• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỌC GHẸO NGƯỜI YÊU NGÂY THƠ (1 Viewer)

  • Chương 17

Cũng phải. Trước kia đều như vậy, huống chi hiện tại mình cũng đã có công ty riêng, chính mình làm ông chủ rồi, loại liều lĩnh này, cá tính làm theo ý mình này chỉ có thể phát huy tiếp mà thôi.



Uông Truyền Đạo nhìn bạn tốt, đột nhiên không biết mời anh ta đến dạy thế mình rốt cuộc là đúng hoặc sai.



Kinh ngạc nhìn anh, Uông Truyền Đạo sững sờ nửa ngày mới mở miệng, “Có thể cô ấy sẽ có chuyện!”



“Biết rồi! Tụi mình sẽ chú ý, sẽ không dẫn đến phiền toái cho cô ấy hay cậu.” Tống Trọng Hi nặng nề thở dài, nhanh chóng mở phiếu bảo hành.



Về chuyện tình cảm, anh sớm đã cùng Kỳ Trâm cam đoan không cho người khác biết, không cần Uông Truyền Đạo lo lắng.



Không giấu diếm anh ta, chỉ là bởi vì giao tình của hai người thôi.



“Ai...” Chứng kiến biểu lộ của Tống Trọng Hi, Uông Truyền Đạo cảm thấy rất đau đầu, cũng cho là mình không nên thông minh như vậy. Phát hiện bí mật của bọn họ làm gì?



Biết rõ chuyện này, anh chỉ có thể gánh thêm phần lo lắng mà thôi. Căn bản không có chỗ tốt, không phải sao?



Còn chuyện chân chính muốn tìm anh thương lượng, sớm bị ném lên chín từng mây... Hai người cứ ngồi trong văn phòng, một câu cũng nói không nên lời.



“Hô! Hô...”



Kỳ Trâm thoải mái chạy quanh trường một vòng, rồi cầm khăn mặt, lau đi mồ hôi trên trán.



Cảm giác vận động thật tốt...



Chạy bộ chung với mặt trời, có gió nương theo ở bên cạnh, chuyện không vui gì cũng có thể ném ra sau đầu, cái gì đều không cần nghĩ đến.



Có thể không nghĩ đến đương nhiên là tốt nhất, hết lần này tới lần khác cô lại không bị chứng mất trí nhớ, vẫn biết mình đang trốn tránh cái gì.



Hắc hắc hắc... Người làm đà điểu cũng có giới hạn...



Từ thứ tư cô đã bỏ chạy từ phòng làm việc của thầy giáo dạy thế đến bây giờ, đã suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ cô không có nói chuyện với “người đàn ông kia”. Cô rất nhớ anh! Nhưng cô lại không muốn thỏa hiệp với anh, nên làm cái gì bây giờ? Muốn tiếp tục chiến tranh lạnh sao?



Kỳ Trâm ngồi một mình ở dưới cây sững sờ, tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ... Nhưng lại bất lực...



Thì ra chuyện quan trọng đến trước mắt, cô mới biết được năng lực ứng biến của mình kém như vậy.



“Anh nói em làm người cũng không cần quá phận như vậy...”



Tống Trọng Hi âm khí nặng nề từ phía sau cô toát ra, trong tay còn cầm bình đồ uống cho người chơi thể thao.



“Cái gì!” Kỳ Trâm xoay người, thấy chai nước uống trên tay anh nở nụ cười.



Cô không qua, cho nên anh đến đây.



“Em biết rõ anh để ý, sao không nói rõ cho anh biết, thế nào?”



Đem đồ uống cho người chơi thể thao giao cho giai nhân, nhưng giọng điệu không được tốt.



Người yêu đã tìm đến cô, Kỳ Trâm cũng không thật sự không để ý tới anh, nhẹ nhàng giải thích, “Trường học không phải nơi tốt để nói chuyện!”



“Như vậy...” Tống Trọng Hi trừng mắt nhìn cô, “Định đi đâu không?”



“Cũng có thể! Đi một chỗ có thể nói bí mật.” Mắt to có thần quay tròn chuyển động, quyết định bán đứng Đồ Tĩnh, đỡ phải tình cảm lưu luyến khó giữ được.



Dù sao có người yêu, thì phải xem tâm tình của người yêu là việc chính.



“Vậy đến chỗ anh, có thể chứ?” Tống Trọng Hi thấy giai nhân nhượng bộ, khuôn mặt tuấn tú kéo căng hai ngày rốt cục lộ ra vui vẻ.



“Ok! Bất quá anh phải nấu cơm tối mời em.” Kỳ Trâm cười đến cực kỳ sáng lạn.



Vừa vặn hôm nay thứ sáu, có thể không cần trở lại ký túc xá ngủ, bọn họ có thể có rất nhiều thời gian để hiểu nhau.



Tối tăm lúc trước... Bởi vì hễ có người yêu xuất hiện quét là sạch.



Nhìn hướng đám mây màu xanh thẳm trên không trung, Kỳ Trâm đột nhiên cảm thấy màu của bầu trời rất đẹp, giống với tâm tình của cô.



Thì ra cô đang chờ anh...



“Hì hì... Ha ha...”



Mặc kệ trong TV xuất hiện hình ảnh gì, Kỳ Trâm đều cảm thấy như đèn kéo quân, chợt lóe lên.



Tống Trọng Hi mang cô đến chỗ ở của anh, nấu mỳ Ý sốt cà, tăng thêm canh bắp khẩu vị thơm nồng, hai người cùng dùng bữa tối sắc hương vị đều đủ. Hiện tại anh đang rửa chén, cô ngồi ở phòng khách xem tivi, cực kỳ có cảm giác gia đình...



Nhưng, cô đã có chút mất hồn mất vía.

Chủ đề lúc trước tranh chấp ở trường học không có tiếp tục nữa, tất cả nội dung nói chuyện phiếm của hai người tại trên bàn cơm đều là một câu có hay không, cô tận lực dùng tâm bình tĩnh trả lời với anh, nhưng mà càng lúc càng khẩn trương... đã hai ngày không chạm mặt Tống Trọng Hi, mọi cử động sẽ làm cô có liên tưởng đến tình dục...



Cô không có cách nào tỉnh táo, chỉ liều mình khắc chế tim đập của mình.



Ít nhất, phải cùng anh nói qua chuyện Đồ Tĩnh cho rõ ràng, muốn như thế nào thì lại như thế nào? Cô một mực yên lặng tự nói với mình như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom