Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Sau khi tan họp, mọi người ra khỏi phòng hội nghị. Tổ Vưu Minh Hứa ít nhiều cũng có chút ảo não.
Vưu Minh Hứa đi rất nhanh, Ân Phùng đi sát theo sau, chẳng mấy chốc đã kéo giãn khoảng cách với đám đông. Đến góc rẽ thang máy, cô bỗng quay người, vừa chỉ vào tấm thẻ chuyên gia trên ngực anh vừa nói: “Ban nãy Lão Đàm dừng hướng điều tra Phân Kim Bảo sao anh không ngăn cản? Anh có thứ này, chưa biết chừng lời nói còn có trọng lượng hơn tôi.”
Ân Phùng nói: “A Hứa, tôi là một cố vấn, không thể can thiệp vào phương hướng điều tra của các cô.”
Vưu Minh Hứa sững người, cô đang làm cái gì thế này, sao lại trút giận lên anh như một cô nhóc tuổi mới lớn thế nhỉ. Cô vuốt mũi, không xin lỗi mà đi thẳng.
Ân Phùng bám sát theo sau, giọng nói mang ý cười: “A Hứa sờ mũi là chột dạ rồi.”
Vưu Minh Hứa không muốn để ý đến anh. Kết quả lại nghe thấy anh nói: “Cô không cần vội, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ.”
Cô bực mình đáp: “Bắt kiểu gì?”
Anh nói: “Tôi sẽ tìm được kẻ hoàn toàn phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm để mang về cho cô.”
Vưu Minh Hứa dừng bước, quay đầu, thứ cô nhìn thấy là đôi mắt trong trẻo kiên định, nắm chắc phần thắng. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ với cô. Suốt những năm này, cô đã dần hình thành thói quen độc lập, không dựa dẫm vào bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên có người nhẹ nhàng nói sẽ gánh vác mọi điều thay cô, quan trọng nhất, người đó còn là Ân Phùng – người một tay cô “nuôi lớn”….
Cảm giác khác lạ lại len lỏi trong tim, Vưu Minh Hứa tiếp tục tiến về phía trước. Ân Phùng trầm lặng theo sau. Một lúc sau cô mới nói tiếp: “Tôi sẽ không từ bỏ tuyến điều tra công ty Phân Kim Bảo. Trực giác tôi mách bảo, bọn chúng có vấn đề. Hai nạn nhân đều cùng có quan hệ với công ty này là điều bất thường. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế. Anh tìm kẻ phù hợp với chân dung, bọn họ tìm xe và vân tay. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa thấy hy vọng gì từ con đường này nhưng vẫn tin rằng nó chắc chắn là lối đi chính xác.”
Ân Phùng vừa định “Ừm” một tiếng tán thành bỗng ý thức được cô đang giãi bày suy nghĩ cùng anh. Khuôn mặt cô vẫn quật cường như thế, nhưng ngữ khí ban nãy rõ ràng cũng bộc lộ ra chút băn khoăn và không biết phải làm sao.
Cô là Vưu Minh Hứa, không có chuyện gì là cô không giải quyết được, một Vưu Minh Hứa trước nay chưa từng yếu đuối. Vậy mà lúc này cô đang nhẹ nhàng tâm sự với chỉ một mình anh. Có lẽ đến chính bản thân cô cũng không ý thức được sự thân mật về tinh thần này. Song Ân Phùng hiểu rồi. Trái tim bọn họ có lẽ còn gần nhau hơn cô tưởng rất nhiều.
Một cánh tay chống lên tường chặn đứng bước chân Vưu Minh Hứa. Cô quay đầu liền thấy một cặp mắt trầm tĩnh chân thành, không một chút ngốc nghếch nào đang nhìn mình đau đáu. Anh cười khẽ, nụ cười như hoa nở mùa xuân: “A Hứa, chúng ta cược đi.”
Vưu Minh Hứa hất cằm.
