• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút (1 Viewer)

  • Chương 1172

Editor: May


"Phụ nữ không thể quá nuông chiều."


Thi Mị lạnh lùng ném xuống một câu, liền đẩy cửa xe ra xuống xe, trước khi đóng cửa xe, anh lạnh nhạt quét nhìn Thi Khả Nhi, ý bảo cô xuống xe.


Thi Khả Nhi lại không có ý định cứ như bỏ qua cho anh vậy, cười nhấn mạnh một câu: "Anh, không giải thích đồng nghĩa với che dấu, không che dấu đồng nghĩ với sự thật."


Đáp lại cô, là âm thanh cửa xe đóng lại, bởi vì Thi Mị không dám đảm bảo ngay sau đó anh có thể bởi vì bị cô khiêu khích mà làm ra chuyện gì khác người với cô không.


Anh đốt một điếu thuốc hút, dựa vào trên xe, động tác tùy ý lại lười nhác tăng thêm cho anh vài phần hương vị quyến rũ.


Dù cho thân ở trong hoàn cảnh tăm tối như vậy, anh cũng được chú ý, trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng sẽ có một hai người qua đường đi qua, cũng sẽ nhìn anh thêm vài lần.


Thi Khả Nhi xuyên qua cửa sổ xe quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, đầu tiên là cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng sau khi nhìn thấy mấy tòa nhà có tính dấu hiệu liền nhớ đến, ngỏ hẻm này là phố đông của bến tàu cũ.


Cô vội thu hồi gấp xếp cất kỹ áo khoác ở trên người, sau đó điều khiển ghế ngồi lại cởi dây an toàn xuống xe.


"Anh, không phải anh nói tiệm này đóng cửa rồi sao?"


Tuy rằng đã có rất nhiều năm không đến đây, nhưng Thi Khả Nhi vẫn là liếc nhìn liền nhận ra này tiệm Lỗ Vị cũ này.


Tới nơi này lần nữa, giống như tìm về cảm giác lúc nhỏ, Thi Khả Nhi tự nhận mình không phải là một người cảm tính, thế nhưng một khắc này, cô phát hiện mình trở nên yếu đuối, trong lòng không khỏi có chút ê ẩm.


Thi Mị không nói gì, chỉ là ngửa đầu chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn vòng khói đánh cuốn dung nhập vào trong không khí, lại bị gió đêm từ từ thổi tan, anh mới dụi điếu thuốc đi về phía cô.


"Đi thôi." Anh dắt tay của cô, lôi kéo cô đi vào bên trong, tất cả đều tự nhiên như vậy.


Sau khi vào tiệm, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ chú ý tới bọn họ, vội thả công việc trên tay xuống tới hỏi thăm bọn họ muốn ăn cái gì.


Ông chủ là một ông bác khoảng 60 tuổi, tóc hoa râm, bởi vì năm tháng ăn mòn, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn.


Thi Khả Nhi không có bản lĩnh nhìn qua là không quên được, nhưng cô lại còn nhớ rõ này ông bác này, hơn nữa ấn tượng với ông rất sâu.


Bởi vì lúc còn trẻ ông bác này gặp một tai nạn xe dẫn đến hai chân bị thương nghiêm trọng hành động bất tiện, cho nên ông đi đường đều khập khiễng.


Vừa rồi lúc ông bác bước nhanh tới đây gọi bọn họ, cô liền chú ý tới một chi tiết này.


Không ngờ đã cách nhiều năm, căn tiệm này vẫn là căn tiệm này, ông chủ vẫn là ông chủ này.


Dựa theo quy củ cũ, Thi Khả Nhi gọi lại món ăn từng ăn năm đó thêm một lần nữa, một đĩa tôm, một đĩa cua, còn có rất nhiều rất nhiều hải sản.


Trong lúc đợi ăn, Thi Khả Nhi cầm đôi đũa duy nhất trên bàn vuốt vuốt, chơi chơi, cô lại cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy để đũa xuống nhìn Thi Mị ngồi ở đối diện cô, gọi: "Anh."


Thi Mị đang cúi đầu xem báo chí, sau khi nghe được giọng nói của cô không có đưa ra phản ứng khác, chỉ là lạnh lùng "Ừ" một tiếng.


Thấy anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Thi Khả Nhi hơi có chút không vui, cô nhíu mày nói: "Anh không lời gì muốn nói với em sao?"


"Nói gì?" Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục lật xem báo chí.


Thi Khả Nhi: "Tay của em bị anh dắt, miệng bị anh hôn, thân thể bị anh ôm, mặt cũng bị anh sờ soạng, có phải anh hẳn nên cho thấy một chút thái độ rồi không. Anh nói em cứ không rõ ràng bị anh chiếm lợi như vậy, phá hủy trong sạch, về sau phải đi ra ngoài gặp người như thế nào."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom