Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1003
Editor: May
Tô Cửu Y nhìn bốn phía chung quanh một chút, khi phát hiện người vây quanh ở trước đống lửa chỉ có Tần Thiếu Bạch Tống Trí Kha và Thích Cảnh Nhân, cũng không có Tô Man Ngưng.
"Cô ấy nghỉ ngơi ở trong lều." Tống Trí Kha sau khi nhìn thấy nét mặt của cô liền giải thích nói với cô, "Không ngờ thể chất hai chị em các người lại đều kém như vậy."
Lời nói này khiến Tô Cửu Y trăm miệng khó biện giải, thật ra thể chất của cô so sánh với Tô Man Ngưng còn tốt hơn một chút, dù sao những năm gần đây cô vẫn luôn là tay làm hàm nhai.
Mà Tô Man Ngưng thật sự sống an nhàn sung sướng quá lâu, bình thường ở nhà họ Tô cũng là trà nước sau khi ăn xong đều đuợc người hầu hạ, Tống Trí Kha có thể mang cô ấy leo lên đỉnh núi, hiện tại cô ấy nhất định là tinh bì lực tẫn rồi.
"Các người cũng đến giúp một tay đi, khói hun quá rồi." Thích Cảnh Nhân cầm cây quạt càng không ngừng quạt khói xông về phía cô, kết quả vẫn bị khói hun ra nước mắt.
Tần Thiếu Bạch nhận cây quạt trong tay cô, lật qua lật lại nhìn vài lần: "Thời đại này rồi mà vẫn còn có loại cây quạt này sao."
Thích Cảnh Nhân ngồi bên cạnh sửa sang lại một chút tóc dài rơi tán loạn ở bờ vai, nói: "Tôi nhặt ở trong rừng bên kia, có lẽ là trước đó từng có người dùng qua."
Tần Thiếu Bạch nhíu nhíu mày châm chọc: "Đây quả thực là cây quạt của tế công mà."
"Tần thiếu gia anh từng dùng qua cây quạt sao...." Thích Cảnh Nhân lườm anh, "Nhưng anh vẫn còn biết tế công, thật sự là thần kỳ."
Thi Ngạo Tước nhặt cây xiên cá bên cạnh lều lên, nghiên cứu một hồi, cuối cùng vẫn hỏi Tống Trí Kha: "Có cần câu không?"
Tống Trí Kha khoát khoát tay nói: "Cố dùng đi, đây đều là nhặt được."
Tô Cửu Y vẫn chưa có thích ứng được nhiệt độ rét lạnh, cô ngồi xổm ở trước lửa trại càng không ngừng xoa xoa tay đông cứng, hơi cúi đầu có thể nghe thấy được mùi thơm ngát dễ ngửi trên áo khoác thượng hạng của Thi Ngạo Tước, không hấp dẫn giống như mùi thuốc lá nhàn nhạt lúc trước, ngược lại làm cho người ta có mấy phần cảm giác tươi mát.
Ánh trời chiều treo ở bên sườn núi lung lay sắp đổ, từng chút tia sáng dư âm màu vàng cuối cùng cũng không ngăn cản nổi đêm tối cường thế, đều bị nuốt hết, chỉ để lại một chút ấm áp dư âm.
Tô Cửu Y tựa ở trên balo leo núi ngủ say không lâu liền tỉnh lại, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa vặn trông thấy trên giá gỗ treo trước mắt có mấy con cá lớn nhỏ không đều.
"Đỉnh núi lạnh như vậy cũng sẽ có cá sống." Tống Trí Kha tham dự hoạt động bắt cá bĩu môi, anh còn tưởng cá trong hồ cũng sắp sửa đều bị đông chết rồi, không ngờ thật đúng là bắt được cá.
Tô Cửu Y dời tầm mắt, phát hiện không biết Tô Man Ngưng đi ra khỏi lều từ bao giờ, đang hết sức chuyên chú ngồi ở bên cạnh Thi Ngạo Tước nhìn anh nướng cá.
"Cửu Y cậu tỉnh rồi?" Vẫn là Thích Cảnh Nhân phát hiện cô đầu tiên, cô ấy đang lục lọi túi balo leo núi bên cạnh, chung quanh còn đặt một đống lớn đồ ăn vặt, xem ra những thứ này đều lấy ra từ trong túi của cô ấy.
"Ừ." Tô Cửu Y muốn đứng dậy, không ngờ thời gian dài duy trì cùng một động tác, khiến cơ thể của cô đột nhiên co rút một trận, lại theo quán tính ngã trở về.
"Sao rồi?" Thi Ngạo Tước tưởng vết thương ở chân của cô lại tái phát, cau mày ném cây gỗ trong tay sang một bên, sau đó bước nhanh tới đây.
Bóng dáng cao lớn che lại ánh lửa trước mặt Tô Cửu Y, cô nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh thân thể không thoải mái của mình một chút, nhưng cuối cùng vẫn dùng thất bại chấm dứt.
"Tê chân rồi." Cô lầm bầm mở miệng.
Thi Ngạo Tước dìu đỡ cánh tay của cô kéo cô lên: "Em đứng dậy một lúc."
Khuôn mặt Tô Cửu Y một nửa ở trong âm u một nửa ở trong ánh lửa, trong con ngươi đen nhánh in một ngọn lửa mạnh hừng hực, cô đứng lên nhảy về phía trước vài cái, chẳng được bao lâu chân liền khôi phục sức lực, chỉ là chân vẫn chưa có khôi phục được trạng thái bình thường.
Tô Cửu Y nhìn bốn phía chung quanh một chút, khi phát hiện người vây quanh ở trước đống lửa chỉ có Tần Thiếu Bạch Tống Trí Kha và Thích Cảnh Nhân, cũng không có Tô Man Ngưng.
"Cô ấy nghỉ ngơi ở trong lều." Tống Trí Kha sau khi nhìn thấy nét mặt của cô liền giải thích nói với cô, "Không ngờ thể chất hai chị em các người lại đều kém như vậy."
Lời nói này khiến Tô Cửu Y trăm miệng khó biện giải, thật ra thể chất của cô so sánh với Tô Man Ngưng còn tốt hơn một chút, dù sao những năm gần đây cô vẫn luôn là tay làm hàm nhai.
Mà Tô Man Ngưng thật sự sống an nhàn sung sướng quá lâu, bình thường ở nhà họ Tô cũng là trà nước sau khi ăn xong đều đuợc người hầu hạ, Tống Trí Kha có thể mang cô ấy leo lên đỉnh núi, hiện tại cô ấy nhất định là tinh bì lực tẫn rồi.
"Các người cũng đến giúp một tay đi, khói hun quá rồi." Thích Cảnh Nhân cầm cây quạt càng không ngừng quạt khói xông về phía cô, kết quả vẫn bị khói hun ra nước mắt.
Tần Thiếu Bạch nhận cây quạt trong tay cô, lật qua lật lại nhìn vài lần: "Thời đại này rồi mà vẫn còn có loại cây quạt này sao."
Thích Cảnh Nhân ngồi bên cạnh sửa sang lại một chút tóc dài rơi tán loạn ở bờ vai, nói: "Tôi nhặt ở trong rừng bên kia, có lẽ là trước đó từng có người dùng qua."
Tần Thiếu Bạch nhíu nhíu mày châm chọc: "Đây quả thực là cây quạt của tế công mà."
"Tần thiếu gia anh từng dùng qua cây quạt sao...." Thích Cảnh Nhân lườm anh, "Nhưng anh vẫn còn biết tế công, thật sự là thần kỳ."
Thi Ngạo Tước nhặt cây xiên cá bên cạnh lều lên, nghiên cứu một hồi, cuối cùng vẫn hỏi Tống Trí Kha: "Có cần câu không?"
Tống Trí Kha khoát khoát tay nói: "Cố dùng đi, đây đều là nhặt được."
Tô Cửu Y vẫn chưa có thích ứng được nhiệt độ rét lạnh, cô ngồi xổm ở trước lửa trại càng không ngừng xoa xoa tay đông cứng, hơi cúi đầu có thể nghe thấy được mùi thơm ngát dễ ngửi trên áo khoác thượng hạng của Thi Ngạo Tước, không hấp dẫn giống như mùi thuốc lá nhàn nhạt lúc trước, ngược lại làm cho người ta có mấy phần cảm giác tươi mát.
Ánh trời chiều treo ở bên sườn núi lung lay sắp đổ, từng chút tia sáng dư âm màu vàng cuối cùng cũng không ngăn cản nổi đêm tối cường thế, đều bị nuốt hết, chỉ để lại một chút ấm áp dư âm.
Tô Cửu Y tựa ở trên balo leo núi ngủ say không lâu liền tỉnh lại, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa vặn trông thấy trên giá gỗ treo trước mắt có mấy con cá lớn nhỏ không đều.
"Đỉnh núi lạnh như vậy cũng sẽ có cá sống." Tống Trí Kha tham dự hoạt động bắt cá bĩu môi, anh còn tưởng cá trong hồ cũng sắp sửa đều bị đông chết rồi, không ngờ thật đúng là bắt được cá.
Tô Cửu Y dời tầm mắt, phát hiện không biết Tô Man Ngưng đi ra khỏi lều từ bao giờ, đang hết sức chuyên chú ngồi ở bên cạnh Thi Ngạo Tước nhìn anh nướng cá.
"Cửu Y cậu tỉnh rồi?" Vẫn là Thích Cảnh Nhân phát hiện cô đầu tiên, cô ấy đang lục lọi túi balo leo núi bên cạnh, chung quanh còn đặt một đống lớn đồ ăn vặt, xem ra những thứ này đều lấy ra từ trong túi của cô ấy.
"Ừ." Tô Cửu Y muốn đứng dậy, không ngờ thời gian dài duy trì cùng một động tác, khiến cơ thể của cô đột nhiên co rút một trận, lại theo quán tính ngã trở về.
"Sao rồi?" Thi Ngạo Tước tưởng vết thương ở chân của cô lại tái phát, cau mày ném cây gỗ trong tay sang một bên, sau đó bước nhanh tới đây.
Bóng dáng cao lớn che lại ánh lửa trước mặt Tô Cửu Y, cô nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh thân thể không thoải mái của mình một chút, nhưng cuối cùng vẫn dùng thất bại chấm dứt.
"Tê chân rồi." Cô lầm bầm mở miệng.
Thi Ngạo Tước dìu đỡ cánh tay của cô kéo cô lên: "Em đứng dậy một lúc."
Khuôn mặt Tô Cửu Y một nửa ở trong âm u một nửa ở trong ánh lửa, trong con ngươi đen nhánh in một ngọn lửa mạnh hừng hực, cô đứng lên nhảy về phía trước vài cái, chẳng được bao lâu chân liền khôi phục sức lực, chỉ là chân vẫn chưa có khôi phục được trạng thái bình thường.
Bình luận facebook