Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Editor: May
"Nói thật nha, Thẩm Chanh, rượu thật sự chẳng có gì tốt lành." Lâm Tiểu Miêu nói, "Thường uống như vậy, sẽ rất tổn thương thân thể."
Biết rõ đối phương là hổ mặt cười, Thẩm Chanh vẫn rất khách khí đáp lại một câu, "Tôi biết."
Hạ An An ngầm trợn mắt nhìn Thẩm Chanh, ngay sau đó cười hỏi tất cả mọi người bên cạnh, "Hiện tại các người đã ra ngoài làm việc rồi? Hay là đang làm gì?"
"Có thể làm cái gì, nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm."
"Đúng vậy, mỗi ngày cứ trôi qua buồn tẻ vô vị như vậy...."
"Đâu so được với cậu, Hạ An An, những ngày sau này đều sẽ rất thoải mái."
"Còn có Tiểu Miêu của chúng ta, lúc đi học chính là hoa hậu giảng đường, tuy rằng học tập không giỏi, nhưng không phải vẫn tìm một Phú Nhị Đại có tiền có quyền sao!"
"Cho nên, có một số việc thật không nói trước được."
Mọi người nói xong, liền chuyển dời chú ý đến trên người Thẩm Chanh.
"Thẩm Chanh, còn cô?"
Vấn đề này rõ ràng nghe vô ý, lại khiến cho Hạ An An cảm thấy đặc biệt sảng khoái, bảo Thẩm Chanh tới tham gia tụ hội, chờ chính là giờ phút này.
Cô cười phẫn nộ một tiếng, cũng không nói gì.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Thẩm Chanh, đang đợi đáp án của cô.
"Thôi, mọi người cũng đừng hỏi nữa!" Hạ An An giả bộ nói một câu, "Có chút lý lịch, thật sự ngượng ngùng nói ra miệng...."
Lâm Tiểu Miêu nghi ngờ, "Lý lịch gì?"
Không thể nhìn thấy người khác thừa nước đục thả câu, mấy bạn học nữ nói, "Tất cả mọi người không là người ngoài, có cái gì không thể nói, hơn nữa hiện tại mọi người không phải là muốn biết, các bạn học có trôi qua tốt hay không sao? Coi như thật sự trôi qua kém, cũng sẽ không có người cười đâu!"
Hạ An An ý vị thâm trường cười cười, điện thoại đặt ở trên bàn ăn đúng lúc vang lên, cô ta chỉ đành nói một câu, "Các người trò chuyện trước đi."
Dứt lời, cầm di động đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Hạ An An rời đi, mọi người liền giống như quên đề tài mới vừa rồi, trò chuyện những chuyện khác với Thẩm Chanh.
Chưa tới một phút đồng hồ, Hạ An An cúp điện thoại, sắc mặt lại thay đổi.
Cô ta đi lên phía trước lên tiếng chào hỏi, nói trong nhà xảy ra chút chuyện, nắm túi xách lên muốn đi.
Thấy bộ dáng cô ta giống như rất gấp gáp, Lâm Tiểu Miêu và mấy bạn học cũ khác cũng không cứng rắn giữ cô ta lại, để cô ta đi.
Một bữa cơm này, không có Hạ An An, bầu không khí giống như hòa hoãn không ít.
Mãi cho đến khi tụ hội kết thúc, cũng không người nào biết nghề nghiệp của Thẩm Chanh là gì.
Trước khi đi, Lâm Tiểu Miêu gọi Thẩm Chanh lại, "Cậu ở đâu, tớ lái xe đưa cậu về."
Thẩm Chanh nói: "Không cần."
Lâm Tiểu Miêu có chút không vui, "Thẩm Chanh, cậu còn có coi tôi là bạn không?"
Thẩm Chanh im lặng không nói, không có một chút cảm xúc phập phồng.
Bầu không khí, rất ngượng ngùng.
Đặc biệt đối với Lâm Tiểu Miêu - loại người có tiền này mà nói, người khác không lĩnh tình chẳng khác nào lộ liễu đánh mặt của cô ta.
Mắt thấy cô ta đổi sắc mặt, người phụ nữ nào đó lại vẫn không chịu thỏa hiệp.
"Chanh Tử."
Giọng nói bất ngờ vang lên, dịu dàng giống như là một cơn gió xuân ấm áp.
Thẩm Chanh nghe tiếng quay đầu lại....
Trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc mà lạ lẫm.
Cũng chính là vào năm mười sáu tuổi, có một vài cuộc gặp gỡ không hoãn mỹ.
Lúc ấy cô sa sút tới cực điểm, mà anh lại là thân phận quý công tử hiển hách.
Gia cảnh tốt, học giỏi, tướng mạo đẹp trai, tính cách tốt, chỉ cần vừa lộ mặt, sẽ mê chết một đám lớn thiếu nữ háo sắc.
Một câu của anh, thậm chí có thể khiến cho những người theo đuổi kia cười vụng trộm hơn ba năm ngày.
Đương nhiên, khi đó Thẩm Chanh cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều khi đó u mê không biết, về sau qua đi liền hầu như không còn.
Anh, tên là Mộ Bạch.
