Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Tối chớm thu mát mẻ, trước lối vào tòa thư viện thành phố đông nghịt người, ai nấy đều vô cùng hứng khởi, phần lớn trong tay họ đều cầm sách, có người còn nâng cao tấm banner. Đến những người đi đường cũng phát hiện ra, chắc hôm nay tòa thư viện tổ chức hoạt động quan trọng, có sự tham gia của nhân vật nổi tiếng nào đó mới khiến nhiều người hưng phấn thế này.
Hơn nữa người hâm mộ ngoài thanh niên trẻ tuổi còn có một vài phần tử tri thức trong độ tuổi trung niên, thậm chí còn có cả những người già đeo kính, tóc đã hoa râm. Bìa cuốn sách bọn họ cầm trên tay đều in tên của cùng một người.
Vưu Minh Hứa đứng ngoài tòa nhà mà thấy nóng hừng hực. Tiết trời chưa lạnh, rất nhiều người vẫn mặc áo ngắn tay, chỉ có duy nhất một mình cô mặc chiếc áo khoác gió che toàn thân, cổ áo được kéo dựng lên, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít không khỏi khiến những người xung quanh chú ý.
Vưu Minh Hứa bất động như sơn trong dòng người.
Đợi tới khi mọi người vào gần hết, bên trong tòa nhà cũng vọng ra tiếng giới thiệu của MC, Vưu Minh Hứa mới đến trước quầy mua một quyển sách của Ân Phùng và vé vào cửa.
Tòa thư viện có bốn tầng, mỗi tầng đều chật kín người, lê bước cũng vô cùng khó khăn, trung tâm tầng một là nơi diễn ra hoạt động lại càng bị vô vàn lớp người bao chặt.
Chính giữa là tấm phông nền cực lớn in hình một chồng sách cùng chân dung “người nào đó” đeo kính, mặc sơ mi. Vưu Minh Hứa như nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm: trí thức, uyên bác, điềm tĩnh và tinh anh.
Tất nhiên, đây chính là bức ảnh chụp anh của quá khứ.
Cô muốn nghển cổ xem nhưng lại bị nhóm người phía trước che khuất tầm nhìn. Có điều, họ làm sao có thể cản được một cảnh sát hình sự. Cô quan sát một lượt địa hình và mật độ phân bố người nơi đây, chọn vị trí trên tầng hai bèn đi luôn về phía đó.
Quả nhiên chỗ này thông thoáng hơn nhiều, cô dễ dàng đi tới hàng đầu, bám vào lan can, nhìn xuống khu tầng một.
Cô nhìn thấy “người nào đó” như vầng trăng sáng giữa bầu trời đang ngồi vị trí trung tâm.
Ân Phùng mặc bộ quần áo giống hệt trên báo làm tăng thêm nét đĩnh đạc, tóc được tạo kiểu gọn gàng và đeo kính, song Vưu Minh Hứa vẫn nhận ra khí chất khác biệt so với hình ảnh trên mặt báo. Bởi anh đang nở nụ cười ngọt ngào với người hâm mộ, đôi mắt sáng ngời mang chút trẻ con.
Hai cô gái bên cạnh Vưu Minh Hứa rì rầm: “Woa, Ân Phùng cười đáng yêu quá đi mất!”
“Mình bảo này, mình còn là fan ruột đấy. Ân Phùng luôn rất cứng rắn, còn chăm chỉ luyện tập thể hình lắm, từng khoe cơ bụng tám múi trên Weibo nữa đấy, woa… Nhưng quả thật không ngờ anh ấy còn mặt đáng yêu thế này. Cậu không thấy hôm nay anh ấy rất trẻ trung sao? Toi rồi, mê anh ấy chết mất thôi!”
Vưu Minh Hứa không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, cơ bụng tám múi quả là có thật. Cô bỗng nhớ lại cảnh tượng trên giường tối qua, chiếc áo phông bị vén qua thắt lưng lộ ra vùng bụng dưới rắn chắc cân xứng. Còn cả, anh đỏ mắt ôm cô, đè cô, miệng không ngớt những lời sỗ sàng…
Ý cười trên khuôn mặt cô vụt tắt, cổ họng khô rát tắc nghẹn, tiếp tục đứng từ trên cao nhìn xuống.
Đúng lúc này, MC cất tiếng: “Mọi người từ rất nhiều nơi, thậm chí có cả những bạn đọc đến từ thành phố khác cũng tới để được gặp thầy Ân một lần. Thầy Ân của chúng ta yêu bạn đọc nhất đấy, sao có thể không có phúc lợi cho được? Mọi người cùng đoán xem, tiết mục tiếp theo sẽ là gì nhỉ?”
“Piano, piano, piano —” Tất cả người hâm mộ bên dưới cùng đồng loạn hô lên.
