũng vậy. Cảm giác ấy mơ màng, nhỏ bé, xa lạ và nguy hiểm biết bao, song lại khiến người ta chẳng thể ngừng.
Cô cảm nhận được chút ẩm ướt khi môi anh lướt qua gò má. Vưu Minh Hứa biết trái tim mình đang run rẩy. Sau đó, bờ môi lành lạnh, hơi khô song đầy đặn ấy từ từ, chậm rãi trượt xuống, rất tự nhiên phủ lên làn môi cô.
Khi trước cô từng được sờ đôi môi cực kỳ gợi cảm đó, nó đã từng thuộc về một người đàn ông lão luyện và lạnh lùng. Từng chút hương vị thanh lạnh thuộc về Ân Phùng dần len lỏi vào khoang miệng cô. Có lẽ anh “không thầy mà hay”, hoặc giả trước kia từng thành thục việc này, làn môi anh run run, sau mấy lần liếm khẽ liền thành thạo tách mở môi cô.
Ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường vụt qua sau lưng anh, như làn sương mỏng che phủ tầm mắt Vưu Minh Hứa. Đường nét khuôn mặt điển trai trước mặt trở nên mơ hồ, anh giờ phút này chính là một người đàn ông rất mực bình thường. Cô từ từ khép mắt. Cảm giác duy nhất lúc này chính là không muốn ngừng lại.
Lưỡi anh lách vào miệng cô, đôi cánh tay ôm cô dần hữu lực, mười ngón tay đỡ chặt eo cô. Anh thậm chí còn chỉnh lại tư thế ngồi, để việc “ăn” môi cô càng thêm thuận lợi.
Hai người gần như dính chặt lấy nhau trên băng ghế sau chật chội. Cánh tay, cơ thể và hai chân đều chậm rãi cự động, đầu lưỡi vô cùng cuồng nhiệt quấn quýt trong khoang miệng đối phương.
Hôn một lúc lâu, chiếc xe bẻ tay lái, nụ hôn bất đắc dĩ kết thúc. Ân Phùng mở đôi mắt sáng ngời, có chút mông lung, nhiều nhất là niềm khao khát chưa được thỏa mãn, nhìn Vưu Minh Hứa.
Đôi môi Vưu Minh Hứa được anh hôn long lanh ánh nước, đôi mắt phượng với hàng mi dài cong vút yên tĩnh quan sát anh.
Hai người nhìn nhau một hồi, Ân Phùng nói: “A Hứa, Anh Tuấn muốn nữa.”
Gương mặt anh kề sát, cô nhìn rõ bóng người bé nhỏ phản chiếu trong đôi mắt ấy. Đôi tay anh cũng ôm chặt cô. Nhưng anh có hiểu chăng, tối nay, anh ôm cô trong ngực bằng đôi bàn tay của một người đàn ông, chứ không phải của một đứa trẻ?
Vưu Minh Hứa nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của chính mình: “Được mà.”
Chưa đợi nỗi hân hoan tan hết trong mắt anh, hoặc giả do cô không muốn nhìn đôi mắt ngây thơ đó, cô nâng tay che khuất, một tay khác ấn vai anh dựa sát lưng ghế, nghiêng người chủ động hôn.
Ban đầu, Ân Phùng còn hơi cứng ngắc vì không quen bị đè ra… hôn. Song cô quá mức dịu dàng, ngọt ngào và quyến rũ, anh quên bặt việc đè lại, chỉ càng ôm chặt cô hơn, mặc sức để cô hôn đủ thì thôi. Anh cũng phải… hôn cho đã. Não bộ anh như hiểu như không nguyên nhân của tất cả chuyện này. Nhưng anh biết chắc một điều: Anh chỉ muốn khóa cô trong ngực, hôn mãi hôn mãi.
Hứa Mộng Sơn liếc kính chiếu hậu, Vưu Minh Hứa đang nằm bò trên người Ân tác gia hôn hít. Cho dù là mặt than nghìn năm bất biến như Hứa Mộng Sơn cũng không khỏi nóng ran. Anh ấy nghĩ bụng: Má ơi, Vưu tỷ đúng là mất sạch nhân tính rồi.
Bình luận facebook