"Nói thật nha, Thẩm Chanh, rượu thật sự chẳng có gì tốt lành." Lâm Tiểu Miêu nói, "Thường uống như vậy, sẽ rất tổn thương thân thể."
Biết rõ đối phương là hổ mặt cười, Thẩm Chanh vẫn rất khách khí đáp lại một câu, "Tôi biết."
Hạ An An ngầm trợn mắt nhìn Thẩm Chanh, ngay sau đó cười hỏi tất cả mọi người bên cạnh, "Hiện tại các người đã ra ngoài làm việc rồi? Hay là đang làm gì?"
"Có thể làm cái gì, nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm."
"Đúng vậy, mỗi ngày cứ trôi qua buồn tẻ vô vị như vậy...."
"Đâu so được với cậu, Hạ An An, những ngày sau này đều sẽ rất thoải mái."
"Còn có Tiểu Miêu của chúng ta, lúc đi học chính là hoa hậu giảng đường, tuy rằng học tập không giỏi, nhưng không phải vẫn tìm một Phú Nhị Đại có tiền có quyền sao!"
"Cho nên, có một số việc thật không nói trước được."
Mọi người nói xong, liền chuyển dời chú ý đến trên người Thẩm Chanh.
"Thẩm Chanh, còn cô?"
Vấn đề này rõ ràng nghe vô ý, lại khiến cho Hạ An An cảm thấy đặc biệt sảng khoái, bảo Thẩm Chanh tới tham gia tụ hội, chờ chính là giờ phút này.
Cô cười phẫn nộ một tiếng, cũng không nói gì.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Thẩm Chanh, đang đợi đáp án của cô.
"Thôi, mọi người cũng đừng hỏi nữa!" Hạ An An giả bộ nói một câu, "Có chút lý lịch, thật sự ngượng ngùng nói ra miệng...."
Lâm Tiểu Miêu nghi ngờ, "Lý lịch gì?"
Không thể nhìn thấy người khác thừa nước đục thả câu, mấy bạn học nữ nói, "Tất cả mọi người không là người ngoài, có cái gì không thể nói, hơn nữa hiện tại mọi người không phải là muốn biết, các bạn học có trôi qua tốt hay không sao? Coi như thật sự trôi qua kém, cũng sẽ không có người cười đâu!"
Hạ An An ý vị thâm trường cười cười, điện thoại đặt ở trên bàn ăn đúng lúc vang lên, cô ta chỉ đành nói một câu, "Các người trò chuyện trước đi."
Dứt lời, cầm di động đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Hạ An An rời đi, mọi người liền giống như quên đề tài mới vừa rồi, trò chuyện những chuyện khác với Thẩm Chanh.
Chưa tới một phút đồng hồ, Hạ An An cúp điện thoại, sắc mặt lại thay đổi.
Cô ta đi lên phía trước lên tiếng chào hỏi, nói trong nhà xảy ra chút chuyện, nắm túi xách lên muốn đi.
Thấy bộ dáng cô ta giống như rất gấp gáp, Lâm Tiểu Miêu và mấy bạn học cũ khác cũng không cứng rắn giữ cô ta lại, để cô ta đi.
Một bữa cơm này, không có Hạ An An, bầu không khí giống như hòa hoãn không ít.
Mãi cho đến khi tụ hội kết thúc, cũng không người nào biết nghề nghiệp của Thẩm Chanh là gì.
Trước khi đi, Lâm Tiểu Miêu gọi Thẩm Chanh lại, "Cậu ở đâu, tớ lái xe đưa cậu về."
Thẩm Chanh nói: "Không cần."
Lâm Tiểu Miêu có chút không vui, "Thẩm Chanh, cậu còn có coi tôi là bạn không?"
Thẩm Chanh im lặng không nói, không có một chút cảm xúc phập phồng.
Bầu không khí, rất ngượng ngùng.
Đặc biệt đối với Lâm Tiểu Miêu - loại người có tiền này mà nói, người khác không lĩnh tình chẳng khác nào lộ liễu đánh mặt của cô ta.
Mắt thấy cô ta đổi sắc mặt, người phụ nữ nào đó lại vẫn không chịu thỏa hiệp.
"Chanh Tử."
Giọng nói bất ngờ vang lên, dịu dàng giống như là một cơn gió xuân ấm áp.
Thẩm Chanh nghe tiếng quay đầu lại....
Trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc mà lạ lẫm.
Cũng chính là vào năm mười sáu tuổi, có một vài cuộc gặp gỡ không hoãn mỹ.
Lúc ấy cô sa sút tới cực điểm, mà anh lại là thân phận quý công tử hiển hách.
Gia cảnh tốt, học giỏi, tướng mạo đẹp trai, tính cách tốt, chỉ cần vừa lộ mặt, sẽ mê chết một đám lớn thiếu nữ háo sắc.
Một câu của anh, thậm chí có thể khiến cho những người theo đuổi kia cười vụng trộm hơn ba năm ngày.
Đương nhiên, khi đó Thẩm Chanh cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều khi đó u mê không biết, về sau qua đi liền hầu như không còn.
Anh, tên là Mộ Bạch.