Ân Phùng cười xán lạn: “Xem ai bắt được hung thủ trước. Nếu cô bắt được trước, tôi có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cô, chỉ cần yêu cầu đó nằm trong phạm vi năng lực và tiền tài của tôi.”
Vưu Minh Hứa thấy anh thực nhạt nhẽo, hỏi: “Vậy nếu anh thắng thì sao? Có điều kiện gì?”
“Làm” cô. Hai chữ này gần như tự động nhảy ra trong đầu Ân Phùng mang theo một loại xúc cảm kín đáo mà bỏng rát. Nhưng anh cúi đầu, chỉ để cô nhìn được vành tai hơi ửng đỏ: “Tùy cô, cô thưởng thứ gì tôi đều thích.”
Nhìn dáng vẻ như cô dâu nhà lành của anh, Vưu Minh Hứa vốn định trêu chọc vài câu bỗng nghe được từ “thưởng”, trái tim cô như bị thứ gì nhéo nhẹ, nhất thời không nhận ra Ân Phùng cố ý hay chỉ vô tình, “thưởng” này có phải “thưởng” kia hay không.
Cô ngoảnh mặt đi: “Tính sau.”
———
Nói là làm. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn thay cảnh phục, lái xe thẳng tới nhà Trần Chiêu Từ. Những cảnh sát theo dõi Trần Chiêu Từ đều đã rút khỏi vị trí, chỉ còn lại bọn họ và anh ta, có lẽ đây cũng là lần giao tranh cuối cùng.
Nhà Trần Chiêu Từ cũng nằm gần đại học Hoài Thành. Hiện tại đang giờ chạng vạng, xung quanh đông đúc, sau khi dừng xe, bọn họ quyết định đi thẳng lên lầu, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy bóng hình quen mắt của Trần Chiêu Từ đang đi ra khỏi cổng tòa nhà.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trao đổi qua ánh mắt, hiện tại chẳng cần phải đắn đo điều gì, chỉ cần lấy danh nghĩa điều tra hung án, trực tiếp mời anh ta về đồn hợp tác là được.
Trần Chiêu Từ không vội lên xe mà đứng ven đường hút thuốc, đồng thời ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Tầm mắt của anh ta cùng hai cảnh sát giao nhau. Anh ta hơi ngây ra, quan sát bọn họ rồi bỏ đi ngay.
“Tinh như cú.” Hứa Mộng Sơn thẳng thừng đánh giá một câu.
Vưu Minh Hứa: “Cậu rất có ý kiến với anh ta?”
Hứa Mộng Sơn quay đi: “Không có.”
Trong lúc nói chuyện, hai người tiến dần về phía Trần Chiêu Từ ngày một gần. Trần Chiêu Từ nhìn sang hướng khác, chốc chốc hút mấy hơi thuốc, song khóe mắt vẫn liếc nhìn về phía còn lại. Tuy động tác tay hơi khựng lại nhưng sắc mặt vẫn bình thản.
Đã gần đến trước mặt anh ta, kẻ mù cũng có thể nhận ra cơ thể Trần Chiêu Từ hơi cứng lại, Vưu Minh Hứa có chút buồn cười, cô vô cùng căm ghét loại rắn độc nhìn như vô hại này, vừa định hù dọa anh ta một trận thì chuông điện thoại bỗng reo vang.
Hai người dừng bước tại nơi cách Trần Chiêu Từ khoảng năm, sáu mét. Là cuộc gọi của Phán Giai, Vưu Minh Hứa vừa nhận điện vừa tiến về phía trước: “Chuyện gì?”
Phán Giai nói: “Các chị có bắt người không? Em vừa nhận được tin nhắn của Trần Chiêu Từ hẹn ngày mai đến công ty bàn bạc, nói là xem còn cách nào khác không.”
Vưu Minh Hứa: “Biết rồi.” Cô liếc nhìn Hứa Mộng Sơn rồi cất điện thoại. Hai người đi lướt qua Trần Chiêu Từ.
