Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1240
Editor: May
Phía bệnh viện biết được một chút tình huống từ Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước biết, sau khi biết được quan hệ của bọn họ và Thi Khả Nhi, liền hỏi bọn họ có biết số điện thoại trong nhà không, nếu như không biết liền phải mở khóa điện thoại của Thi Khả Nhi, sau đó lấy số điện thoại thân thuộc với cô từ trong đó, để thông báo cho thân nhân.
Bởi vì nghề nghiệp của Thi Khả Nhi chính là một nghề nghiệp rất đặc thù, trong điện thoại di động thường hay lưu một chút tài liệu quan trọng, cho nên cô bổ sung thêm mật khẩu cho điện thoại của cô, cần ngành đặc biệt mới có thể mở khóa, bởi như vậy mới có thể bảo đảm sau khi điện thoại mất đi tư liệu sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Cũng may hai tên nhóc kia còn nhớ số điện thoại của Thẩm Chanh và Thi Vực, nói dãy số cho bác sĩ.
Lúc Thẩm Chanh nhận được điện thoại của bệnh viện là đang họp, vừa nghe bác sĩ nói Thi Khả Nhi bị thương đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, cô vọt một cái liền đứng dậy, thậm chí ngay cả một câu "cuộc họp kết thúc" cũng không kịp nói, liền đi ra phòng họp.
Sau khi rời khỏi công ty, cô lái xe tiến đến bệnh viện, suốt quãng đường đi vượt vô số đèn đỏ.
Lúc Thi Vực biết được chuyện này, cũng buông xuống công việc trong tay, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Mà giờ khắc này, Mạc Cẩn đang ngồi ở trong phòng quan sát của bệnh viện, vẻ mặt của anh rất ngưng trọng, cao thấp quanh thân dường như bao phủ một tầng khí ép cực thấp.
"Chủ thượng, Sênh công chúa sẽ không có chuyện gì, ngài không cần lo lắng."
Mạc Khuynh Tâm đứng ở bên cạnh, mặc dù ngoài miệng đang nói lời an ủi, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng.
Mặt Mạc Cẩn không cảm xúc gì, trong mắt một mảnh hờ hững, tiếng nói anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
"Tôi đã sớm nói cô phái người bảo vệ bên cạnh con bé, nhưng cô dám tự mình cho người rút lui, khiến người ta đả thương nó."
Mạc Khuynh Tâm khẽ cúi đầu xuống, "Xin chủ thượng trách phạt."
"Cô không muốn giải thích à." Mạc Cẩn lạnh lùng hỏi.
"Thuộc hạ không có lời nào để nói."
Mạc Khuynh Tâm không có nói cho Mạc Cẩn biết, sở dĩ cô tự mình cho người bảo vệ Thi Khả Nhi rút lui, là có nguyên nhân.
Bởi vì Thi Khả Nhi đã nhìn thấu, cô ấy bắt đầu âm thầm điều tra thân phận của mình, thậm chí hiện tại đã bắt đầu hoài nghi mình có quan hệ với hoàng tộc.
Nếu như cô ấy lại tiếp tục tra nữa, nhất định sẽ tra được thân phận chân thật của mình.
Mạc Khuynh Tâm cho rằng làm như vậy có thể tránh được tất cả phiền toái, lại thật không ngờ, hôm nay lại sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Nếu như không phải sát thủ Mị Cửu Môn xuất hiện trước bọn họ một bước, nếu như không phải sát thủ Mị Cửu Môn kịp thời chạy tới, như vậy hậu quả....
Cô không dám nghĩ.
Mạc Cẩn đứng lên, lúc xoay người rời khỏi phòng quan sát, anh lạnh nhạt nói một câu: "Đừng phá đám cuộc sống yên tĩnh của con bé, cũng đừng để con bé chịu một chút thương tổn nào. Nếu như lại có lần tiếp theo, đưa đầu tới gặp."
"Dạ!"
Mạc Khuynh Tâm cung kính đáp lại, sau khi nhìn anh đi ra, khóe miệng cô mới khơi gợi lên nụ cười bất đắc dĩ.
Bảo hộ người thương nhất của người mình yêu, là một loại đau đớn, cũng là một loại hạnh phúc.
Đến hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy, ở bên cạnh anh cả đời, làm tử sĩ của anh cả đời.
Cho dù hiện tại anh cưới thêm vợ, sinh một đứa con trai, dù cho bây giờ vợ của anh còn đang mang thai một đứa nhỏ khác, vậy cũng không có gì đáng ngại nữa.
Yêu một người, không nhất định phải chiếm được, có đôi khi, yên lặng bảo vệ cũng cũng coi là một loại hạnh phúc.
Đoàn người Mạc Cẩn, khiếm tốn rời đi từ một lối đi khác của bệnh viện, bởi vì trước đó từng thông báo với bên phía bệnh viện, bên phía bệnh viện đặc biệt cài đặt một lối đi tư nhân cho bọn họ, cho nên sự xuất hiện của bọn họ cũng không có bất kỳ người nào biết.
