-
Chương 227
Cho nên, mạng sống của tôi chính là mạng của ông ngoại, mà mạng sống của ông ngoại cũng chính là của tôi, nếu như không có ông ngoại, thì cũng chưa chắc gì mà có tôi.
"Tại sao lại khóc!" Một giọng nói vui vẻ truyền đến từ ngoài cửa, tôi quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Văn Phượng xách cái hộp giữ nhiệt đi vào, nở nụ cười tươi rói, giống như có chuyện gì rất vui.
Ông ngoại vội vàng lau nước mắt, hít hít mũi nói: "Con đi đâu vậy, cả buổi sáng không thấy con đâu hết."
"Con về nhà nấu cháo cho ba! Nấu cháo thịt gà mất mấy tiếng đồng hồ, còn nóng ba mau ăn đi, Oánh Oánh, thiệt thòi cho con, nếu sớm biết con tới đây, mẹ đã đem nhiều hơn cho con ăn rồi, nhưng mà không sao, con ăn không đủ no thì một hồi nữa về nhà ăn, ở nhà còn một nồi lớn..." Bà ấy hưng phấn cười, vừa nói vừa đổ cháo ra chén từ trong hộp giữ nhiệt.
"Tôi ăn rồi, không đói bụng, bà cho ông ngoại ăn đi là được rồi." Vừa nhìn thấy bà ấy, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng.
Không còn cách nào khác, đối mặt với người đàn bà này, tôi không sao vui vẻ được, mặc dù bà ấy là mẹ tôi! Nhìn thấy bà ấy, tôi lại nhớ tới những chuyện mà bà đã làm, trong lòng lại cảm thấy thật chán ghét!
"À, vậy sao, vậy con uống thêm nước trái cây đi, lần nào tới đây con cũng mua theo nhiều nước trái cây quá, hây a, uống không hết thì thật là lãng phí! Mặc dù bây giờ có nhiều tiền rồi, nhưng cũng không thể phung phí như vậy được..." Nụ cười trên mặt bà ấy rực rỡ như xuân về, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bà ấy lại biết chuyện gì rồi sao? Tôi suy nghĩ trong lòng.
"Oánh Oánh, lần này con tới đây, có phải muốn tuyên bố chuyện vui gì với chúng ta hay không?" Bà ấy mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.
"Chuyện vui? Chuyện vui gì vậy?" Ông ngoại sững sờ hỏi, nhìn tôi, lại nhìn Mạc Văn Phượng.
"Bà lại biết chuyện gì rồi?" Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy.
Bà ấy cười ha ha, lấy từ trong túi xách ra một tờ báo, đưa tới trước mặt ông ngoại: "Ba, ba nhìn đi, Oánh Oánh kết hôn với đại gia!" Sau đó đắc ý nhìn tôi: "Lần này hẳn là mẹ không có nói sai cái gì rồi, trên báo còn có hình con đứng chụp ảnh cùng Lục Minh Hiên, sẽ không phải lại là tin đồn nữa đâu nhỉ?"
Tôi không nói gì, trầm mặt không biết phải công khai như thế nào đây! Hôm nay trở về gặp ông ngoại, cũng là muốn nói với ông ngoại chuyện này, nhưng vẫn còn chưa biết phải mở miệng như thế nào! Chuyện kết hôn lớn như vậy, tôi cũng phải nên công khai thôi, mặt dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch.
"Tại sao lại khóc!" Một giọng nói vui vẻ truyền đến từ ngoài cửa, tôi quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Văn Phượng xách cái hộp giữ nhiệt đi vào, nở nụ cười tươi rói, giống như có chuyện gì rất vui.
Ông ngoại vội vàng lau nước mắt, hít hít mũi nói: "Con đi đâu vậy, cả buổi sáng không thấy con đâu hết."
"Con về nhà nấu cháo cho ba! Nấu cháo thịt gà mất mấy tiếng đồng hồ, còn nóng ba mau ăn đi, Oánh Oánh, thiệt thòi cho con, nếu sớm biết con tới đây, mẹ đã đem nhiều hơn cho con ăn rồi, nhưng mà không sao, con ăn không đủ no thì một hồi nữa về nhà ăn, ở nhà còn một nồi lớn..." Bà ấy hưng phấn cười, vừa nói vừa đổ cháo ra chén từ trong hộp giữ nhiệt.
"Tôi ăn rồi, không đói bụng, bà cho ông ngoại ăn đi là được rồi." Vừa nhìn thấy bà ấy, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng.
Không còn cách nào khác, đối mặt với người đàn bà này, tôi không sao vui vẻ được, mặc dù bà ấy là mẹ tôi! Nhìn thấy bà ấy, tôi lại nhớ tới những chuyện mà bà đã làm, trong lòng lại cảm thấy thật chán ghét!
"À, vậy sao, vậy con uống thêm nước trái cây đi, lần nào tới đây con cũng mua theo nhiều nước trái cây quá, hây a, uống không hết thì thật là lãng phí! Mặc dù bây giờ có nhiều tiền rồi, nhưng cũng không thể phung phí như vậy được..." Nụ cười trên mặt bà ấy rực rỡ như xuân về, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bà ấy lại biết chuyện gì rồi sao? Tôi suy nghĩ trong lòng.
"Oánh Oánh, lần này con tới đây, có phải muốn tuyên bố chuyện vui gì với chúng ta hay không?" Bà ấy mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.
"Chuyện vui? Chuyện vui gì vậy?" Ông ngoại sững sờ hỏi, nhìn tôi, lại nhìn Mạc Văn Phượng.
"Bà lại biết chuyện gì rồi?" Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy.
Bà ấy cười ha ha, lấy từ trong túi xách ra một tờ báo, đưa tới trước mặt ông ngoại: "Ba, ba nhìn đi, Oánh Oánh kết hôn với đại gia!" Sau đó đắc ý nhìn tôi: "Lần này hẳn là mẹ không có nói sai cái gì rồi, trên báo còn có hình con đứng chụp ảnh cùng Lục Minh Hiên, sẽ không phải lại là tin đồn nữa đâu nhỉ?"
Tôi không nói gì, trầm mặt không biết phải công khai như thế nào đây! Hôm nay trở về gặp ông ngoại, cũng là muốn nói với ông ngoại chuyện này, nhưng vẫn còn chưa biết phải mở miệng như thế nào! Chuyện kết hôn lớn như vậy, tôi cũng phải nên công khai thôi, mặt dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch.
Bình luận facebook