Thấy hai người cảnh sát cười cười nói nói bước vào một cửa tiệm, Trần Chiêu Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh rồi lên xe. Chỉ có điều, lái xe được một đoạn, anh ta lại quay đầu nhìn về cửa tiệm, lấy điện thoại, cau mày xem tin nhắn đồng ý gặp mặt của Phán Linh Linh.
———
Đêm, Vưu Minh Hứa, Phán Giai, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng cùng ngồi trong một quán lẩu giò heo.
Phán Giai nói: “Để em đi đi. Hiện tại đã điều chỉnh toàn bộ phương hướng điều tra. Giờ có báo cáo tình hình cho cấp trên thì có lẽ cũng vẫn để chúng ta đưa Trần Chiêu Từ về tra hỏi, làm sao thu được kết quả gì? Như thế công sức bỏ ra suốt hai tuần vừa qua khác nào bỏ sông bỏ bể. Để em đi do thám, lần này vào được hang ổ công ty, chưa biết chừng sẽ thu được kết quả đấy!”
Vưu Minh Hứa hỏi: “Mộng Sơn?”
Hứa Mộng Sơn đặt cốc bia xuống, nói: “Báo cáo với Lão Đàm, lãnh đạo nói điều tra thế nào thì điều tra theo thế ấy.”
Phán Giai đập anh: “Hứa hồ ly, dạo này sao anh hay do dự thế? Hứa Mộng Sơn dám nghĩ dám làm ngày trước đi đâu mất rồi? Báo cáo Lão Đàm là sẽ ngừng hành động, vậy thì hai tuần nay của em là công cốc hả?”
Hứa Mộng Sơn bất động như sơn để mặc cô ấy dày vò.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, anh ấy làm như không tiếp tục cúi đầu uống bia. Cô hỏi tiếp: “Ân Phùng, anh nói xem?”
Kết quả, vừa quay đầu liền nhìn thấy, dưới ánh đèn lấp lánh, người đàn ông mặc chiếc áo len đen, lộ ra cần cổ thon dài, khuôn mặt nghiêng như họa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cốc bia trong tay, đang vươn đầu lưỡi liếm cánh môi dưới.
Vưu Minh Hứa đi rất nhanh, Ân Phùng đi sát theo sau, chẳng mấy chốc đã kéo giãn khoảng cách với đám đông. Đến góc rẽ thang máy, cô bỗng quay người, vừa chỉ vào tấm thẻ chuyên gia trên ngực anh vừa nói: “Ban nãy Lão Đàm dừng hướng điều tra Phân Kim Bảo sao anh không ngăn cản? Anh có thứ này, chưa biết chừng lời nói còn có trọng lượng hơn tôi.”
Ân Phùng nói: “A Hứa, tôi là một cố vấn, không thể can thiệp vào phương hướng điều tra của các cô.”
Vưu Minh Hứa sững người, cô đang làm cái gì thế này, sao lại trút giận lên anh như một cô nhóc tuổi mới lớn thế nhỉ. Cô vuốt mũi, không xin lỗi mà đi thẳng.
Ân Phùng bám sát theo sau, giọng nói mang ý cười: “A Hứa sờ mũi là chột dạ rồi.”
Vưu Minh Hứa không muốn để ý đến anh. Kết quả lại nghe thấy anh nói: “Cô không cần vội, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ.”
Cô bực mình đáp: “Bắt kiểu gì?”
Anh nói: “Tôi sẽ tìm được kẻ hoàn toàn phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm để mang về cho cô.”
Vưu Minh Hứa dừng bước, quay đầu, thứ cô nhìn thấy là đôi mắt trong trẻo kiên định, nắm chắc phần thắng. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ với cô. Suốt những năm này, cô đã dần hình thành thói quen độc lập, không dựa dẫm vào bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên có người nhẹ nhàng nói sẽ gánh vác mọi điều thay cô, quan trọng nhất, người đó còn là Ân Phùng – người một tay cô “nuôi lớn”….