Phía bệnh viện biết được một chút tình huống từ Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước biết, sau khi biết được quan hệ của bọn họ và Thi Khả Nhi, liền hỏi bọn họ có biết số điện thoại trong nhà không, nếu như không biết liền phải mở khóa điện thoại của Thi Khả Nhi, sau đó lấy số điện thoại thân thuộc với cô từ trong đó, để thông báo cho thân nhân.
Bởi vì nghề nghiệp của Thi Khả Nhi chính là một nghề nghiệp rất đặc thù, trong điện thoại di động thường hay lưu một chút tài liệu quan trọng, cho nên cô bổ sung thêm mật khẩu cho điện thoại của cô, cần ngành đặc biệt mới có thể mở khóa, bởi như vậy mới có thể bảo đảm sau khi điện thoại mất đi tư liệu sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Cũng may hai tên nhóc kia còn nhớ số điện thoại của Thẩm Chanh và Thi Vực, nói dãy số cho bác sĩ.
Lúc Thẩm Chanh nhận được điện thoại của bệnh viện là đang họp, vừa nghe bác sĩ nói Thi Khả Nhi bị thương đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, cô vọt một cái liền đứng dậy, thậm chí ngay cả một câu "cuộc họp kết thúc" cũng không kịp nói, liền đi ra phòng họp.
Sau khi rời khỏi công ty, cô lái xe tiến đến bệnh viện, suốt quãng đường đi vượt vô số đèn đỏ.
Lúc Thi Vực biết được chuyện này, cũng buông xuống công việc trong tay, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Mà giờ khắc này, Mạc Cẩn đang ngồi ở trong phòng quan sát của bệnh viện, vẻ mặt của anh rất ngưng trọng, cao thấp quanh thân dường như bao phủ một tầng khí ép cực thấp.
"Chủ thượng, Sênh công chúa sẽ không có chuyện gì, ngài không cần lo lắng."
Mạc Khuynh Tâm đứng ở bên cạnh, mặc dù ngoài miệng đang nói lời an ủi, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng.
Mặt Mạc Cẩn không cảm xúc gì, trong mắt một mảnh hờ hững, tiếng nói anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
"Tôi đã sớm nói cô phái người bảo vệ bên cạnh con bé, nhưng cô dám tự mình cho người rút lui, khiến người ta đả thương nó."
Mạc Khuynh Tâm khẽ cúi đầu xuống, "Xin chủ thượng trách phạt."
"Cô không muốn giải thích à." Mạc Cẩn lạnh lùng hỏi.
"Thuộc hạ không có lời nào để nói."
Mạc Khuynh Tâm không có nói cho Mạc Cẩn biết, sở dĩ cô tự mình cho người bảo vệ Thi Khả Nhi rút lui, là có nguyên nhân.
Bởi vì Thi Khả Nhi đã nhìn thấu, cô ấy bắt đầu âm thầm điều tra thân phận của mình, thậm chí hiện tại đã bắt đầu hoài nghi mình có quan hệ với hoàng tộc.
Nếu như cô ấy lại tiếp tục tra nữa, nhất định sẽ tra được thân phận chân thật của mình.
Mạc Khuynh Tâm cho rằng làm như vậy có thể tránh được tất cả phiền toái, lại thật không ngờ, hôm nay lại sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Nếu như không phải sát thủ Mị Cửu Môn xuất hiện trước bọn họ một bước, nếu như không phải sát thủ Mị Cửu Môn kịp thời chạy tới, như vậy hậu quả....
Cô không dám nghĩ.
Mạc Cẩn đứng lên, lúc xoay người rời khỏi phòng quan sát, anh lạnh nhạt nói một câu: "Đừng phá đám cuộc sống yên tĩnh của con bé, cũng đừng để con bé chịu một chút thương tổn nào. Nếu như lại có lần tiếp theo, đưa đầu tới gặp."
"Dạ!"
Mạc Khuynh Tâm cung kính đáp lại, sau khi nhìn anh đi ra, khóe miệng cô mới khơi gợi lên nụ cười bất đắc dĩ.
Bảo hộ người thương nhất của người mình yêu, là một loại đau đớn, cũng là một loại hạnh phúc.
Đến hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy, ở bên cạnh anh cả đời, làm tử sĩ của anh cả đời.
Cho dù hiện tại anh cưới thêm vợ, sinh một đứa con trai, dù cho bây giờ vợ của anh còn đang mang thai một đứa nhỏ khác, vậy cũng không có gì đáng ngại nữa.
Yêu một người, không nhất định phải chiếm được, có đôi khi, yên lặng bảo vệ cũng cũng coi là một loại hạnh phúc.
Đoàn người Mạc Cẩn, khiếm tốn rời đi từ một lối đi khác của bệnh viện, bởi vì trước đó từng thông báo với bên phía bệnh viện, bên phía bệnh viện đặc biệt cài đặt một lối đi tư nhân cho bọn họ, cho nên sự xuất hiện của bọn họ cũng không có bất kỳ người nào biết.
Bình luận facebook