-
Chương 209
Sinh tử tồn vong của tôi, hiện giờ đang nằm trong tay anh ta, anh ta đang cố tình tạo cơ hội cho tôi, nếu không cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
"Còn cần phải suy nghĩ sao?"
Mỗi một câu nói của anh ta đều làm cho tôi phải lo sợ, tôi không quyết định được...
Đột nhiên, điện thoại trong túi xách của tôi vang lên, tôi liếc mắt nhìn màn hình, là số của ông ngoại, tôi nghĩ chắc là không có chuyện gì gấp, trường hợp bây giờ cũng không tiện nghe điện thoại, vì vậy từ chối cuộc gọi.
Vừa để điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, giống như đang đòi mạng người ta vậy! Lần này, tôi cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ mới bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hốt hoảng của ông ngoại:
"Oánh Oánh... Đã xảy ra chuyện rồi... Con mau quay về nhà đi..."
"Ông nói cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Ông nói lại cho con biết..." Tôi cũng gấp gáp, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói ông ngoại hốt hoảng như vậy, lòng tôi cũng nhảy dựng lên.
"Mau về nhà, có người muốn... tút tút tút..." Còn chưa kịp nói xong, điện thoại đã bị ngắt!
Một dự cảm bất thường nảy lên trong lòng tôi, tôi hơi luống cuống, lòng bàn tay run lên, xoay người cầm túi xách lên nói với Lục Minh Hiên: "Tôi có việc gấp cần phải đi trước, có chuyện gì lần sau nói tiếp."
Tôi đi tới trước cửa, chuẩn bị mở cửa, giọng nói của anh ta lại vang lên từ phía sau: "Anh cho em ba ngày, trong vòng ba ngày nữa em nhất định phải cho anh câu trả lời chắc chắn, tốt nhất là em nên suy nghĩ cho kỹ."
Bàn tay đang nắm tay vịn cánh cửa của tôi hơi dừng lại một chút, tôi khẽ cắn răng, mở cửa rời đi.
Tôi lên chuyến bay nhanh nhất bay đến thành phố A, nhanh chóng trở về nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi thật sự không thể tin vào hai mắt mình.
Tôi vào nhầm nhà rồi sao? Trước mắt là một mớ hỗn độn, đồ đạc dưới đất vỡ vụn, bàn trà và bộ ghế salon đều bị lật ngược lại, ti vi cũng bị đập nát, cái cửa kiếng ngoài ban công bị đập vỡ thủng một lỗ to.
Ông ngoại ngồi trên ghế thở hổn hển, rõ ràng là đang hoảng sợ, Mạc Văn Phượng cũng ngồi bên cạnh, vừa vỗ vỗ vai ông vừa khóc nức nở.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng được, vọt tới trước mặt ông ngoại, vội vàng hỏi: "Ông ngoại, ông bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ông có bị sao không? Có người vào nhà cướp của hay sao? Ông có bị thương ở đâu không?"
Ông ngoại lắc đầu, thở hổn hển một hồi mới nói: "Ông, ông không sao, không có sao..."
Nhìn bề ngoài ông cũng không có bị thương chỗ nào, tôi thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần ông không sao là tốt rồi!
"Sao trong nhà lại biến thành như vậy?" Tôi hỏi, ông ngoại hoảng sợ lắc đầu, còn chưa có ổn định nhịp thở, ánh mắt chuyển từ tôi sang Mạc Văn Phượng, bà ta nhìn tôi, hơi sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Còn cần phải suy nghĩ sao?"
Mỗi một câu nói của anh ta đều làm cho tôi phải lo sợ, tôi không quyết định được...
Đột nhiên, điện thoại trong túi xách của tôi vang lên, tôi liếc mắt nhìn màn hình, là số của ông ngoại, tôi nghĩ chắc là không có chuyện gì gấp, trường hợp bây giờ cũng không tiện nghe điện thoại, vì vậy từ chối cuộc gọi.
Vừa để điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, giống như đang đòi mạng người ta vậy! Lần này, tôi cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ mới bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hốt hoảng của ông ngoại:
"Oánh Oánh... Đã xảy ra chuyện rồi... Con mau quay về nhà đi..."
"Ông nói cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Ông nói lại cho con biết..." Tôi cũng gấp gáp, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói ông ngoại hốt hoảng như vậy, lòng tôi cũng nhảy dựng lên.
"Mau về nhà, có người muốn... tút tút tút..." Còn chưa kịp nói xong, điện thoại đã bị ngắt!
Một dự cảm bất thường nảy lên trong lòng tôi, tôi hơi luống cuống, lòng bàn tay run lên, xoay người cầm túi xách lên nói với Lục Minh Hiên: "Tôi có việc gấp cần phải đi trước, có chuyện gì lần sau nói tiếp."
Tôi đi tới trước cửa, chuẩn bị mở cửa, giọng nói của anh ta lại vang lên từ phía sau: "Anh cho em ba ngày, trong vòng ba ngày nữa em nhất định phải cho anh câu trả lời chắc chắn, tốt nhất là em nên suy nghĩ cho kỹ."
Bàn tay đang nắm tay vịn cánh cửa của tôi hơi dừng lại một chút, tôi khẽ cắn răng, mở cửa rời đi.
Tôi lên chuyến bay nhanh nhất bay đến thành phố A, nhanh chóng trở về nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi thật sự không thể tin vào hai mắt mình.
Tôi vào nhầm nhà rồi sao? Trước mắt là một mớ hỗn độn, đồ đạc dưới đất vỡ vụn, bàn trà và bộ ghế salon đều bị lật ngược lại, ti vi cũng bị đập nát, cái cửa kiếng ngoài ban công bị đập vỡ thủng một lỗ to.
Ông ngoại ngồi trên ghế thở hổn hển, rõ ràng là đang hoảng sợ, Mạc Văn Phượng cũng ngồi bên cạnh, vừa vỗ vỗ vai ông vừa khóc nức nở.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng được, vọt tới trước mặt ông ngoại, vội vàng hỏi: "Ông ngoại, ông bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ông có bị sao không? Có người vào nhà cướp của hay sao? Ông có bị thương ở đâu không?"
Ông ngoại lắc đầu, thở hổn hển một hồi mới nói: "Ông, ông không sao, không có sao..."
Nhìn bề ngoài ông cũng không có bị thương chỗ nào, tôi thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần ông không sao là tốt rồi!
"Sao trong nhà lại biến thành như vậy?" Tôi hỏi, ông ngoại hoảng sợ lắc đầu, còn chưa có ổn định nhịp thở, ánh mắt chuyển từ tôi sang Mạc Văn Phượng, bà ta nhìn tôi, hơi sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bình luận facebook