Cảm giác khác lạ lại len lỏi trong tim, Vưu Minh Hứa tiếp tục tiến về phía trước. Ân Phùng trầm lặng theo sau. Một lúc sau cô mới nói tiếp: “Tôi sẽ không từ bỏ tuyến điều tra công ty Phân Kim Bảo. Trực giác tôi mách bảo, bọn chúng có vấn đề. Hai nạn nhân đều cùng có quan hệ với công ty này là điều bất thường. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế. Anh tìm kẻ phù hợp với chân dung, bọn họ tìm xe và vân tay. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa thấy hy vọng gì từ con đường này nhưng vẫn tin rằng nó chắc chắn là lối đi chính xác.”
Ân Phùng vừa định “Ừm” một tiếng tán thành bỗng ý thức được cô đang giãi bày suy nghĩ cùng anh. Khuôn mặt cô vẫn quật cường như thế, nhưng ngữ khí ban nãy rõ ràng cũng bộc lộ ra chút băn khoăn và không biết phải làm sao.
Cô là Vưu Minh Hứa, không có chuyện gì là cô không giải quyết được, một Vưu Minh Hứa trước nay chưa từng yếu đuối. Vậy mà lúc này cô đang nhẹ nhàng tâm sự với chỉ một mình anh. Có lẽ đến chính bản thân cô cũng không ý thức được sự thân mật về tinh thần này. Song Ân Phùng hiểu rồi. Trái tim bọn họ có lẽ còn gần nhau hơn cô tưởng rất nhiều.
Một cánh tay chống lên tường chặn đứng bước chân Vưu Minh Hứa. Cô quay đầu liền thấy một cặp mắt trầm tĩnh chân thành, không một chút ngốc nghếch nào đang nhìn mình đau đáu. Anh cười khẽ, nụ cười như hoa nở mùa xuân: “A Hứa, chúng ta cược đi.”
Vưu Minh Hứa hất cằm.
Ân Phùng cười xán lạn: “Xem ai bắt được hung thủ trước. Nếu cô bắt được trước, tôi có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cô, chỉ cần yêu cầu đó nằm trong phạm vi năng lực và tiền tài của tôi.”
Vưu Minh Hứa thấy anh thực nhạt nhẽo, hỏi: “Vậy nếu anh thắng thì sao? Có điều kiện gì?”
“Làm” cô. Hai chữ này gần như tự động nhảy ra trong đầu Ân Phùng mang theo một loại xúc cảm kín đáo mà bỏng rát. Nhưng anh cúi đầu, chỉ để cô nhìn được vành tai hơi ửng đỏ: “Tùy cô, cô thưởng thứ gì tôi đều thích.”
Nhìn dáng vẻ như cô dâu nhà lành của anh, Vưu Minh Hứa vốn định trêu chọc vài câu bỗng nghe được từ “thưởng”, trái tim cô như bị thứ gì nhéo nhẹ, nhất thời không nhận ra Ân Phùng cố ý hay chỉ vô tình, “thưởng” này có phải “thưởng” kia hay không.
Cô ngoảnh mặt đi: “Tính sau.”
———
Nói là làm. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn thay cảnh phục, lái xe thẳng tới nhà Trần Chiêu Từ. Những cảnh sát theo dõi Trần Chiêu Từ đều đã rút khỏi vị trí, chỉ còn lại bọn họ và anh ta, có lẽ đây cũng là lần giao tranh cuối cùng.
Nhà Trần Chiêu Từ cũng nằm gần đại học Hoài Thành. Hiện tại đang giờ chạng vạng, xung quanh đông đúc, sau khi dừng xe, bọn họ quyết định đi thẳng lên lầu, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy bóng hình quen mắt của Trần Chiêu Từ đang đi ra khỏi cổng tòa nhà.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trao đổi qua ánh mắt, hiện tại chẳng cần phải đắn đo điều gì, chỉ cần lấy danh nghĩa điều tra hung án, trực tiếp mời anh ta về đồn hợp tác là được.
