-
Chương 171
Tôi lắc đầu: "Không cần, em đi một mình là được rồi, bây giờ anh còn chưa giúp được đâu, nếu để cho anh ta nhìn thấy chúng ta đi chung, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn."
Tô Quân không đành lòng nhìn tôi, dặn dò: "Em nên cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, biết không?"
"Ừ, em biết rồi, cám ơn anh."
*******************
Sau khi nói lời tạm biệt cùng Tô Quân, tôi lại lần nữa trở về Lục gia.
Bảo vệ vừa nhìn thấy tôi vừa mừng vừa sợ, vội vàng đưa tôi vào nhà.
Vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy Lục Minh Hiên nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha hút xì gà, không khí tràn ngập khói thuốc.
"Em quay lại rồi à?" Anh ta nhìn thấy tôi cũng không có gì kinh ngạc, ngược lại rất tự nhiên, giống như đã sớm dự đoán tôi sẽ trở lại.
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng đó.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Em cho rằng muốn đi là đi sao? Em theo anh lâu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu anh là loại người gì rồi! Đối phó với loại phụ nữ không nghe lời như em, anh có rất nhiều cách! Chỉ là..." Anh ta ngừng một chút, vứt điếu xì gà vào cái gạt tàn thuốc trước mặt, tiếp tục nói: "Coi như em thông minh, nhân lúc anh còn chưa có bộc phát cơn thịnh nộ, đã chủ động quay về!"
Tôi nhìn anh ta, giọng nói lạnh lùng: "Tôi luôn phải diễn vai diễn mà anh mong muốn, không biết Lục tiên sinh còn chưa hài lòng về tôi ở điểm nào?"
"Đúng vậy, từ đầu tới cuối em đều là diễn kịch! Nhưng em lại chưa từng làm cho tôi hài lòng!"
Anh ta đột nhiên phẫn nộ, dùng sức vỗ mặt bàn:
"Em có để tôi ở trong lòng em không? Tôi đối xử tốt với em như vậy, những lời này phải là tôi nên hỏi em mới đúng, rốt cuộc tôi còn điểm nào khiến em không hài lòng hả?"
"Làm sao tôi dám không hài lòng về Lục tiên sinh chứ?"
"Em không dám à? Hừ, không có chuyện gì mà em không dám làm cả! Mạc Oánh, em đừng tưởng bề ngoài em tỏ ra ngoan ngoãn thì người khác không biết em đang nghĩ gì trong đầu! Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã biết em là hạng người gì rồi! Có loại phụ nữ nào mà tôi chưa từng gặp qua chứ! Em thích tiền, tôi cho em, em muốn nổi tiếng, tôi cũng giúp em! Tôi vì em làm nhiều chuyện như vậy, em chưa bao giờ thấy cảm động sao? Tất cả những chuyện này đối với em đều là nghĩa vụ của tôi, có phải không!"
Đúng vậy! Tôi thầm trả lời trong lòng, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
Anh giúp tôi không đúng sao? Anh cho tôi tiền cũng không đúng sao? Đều là tôi dùng thân thể để đổi lấy! Không đúng sao? Nếu như tôi chưa từng leo lên giường của anh, anh có giúp tôi không?
Tô Quân không đành lòng nhìn tôi, dặn dò: "Em nên cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, biết không?"
"Ừ, em biết rồi, cám ơn anh."
*******************
Sau khi nói lời tạm biệt cùng Tô Quân, tôi lại lần nữa trở về Lục gia.
Bảo vệ vừa nhìn thấy tôi vừa mừng vừa sợ, vội vàng đưa tôi vào nhà.
Vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy Lục Minh Hiên nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha hút xì gà, không khí tràn ngập khói thuốc.
"Em quay lại rồi à?" Anh ta nhìn thấy tôi cũng không có gì kinh ngạc, ngược lại rất tự nhiên, giống như đã sớm dự đoán tôi sẽ trở lại.
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng đó.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Em cho rằng muốn đi là đi sao? Em theo anh lâu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu anh là loại người gì rồi! Đối phó với loại phụ nữ không nghe lời như em, anh có rất nhiều cách! Chỉ là..." Anh ta ngừng một chút, vứt điếu xì gà vào cái gạt tàn thuốc trước mặt, tiếp tục nói: "Coi như em thông minh, nhân lúc anh còn chưa có bộc phát cơn thịnh nộ, đã chủ động quay về!"
Tôi nhìn anh ta, giọng nói lạnh lùng: "Tôi luôn phải diễn vai diễn mà anh mong muốn, không biết Lục tiên sinh còn chưa hài lòng về tôi ở điểm nào?"
"Đúng vậy, từ đầu tới cuối em đều là diễn kịch! Nhưng em lại chưa từng làm cho tôi hài lòng!"
Anh ta đột nhiên phẫn nộ, dùng sức vỗ mặt bàn:
"Em có để tôi ở trong lòng em không? Tôi đối xử tốt với em như vậy, những lời này phải là tôi nên hỏi em mới đúng, rốt cuộc tôi còn điểm nào khiến em không hài lòng hả?"
"Làm sao tôi dám không hài lòng về Lục tiên sinh chứ?"
"Em không dám à? Hừ, không có chuyện gì mà em không dám làm cả! Mạc Oánh, em đừng tưởng bề ngoài em tỏ ra ngoan ngoãn thì người khác không biết em đang nghĩ gì trong đầu! Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã biết em là hạng người gì rồi! Có loại phụ nữ nào mà tôi chưa từng gặp qua chứ! Em thích tiền, tôi cho em, em muốn nổi tiếng, tôi cũng giúp em! Tôi vì em làm nhiều chuyện như vậy, em chưa bao giờ thấy cảm động sao? Tất cả những chuyện này đối với em đều là nghĩa vụ của tôi, có phải không!"
Đúng vậy! Tôi thầm trả lời trong lòng, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
Anh giúp tôi không đúng sao? Anh cho tôi tiền cũng không đúng sao? Đều là tôi dùng thân thể để đổi lấy! Không đúng sao? Nếu như tôi chưa từng leo lên giường của anh, anh có giúp tôi không?
Bình luận facebook