-
Chương 136
Người phụ nữ tốt bụng lắm, luôn dặn dò chúng tôi trên đường phải chú ý an toàn, trên xe có rất nhiều kẻ móc túi trộm đồ, còn nói với tôi: "Cậu thanh niên này tốt lắm, sau khi trở về thì nhanh chóng kết hôn đi, người tốt như vậy phải biết quý trọng, sớm ngày sinh một đứa bé....."
Tôi miễn cưỡng lễ phép cười: "Được được....."
Cho dù tôi có nguyện ý cùng anh ta kết hôn, hẳn là Lục Minh Hiên cũng không muốn kết hôn với tôi đâu, người đàn ông phong lưu này, tôi không có bãn lĩnh để trói buộc anh ta.
"Xe đến rồi! Mau ra ngoài đi....." Người đàn ông đứng ngoài cửa kêu lên.
Tôi và Lục Minh Hiên nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi nhìn thấy chiếc xe màu xanh lá cây kia chạy đến thì có chút kinh ngạc không phản ứng kịp.
Đây là xe của niên đại nào vậy chứ?
Là một chiếc xe ba bánh, phía trước một bánh, đằng sau hai bánh, một người đàn ông lớn tuổi đầu trọc lốc ngồi ở đầu xe, gương mặt bóng lưỡng, kêu to: "Muốn đi xe thì lại đây mua vé!"
Phía sau xe nhét một đống người, có cả người già và trẻ em, giống như xe buôn bán người trái phép.
Tôi hơi sợ, nhỏ giọng nói với Lục Minh Hiên: "Chúng ta nhất định phải đi chiếc xe này sao?"
"Không đi cũng được thôi, em muốn đi bộ sao?"
Lục Minh Hiên đi tới trước mặt tài xế, lấy ra tờ 100 nguyên đưa ông ta: "Không cần thối!"
Hai mắt ông chú đầu trọc sáng ngời, cầm tiền nhét vô túi.
"Mau mau lên xe!"
Lục Minh Hiên đi đến trước mặt hai người chủ nhà, rất lễ phép cúi chào: "Cảm ơn hai người đã tiếp đón, hai người sẽ nhận được đền đáp xứng đáng!" Anh ta nói xong, cũng không quản người khác có nghe hiểu được không, liền túm tôi lên xe.
Vừa lên xe, một mùi hôi thối liền xông vào mũi.
Có mùi mồ hôi của đàn ông, mùi nước tiểu của mấy đứa trẻ, còn có mấy mùi hương kỳ quái. Tôi nghĩ mình sẽ ngất đi mất.
Trong xe thật chật chội, lại không có chỗ vịn, tôi đứng cũng không vững, vài lần xém bị té, may là có Lục Minh Hiên kịp thời đỡ tôi, tôi mới đứng vững được.
Chắc là sắc mặt tôi bây giờ rất khó coi, muốn ói lại ói không ra.
Dường như anh ta nhìn ra tôi khó chịu, dịu dàng nói với tôi: "Ráng chịu đựng một chút đi, sắp tới rồi." Nói xong, bàn tay bên hông dùng lực kéo tôi vào trong ngực anh ta.
Mùi hương nước hoa nhàn nhạt bay vào trong mũi, là mùi của anh ta, làm cho tôi thật lưu luyến, trước đây chưa từng nhận ra thì ra anh ta lại thơm như vậy, mặt dù xung quanh đủ loại mùi hôi, nhưng anh ta vẫn giữ một mùi hương thơm ngát.
Tôi nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh ta, dán mặt vào lồng ngực anh ta, tham lam hít thở, cũng không quản những người xung quanh thấy thế nào, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Tôi miễn cưỡng lễ phép cười: "Được được....."
Cho dù tôi có nguyện ý cùng anh ta kết hôn, hẳn là Lục Minh Hiên cũng không muốn kết hôn với tôi đâu, người đàn ông phong lưu này, tôi không có bãn lĩnh để trói buộc anh ta.
"Xe đến rồi! Mau ra ngoài đi....." Người đàn ông đứng ngoài cửa kêu lên.
Tôi và Lục Minh Hiên nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi nhìn thấy chiếc xe màu xanh lá cây kia chạy đến thì có chút kinh ngạc không phản ứng kịp.
Đây là xe của niên đại nào vậy chứ?
Là một chiếc xe ba bánh, phía trước một bánh, đằng sau hai bánh, một người đàn ông lớn tuổi đầu trọc lốc ngồi ở đầu xe, gương mặt bóng lưỡng, kêu to: "Muốn đi xe thì lại đây mua vé!"
Phía sau xe nhét một đống người, có cả người già và trẻ em, giống như xe buôn bán người trái phép.
Tôi hơi sợ, nhỏ giọng nói với Lục Minh Hiên: "Chúng ta nhất định phải đi chiếc xe này sao?"
"Không đi cũng được thôi, em muốn đi bộ sao?"
Lục Minh Hiên đi tới trước mặt tài xế, lấy ra tờ 100 nguyên đưa ông ta: "Không cần thối!"
Hai mắt ông chú đầu trọc sáng ngời, cầm tiền nhét vô túi.
"Mau mau lên xe!"
Lục Minh Hiên đi đến trước mặt hai người chủ nhà, rất lễ phép cúi chào: "Cảm ơn hai người đã tiếp đón, hai người sẽ nhận được đền đáp xứng đáng!" Anh ta nói xong, cũng không quản người khác có nghe hiểu được không, liền túm tôi lên xe.
Vừa lên xe, một mùi hôi thối liền xông vào mũi.
Có mùi mồ hôi của đàn ông, mùi nước tiểu của mấy đứa trẻ, còn có mấy mùi hương kỳ quái. Tôi nghĩ mình sẽ ngất đi mất.
Trong xe thật chật chội, lại không có chỗ vịn, tôi đứng cũng không vững, vài lần xém bị té, may là có Lục Minh Hiên kịp thời đỡ tôi, tôi mới đứng vững được.
Chắc là sắc mặt tôi bây giờ rất khó coi, muốn ói lại ói không ra.
Dường như anh ta nhìn ra tôi khó chịu, dịu dàng nói với tôi: "Ráng chịu đựng một chút đi, sắp tới rồi." Nói xong, bàn tay bên hông dùng lực kéo tôi vào trong ngực anh ta.
Mùi hương nước hoa nhàn nhạt bay vào trong mũi, là mùi của anh ta, làm cho tôi thật lưu luyến, trước đây chưa từng nhận ra thì ra anh ta lại thơm như vậy, mặt dù xung quanh đủ loại mùi hôi, nhưng anh ta vẫn giữ một mùi hương thơm ngát.
Tôi nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh ta, dán mặt vào lồng ngực anh ta, tham lam hít thở, cũng không quản những người xung quanh thấy thế nào, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Bình luận facebook