Trần Chiêu Từ không vội lên xe mà đứng ven đường hút thuốc, đồng thời ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Tầm mắt của anh ta cùng hai cảnh sát giao nhau. Anh ta hơi ngây ra, quan sát bọn họ rồi bỏ đi ngay.
“Tinh như cú.” Hứa Mộng Sơn thẳng thừng đánh giá một câu.
Vưu Minh Hứa: “Cậu rất có ý kiến với anh ta?”
Hứa Mộng Sơn quay đi: “Không có.”
Trong lúc nói chuyện, hai người tiến dần về phía Trần Chiêu Từ ngày một gần. Trần Chiêu Từ nhìn sang hướng khác, chốc chốc hút mấy hơi thuốc, song khóe mắt vẫn liếc nhìn về phía còn lại. Tuy động tác tay hơi khựng lại nhưng sắc mặt vẫn bình thản.
Đã gần đến trước mặt anh ta, kẻ mù cũng có thể nhận ra cơ thể Trần Chiêu Từ hơi cứng lại, Vưu Minh Hứa có chút buồn cười, cô vô cùng căm ghét loại rắn độc nhìn như vô hại này, vừa định hù dọa anh ta một trận thì chuông điện thoại bỗng reo vang.
Hai người dừng bước tại nơi cách Trần Chiêu Từ khoảng năm, sáu mét. Là cuộc gọi của Phán Giai, Vưu Minh Hứa vừa nhận điện vừa tiến về phía trước: “Chuyện gì?”
Phán Giai nói: “Các chị có bắt người không? Em vừa nhận được tin nhắn của Trần Chiêu Từ hẹn ngày mai đến công ty bàn bạc, nói là xem còn cách nào khác không.”
Vưu Minh Hứa: “Biết rồi.” Cô liếc nhìn Hứa Mộng Sơn rồi cất điện thoại. Hai người đi lướt qua Trần Chiêu Từ.
Thấy hai người cảnh sát cười cười nói nói bước vào một cửa tiệm, Trần Chiêu Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh rồi lên xe. Chỉ có điều, lái xe được một đoạn, anh ta lại quay đầu nhìn về cửa tiệm, lấy điện thoại, cau mày xem tin nhắn đồng ý gặp mặt của Phán Linh Linh.
———
Đêm, Vưu Minh Hứa, Phán Giai, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng cùng ngồi trong một quán lẩu giò heo.
Phán Giai nói: “Để em đi đi. Hiện tại đã điều chỉnh toàn bộ phương hướng điều tra. Giờ có báo cáo tình hình cho cấp trên thì có lẽ cũng vẫn để chúng ta đưa Trần Chiêu Từ về tra hỏi, làm sao thu được kết quả gì? Như thế công sức bỏ ra suốt hai tuần vừa qua khác nào bỏ sông bỏ bể. Để em đi do thám, lần này vào được hang ổ công ty, chưa biết chừng sẽ thu được kết quả đấy!”
Vưu Minh Hứa hỏi: “Mộng Sơn?”
Hứa Mộng Sơn đặt cốc bia xuống, nói: “Báo cáo với Lão Đàm, lãnh đạo nói điều tra thế nào thì điều tra theo thế ấy.”
Phán Giai đập anh: “Hứa hồ ly, dạo này sao anh hay do dự thế? Hứa Mộng Sơn dám nghĩ dám làm ngày trước đi đâu mất rồi? Báo cáo Lão Đàm là sẽ ngừng hành động, vậy thì hai tuần nay của em là công cốc hả?”
Hứa Mộng Sơn bất động như sơn để mặc cô ấy dày vò.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, anh ấy làm như không tiếp tục cúi đầu uống bia. Cô hỏi tiếp: “Ân Phùng, anh nói xem?”
Kết quả, vừa quay đầu liền nhìn thấy, dưới ánh đèn lấp lánh, người đàn ông mặc chiếc áo len đen, lộ ra cần cổ thon dài, khuôn mặt nghiêng như họa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cốc bia trong tay, đang vươn đầu lưỡi liếm cánh môi dưới.
Bình luận facebook