Chiếc đàn piano đã được đặt gọn một bên sân khấu từ lâu.
Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, trong mắt cô, anh giống một chàng thanh niên thanh tú, nụ cười có chút bẽn lẽn cùng ánh mắt long lanh như mang từng lớp sóng ánh sáng. Có lẽ vì không quen thắt cà vạt nên khuôn mặt anh hơi ửng đỏ, anh bèn nhấc tay nới lỏng cổ áo, cúc áo trên cùng đã được cởi ra.
Bên dưới khán đài vang lên tiếng hò hét hưng phấn điên cuồng.
Anh chợt khựng lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh như đang tìm kiếm điều gì. Vưu Minh Hứa giật mình, cúi đầu giấu mặt trong cổ áo theo bản năng.
Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên. Anh đã ngồi xuống trước cây đàn, góc mặt nghiêng trầm tĩnh. Một tay cô chống cằm, yên tĩnh ngắm nhìn.
Dáng ngồi anh ngay ngắn. Dù Vưu Minh Hứa chỉ là gà mờ song vẫn có thể cảm nhận được phong phạm đại gia qua từng hành động của anh. Hai cánh tay anh hạ xuống, một chuỗi âm thanh đẹp đẽ vang lên tựa lưu quang trong đêm thâu trút xuống bốn bề.
Chớp mắt, cả tòa nhà vang vọng những tràng vỗ tay giòn giã rồi rất nhanh lại trở về tĩnh lặng, mọi người đều cùng say mê trong điệu nhạc của một người được xứng danh đại tài tử quốc gia.
Ánh sáng mơ hồ phản chiếu trên bề mặt đen bóng của chiếc đàn, làm nổi bật người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng, đeo mắt kính, vô cùng nghiêm túc và chăm chú đánh đàn. Anh của lúc này không còn là tên ngốc lúc nào cũng dính lấy Vưu Minh Hứa, cũng chẳng còn là người đàn ông cường thế khôn ngoan trên bức ảnh. Hoặc giả, hai bóng hình ấy đã cùng được dung hòa trong nghệ thuật. Mỗi nốt nhạc gấp rút, ngân vang dưới từng cử động ngón tay, toàn thân anh toát lên khí chất kiên định và ấm áp. Trưởng thành hơn Vưu Anh Tuấn, cũng sạch sẽ thanh thoát hơn Ân Phùng của quá khứ rất nhiều.
Vưu Minh Hứa say mê ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh bắt đầu đàn tới khúc cao trào, dưới khán đài không ngừng vọng lên tiếng kinh hô. Anh dường như cũng đắc ý, nở nụ cười toe toét.
Vưu Minh Hứa bất chợt cười theo.
Tên ngốc này đúng là dương dương tự đắc!
Mọi thứ vô cùng yên tĩnh, vô cùng tự nhiên, cũng xảy ra lặng lẽ vô cùng. Nụ cười của anh sững lại, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên khu tầng hai.
Chính xác một cách lạ thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh nhìn trúng vào góc Vưu Minh Hứa đang đứng.
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Hiện tại có trốn cũng không kịp. Dù đã đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, chỉ còn duy nhất đôi mắt hở ra ngoài, đường nét cơ thể cũng đã bị chiếc áo khoác gió dài thượt che khuất. Song cách nhiều người như vậy, Vưu Minh Hứa vẫn cảm nhận rõ tầm mắt anh và cô đang chạm thẳng vào nhau.
Cảm giác cổ họng khô khốc lại tràn tới. Trong khoảnh khắc ấy, tư duy của Vưu Minh Hứa cũng trở nên ngưng trệ, âm thầm đối mắt cùng anh.
Sau đó, anh cười với cô. Nụ cười ấy như cầu vồng sau mưa, như vạn hoa đua nở trong trời xuân ấm áp, tựa có luồng ánh sáng đậu trên khuôn mặt, trên hàm răng trắng bóng của anh. Thậm chí đôi tay anh cũng ngừng đàn, buông thõng bên người, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn hệt như lúc ở nhà.
Toàn bộ người trong hội trường đều cùng nhìn theo tầm mắt anh, Vưu Minh Hứa lập tức lùi lại, rút lui khỏi đám người. Những cô nàng đứng cạnh cô “thụ sủng nhược kinh”*, thi nhau ôm mặt nhìn ngó xung quanh, muốn xác nhận xem rốt cuộc Ân Phùng đang cười với ai.
* “Thục sủng nhược kinh”: bỗng được quan tâm, chiều chuộng mà cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Vưu Minh Hứa cảm giác vành tai như bốc khói, vội xuyên qua dòng người thoát khỏi tòa thư viện. Cô thầm nghĩ: Chết tiệt, tên này là cún thật đấy à? Vậy mà cũng tìm được cô?
———
Màn đêm dần buông xuống.
Ân Phùng khẽ khàng mở cửa, phòng khách tối om om. Cửa phòng Vưu Minh Hứa đóng chặt, ánh sáng đèn len lỏi qua khe cửa.
Hơn nữa người hâm mộ ngoài thanh niên trẻ tuổi còn có một vài phần tử tri thức trong độ tuổi trung niên, thậm chí còn có cả những người già đeo kính, tóc đã hoa râm. Bìa cuốn sách bọn họ cầm trên tay đều in tên của cùng một người.
Vưu Minh Hứa đứng ngoài tòa nhà mà thấy nóng hừng hực. Tiết trời chưa lạnh, rất nhiều người vẫn mặc áo ngắn tay, chỉ có duy nhất một mình cô mặc chiếc áo khoác gió che toàn thân, cổ áo được kéo dựng lên, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít không khỏi khiến những người xung quanh chú ý.
Vưu Minh Hứa bất động như sơn trong dòng người.
Đợi tới khi mọi người vào gần hết, bên trong tòa nhà cũng vọng ra tiếng giới thiệu của MC, Vưu Minh Hứa mới đến trước quầy mua một quyển sách của Ân Phùng và vé vào cửa.
Tòa thư viện có bốn tầng, mỗi tầng đều chật kín người, lê bước cũng vô cùng khó khăn, trung tâm tầng một là nơi diễn ra hoạt động lại càng bị vô vàn lớp người bao chặt.
Chính giữa là tấm phông nền cực lớn in hình một chồng sách cùng chân dung “người nào đó” đeo kính, mặc sơ mi. Vưu Minh Hứa như nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm: trí thức, uyên bác, điềm tĩnh và tinh anh.
Tất nhiên, đây chính là bức ảnh chụp anh của quá khứ.
Cô muốn nghển cổ xem nhưng lại bị nhóm người phía trước che khuất tầm nhìn. Có điều, họ làm sao có thể cản được một cảnh sát hình sự. Cô quan sát một lượt địa hình và mật độ phân bố người nơi đây, chọn vị trí trên tầng hai bèn đi luôn về phía đó.
Quả nhiên chỗ này thông thoáng hơn nhiều, cô dễ dàng đi tới hàng đầu, bám vào lan can, nhìn xuống khu tầng một.
Cô nhìn thấy “người nào đó” như vầng trăng sáng giữa bầu trời đang ngồi vị trí trung tâm.
Ân Phùng mặc bộ quần áo giống hệt trên báo làm tăng thêm nét đĩnh đạc, tóc được tạo kiểu gọn gàng và đeo kính, song Vưu Minh Hứa vẫn nhận ra khí chất khác biệt so với hình ảnh trên mặt báo. Bởi anh đang nở nụ cười ngọt ngào với người hâm mộ, đôi mắt sáng ngời mang chút trẻ con.
Hai cô gái bên cạnh Vưu Minh Hứa rì rầm: “Woa, Ân Phùng cười đáng yêu quá đi mất!”
“Mình bảo này, mình còn là fan ruột đấy. Ân Phùng luôn rất cứng rắn, còn chăm chỉ luyện tập thể hình lắm, từng khoe cơ bụng tám múi trên Weibo nữa đấy, woa… Nhưng quả thật không ngờ anh ấy còn mặt đáng yêu thế này. Cậu không thấy hôm nay anh ấy rất trẻ trung sao? Toi rồi, mê anh ấy chết mất thôi!”
Vưu Minh Hứa không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, cơ bụng tám múi quả là có thật. Cô bỗng nhớ lại cảnh tượng trên giường tối qua, chiếc áo phông bị vén qua thắt lưng lộ ra vùng bụng dưới rắn chắc cân xứng. Còn cả, anh đỏ mắt ôm cô, đè cô, miệng không ngớt những lời sỗ sàng…
Ý cười trên khuôn mặt cô vụt tắt, cổ họng khô rát tắc nghẹn, tiếp tục đứng từ trên cao nhìn xuống.
Đúng lúc này, MC cất tiếng: “Mọi người từ rất nhiều nơi, thậm chí có cả những bạn đọc đến từ thành phố khác cũng tới để được gặp thầy Ân một lần. Thầy Ân của chúng ta yêu bạn đọc nhất đấy, sao có thể không có phúc lợi cho được? Mọi người cùng đoán xem, tiết mục tiếp theo sẽ là gì nhỉ?”
“Piano, piano, piano —” Tất cả người hâm mộ bên dưới cùng đồng loạn hô lên.
Chiếc đàn piano đã được đặt gọn một bên sân khấu từ lâu.
Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, trong mắt cô, anh giống một chàng thanh niên thanh tú, nụ cười có chút bẽn lẽn cùng ánh mắt long lanh như mang từng lớp sóng ánh sáng. Có lẽ vì không quen thắt cà vạt nên khuôn mặt anh hơi ửng đỏ, anh bèn nhấc tay nới lỏng cổ áo, cúc áo trên cùng đã được cởi ra.
Bên dưới khán đài vang lên tiếng hò hét hưng phấn điên cuồng.
Anh chợt khựng lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh như đang tìm kiếm điều gì. Vưu Minh Hứa giật mình, cúi đầu giấu mặt trong cổ áo theo bản năng.
Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên. Anh đã ngồi xuống trước cây đàn, góc mặt nghiêng trầm tĩnh. Một tay cô chống cằm, yên tĩnh ngắm nhìn.
Dáng ngồi anh ngay ngắn. Dù Vưu Minh Hứa chỉ là gà mờ song vẫn có thể cảm nhận được phong phạm đại gia qua từng hành động của anh. Hai cánh tay anh hạ xuống, một chuỗi âm thanh đẹp đẽ vang lên tựa lưu quang trong đêm thâu trút xuống bốn bề.
Chớp mắt, cả tòa nhà vang vọng những tràng vỗ tay giòn giã rồi rất nhanh lại trở về tĩnh lặng, mọi người đều cùng say mê trong điệu nhạc của một người được xứng danh đại tài tử quốc gia.
Ánh sáng mơ hồ phản chiếu trên bề mặt đen bóng của chiếc đàn, làm nổi bật người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng, đeo mắt kính, vô cùng nghiêm túc và chăm chú đánh đàn. Anh của lúc này không còn là tên ngốc lúc nào cũng dính lấy Vưu Minh Hứa, cũng chẳng còn là người đàn ông cường thế khôn ngoan trên bức ảnh. Hoặc giả, hai bóng hình ấy đã cùng được dung hòa trong nghệ thuật. Mỗi nốt nhạc gấp rút, ngân vang dưới từng cử động ngón tay, toàn thân anh toát lên khí chất kiên định và ấm áp. Trưởng thành hơn Vưu Anh Tuấn, cũng sạch sẽ thanh thoát hơn Ân Phùng của quá khứ rất nhiều.
Vưu Minh Hứa say mê ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh bắt đầu đàn tới khúc cao trào, dưới khán đài không ngừng vọng lên tiếng kinh hô. Anh dường như cũng đắc ý, nở nụ cười toe toét.
Vưu Minh Hứa bất chợt cười theo.
Tên ngốc này đúng là dương dương tự đắc!
Mọi thứ vô cùng yên tĩnh, vô cùng tự nhiên, cũng xảy ra lặng lẽ vô cùng. Nụ cười của anh sững lại, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên khu tầng hai.
Chính xác một cách lạ thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh nhìn trúng vào góc Vưu Minh Hứa đang đứng.
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Hiện tại có trốn cũng không kịp. Dù đã đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, chỉ còn duy nhất đôi mắt hở ra ngoài, đường nét cơ thể cũng đã bị chiếc áo khoác gió dài thượt che khuất. Song cách nhiều người như vậy, Vưu Minh Hứa vẫn cảm nhận rõ tầm mắt anh và cô đang chạm thẳng vào nhau.
Cảm giác cổ họng khô khốc lại tràn tới. Trong khoảnh khắc ấy, tư duy của Vưu Minh Hứa cũng trở nên ngưng trệ, âm thầm đối mắt cùng anh.
Sau đó, anh cười với cô. Nụ cười ấy như cầu vồng sau mưa, như vạn hoa đua nở trong trời xuân ấm áp, tựa có luồng ánh sáng đậu trên khuôn mặt, trên hàm răng trắng bóng của anh. Thậm chí đôi tay anh cũng ngừng đàn, buông thõng bên người, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn hệt như lúc ở nhà.
Toàn bộ người trong hội trường đều cùng nhìn theo tầm mắt anh, Vưu Minh Hứa lập tức lùi lại, rút lui khỏi đám người. Những cô nàng đứng cạnh cô “thụ sủng nhược kinh”*, thi nhau ôm mặt nhìn ngó xung quanh, muốn xác nhận xem rốt cuộc Ân Phùng đang cười với ai.
* “Thục sủng nhược kinh”: bỗng được quan tâm, chiều chuộng mà cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Vưu Minh Hứa cảm giác vành tai như bốc khói, vội xuyên qua dòng người thoát khỏi tòa thư viện. Cô thầm nghĩ: Chết tiệt, tên này là cún thật đấy à? Vậy mà cũng tìm được cô?
———
Màn đêm dần buông xuống.
Ân Phùng khẽ khàng mở cửa, phòng khách tối om om. Cửa phòng Vưu Minh Hứa đóng chặt, ánh sáng đèn len lỏi qua khe cửa.
Bình luận facebook