-
Chương 178
Trong lúc tôi vô cùng buồn bực, đột nhiên Tô Quân cười to: "Ha ha ha, em nhìn biểu tình của em kìa, thật là buồn cười.... "
"Hả?" Tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh ta.
Anh ta khẽ nhéo chóp mũi của tôi, cười nói: "Thế nào, diễn xuất của anh tiến bộ chứ? Vừa rồi anh giỡn với em một chút, nhìn xem bộ dạng nghiêm túc của em kìa, rất đáng yêu."
"Vậy hả… Ha ha." Tôi xấu hổ giơ lên khóe miệng.
"Chúng ta trở về sớm một chút, sáng mai sẽ tham dự nghi thức mở máy!" Anh ta nói xong, khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.
Thật vất vả mới về tới nhà, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô lực ngồi trên sofa.
Trong đầu không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi.
Mạc Oánh, anh thích em.....
Nếu như không có Lục Minh Hiên, em có ở bên anh không?.....
Mặc dù Tô Quân đã nói là giỡn, chỉ trêu tôi thôi, nhưng đó là thật sao? Thật sự chỉ là diễn thôi sao? Ánh mắt anh ta chân thành như vậy, cầm chặt tay tôi, thổ lộ với tôi, thật sự chỉ là đang giả vờ thôi sao?
Đầu óc tôi hỗn loạn, cũng may vừa rồi anh ta nói như vậy, xem như giải vây cho tôi, không để tôi khó xử.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi nên làm thế nào mới đúng? Chuyện phát triển, đã vượt ra ngoài dự đoán của tôi.
Chuyện của Lục Minh Hiên còn chưa có giải quyết xong, bây giờ lại thêm Tô Quân, thật là đau đầu! Tôi khó chịu nhắm mắt lại, dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, đột nhiên, một giọng nói giống như ác ma từ sau lưng truyền đến:
"Về sớm vậy?"
Tôi giật mình, mở to mắt, nhìn thấy Lục Minh Hiên đã ngồi trước mặt tôi, trên miệng ngậm một điếu xì gà, nhàn nhạt nhìn tôi.
Tôi không muốn đối mặt với người đàn ông này, vừa định đứng lên, đã nghe anh ta nói:
"Lại đây ngồi!"
"Tôi muốn lên lầu tắm rửa một chút."
"Em hẳn là không muốn nhìn thấy anh!" Anh ta mở miệng đã châm chọc, nụ cười tà ác vươn bên môi.
"Anh muốn nói cái gì!" Tôi thẳng thừng hỏi lại, có muốn chế nhạo tôi cái gì thì mau nói đi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Diễn viên nổi tiếng, bắt đầu có giá rồi! Anh chỉ muốn nói với em mấy câu cũng khó vậy sao?" Anh ta nheo đôi mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm tôi, "Cánh mọc cứng cáp nên tự bay được rồi, có chút tên tuổi thì không cần nhờ anh giúp đỡ, cũng có đạo diễn tìm tới cửa! Anh đã không còn giá trị lợi dụng nữa có đúng không?"
"Hả?" Tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh ta.
Anh ta khẽ nhéo chóp mũi của tôi, cười nói: "Thế nào, diễn xuất của anh tiến bộ chứ? Vừa rồi anh giỡn với em một chút, nhìn xem bộ dạng nghiêm túc của em kìa, rất đáng yêu."
"Vậy hả… Ha ha." Tôi xấu hổ giơ lên khóe miệng.
"Chúng ta trở về sớm một chút, sáng mai sẽ tham dự nghi thức mở máy!" Anh ta nói xong, khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.
Thật vất vả mới về tới nhà, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô lực ngồi trên sofa.
Trong đầu không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi.
Mạc Oánh, anh thích em.....
Nếu như không có Lục Minh Hiên, em có ở bên anh không?.....
Mặc dù Tô Quân đã nói là giỡn, chỉ trêu tôi thôi, nhưng đó là thật sao? Thật sự chỉ là diễn thôi sao? Ánh mắt anh ta chân thành như vậy, cầm chặt tay tôi, thổ lộ với tôi, thật sự chỉ là đang giả vờ thôi sao?
Đầu óc tôi hỗn loạn, cũng may vừa rồi anh ta nói như vậy, xem như giải vây cho tôi, không để tôi khó xử.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi nên làm thế nào mới đúng? Chuyện phát triển, đã vượt ra ngoài dự đoán của tôi.
Chuyện của Lục Minh Hiên còn chưa có giải quyết xong, bây giờ lại thêm Tô Quân, thật là đau đầu! Tôi khó chịu nhắm mắt lại, dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, đột nhiên, một giọng nói giống như ác ma từ sau lưng truyền đến:
"Về sớm vậy?"
Tôi giật mình, mở to mắt, nhìn thấy Lục Minh Hiên đã ngồi trước mặt tôi, trên miệng ngậm một điếu xì gà, nhàn nhạt nhìn tôi.
Tôi không muốn đối mặt với người đàn ông này, vừa định đứng lên, đã nghe anh ta nói:
"Lại đây ngồi!"
"Tôi muốn lên lầu tắm rửa một chút."
"Em hẳn là không muốn nhìn thấy anh!" Anh ta mở miệng đã châm chọc, nụ cười tà ác vươn bên môi.
"Anh muốn nói cái gì!" Tôi thẳng thừng hỏi lại, có muốn chế nhạo tôi cái gì thì mau nói đi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Diễn viên nổi tiếng, bắt đầu có giá rồi! Anh chỉ muốn nói với em mấy câu cũng khó vậy sao?" Anh ta nheo đôi mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm tôi, "Cánh mọc cứng cáp nên tự bay được rồi, có chút tên tuổi thì không cần nhờ anh giúp đỡ, cũng có đạo diễn tìm tới cửa! Anh đã không còn giá trị lợi dụng nữa có đúng không?"
Bình luận facebook