-
Chương 230
"Dù sao tôi vẫn còn chưa có gả vào đây, không được gọi tôi là thiếu phu nhân!" Tôi kiên quyết nói, vô cùng bài xích cái thân phận này, mặc dù sớm muộn gì cũng phải gả vào đây, nhưng chỉ là tôi không muốn nhanh như vậy đã bị gọi là thiếu phu nhân, có thể kéo dài được một ngày thì hay một ngày, tôi ghét cái thân phận này!
"Dạ, thiếu phu nhân!" Quản gia cung kính cúi người.
"Ông..."
Được rồi, quả nhiên là tên Lục Minh Hiên đáng ghét, tôi đổi lại không được, vậy thì thôi!
Ngồi trên ghế salon đợi hai tiếng đồng hồ, Lục Minh Hiên vẫn còn chưa trở về, tôi không muốn đợi thêm nữa, xoay người định rời đi, vừa đúng lúc này anh ta về nhà.
Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, mấy người hầu tiến lên tiếp đón, anh ta đổi dép, đi tới trước mặt tôi: "Chờ lâu lắm rồi hả?"
"Ừ!" Trong lòng tôi bực bội mắng anh ta, nói nhảm, đợi hai tiếng đồng hồ rồi chứ ít!
"Sao không lên phòng chờ?"
"Chờ ở đây là được rồi." Tôi không muốn vào căn phòng đó, sẽ lảm tôi nhớ lại lúc trước, nhất là...
"Lên đi!" Anh ta nói xong, không đợi tôi phản đối, trực tiếp lên lầu.
Tôi cắn môi, đi theo anh ta.
Phòng ngủ chính vẫn sạch sẽ như lúc trước, mỗi ngày đều có người vào quét dọn phòng, nhưng vừa vào cửa, tôi cảm giác được hơi thở mập mờ đang tăng lên, mùi vị hoan ái lúc trước làm tôi nhớ lại.
"Tìm anh có chuyện gì?" Anh ta cởi áo khoác xuống, thả lỏng cà vạt trên cổ.
"Lần trước nhờ anh tìm người, anh có tìm được không?" Lần này tôi đến đây chủ yếu là để hỏi chuyện của Diệp Phong.
Bàn tay kéo cà vạt hơi dừng lại một chút, nhìn về phía tôi: "Em tới đây là để hỏi chuyện này sao?"
"Đúng vậy!" Hình như tôi cảm thấy anh ta đang giấu giếm tôi chuyện gì?
Chẳng lẽ anh ta đã sớm điều tra ra rồi, chỉ là không có nói cho tôi biết? Chờ tôi tới hỏi hay sao?
Anh ta không nói gì, chỉ nhíu mày: "Người đàn ông này, hằn là người đàn ông lần trước anh nhìn thấy chứ gì? Người đàn ông đó cứ quấn lấy em."
"Anh ấy là ai không quan trọng, anh có tìm giúp tôi không?"
"Em tìm người đàn ông đó làm gì?" Anh ta trầm mặc hỏi.
Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ? Tôi không muốn trả lời anh ta về vấn đề này.
"Anh đã đồng ý tìm giúp tôi rồi!"
"Em trả lời anh trước!" Giọng nói anh ta ngang ngược, không cho tôi cự tuyệt.
Tôi giận nghiến răng: "Anh ấy bị mất tích, người nhà rất khẩn trương, tôi giúp một tay hỏi thăm tung tích của anh ta không được sao?"
"Hẳn là em còn muốn anh ta!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi.
"Dạ, thiếu phu nhân!" Quản gia cung kính cúi người.
"Ông..."
Được rồi, quả nhiên là tên Lục Minh Hiên đáng ghét, tôi đổi lại không được, vậy thì thôi!
Ngồi trên ghế salon đợi hai tiếng đồng hồ, Lục Minh Hiên vẫn còn chưa trở về, tôi không muốn đợi thêm nữa, xoay người định rời đi, vừa đúng lúc này anh ta về nhà.
Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, mấy người hầu tiến lên tiếp đón, anh ta đổi dép, đi tới trước mặt tôi: "Chờ lâu lắm rồi hả?"
"Ừ!" Trong lòng tôi bực bội mắng anh ta, nói nhảm, đợi hai tiếng đồng hồ rồi chứ ít!
"Sao không lên phòng chờ?"
"Chờ ở đây là được rồi." Tôi không muốn vào căn phòng đó, sẽ lảm tôi nhớ lại lúc trước, nhất là...
"Lên đi!" Anh ta nói xong, không đợi tôi phản đối, trực tiếp lên lầu.
Tôi cắn môi, đi theo anh ta.
Phòng ngủ chính vẫn sạch sẽ như lúc trước, mỗi ngày đều có người vào quét dọn phòng, nhưng vừa vào cửa, tôi cảm giác được hơi thở mập mờ đang tăng lên, mùi vị hoan ái lúc trước làm tôi nhớ lại.
"Tìm anh có chuyện gì?" Anh ta cởi áo khoác xuống, thả lỏng cà vạt trên cổ.
"Lần trước nhờ anh tìm người, anh có tìm được không?" Lần này tôi đến đây chủ yếu là để hỏi chuyện của Diệp Phong.
Bàn tay kéo cà vạt hơi dừng lại một chút, nhìn về phía tôi: "Em tới đây là để hỏi chuyện này sao?"
"Đúng vậy!" Hình như tôi cảm thấy anh ta đang giấu giếm tôi chuyện gì?
Chẳng lẽ anh ta đã sớm điều tra ra rồi, chỉ là không có nói cho tôi biết? Chờ tôi tới hỏi hay sao?
Anh ta không nói gì, chỉ nhíu mày: "Người đàn ông này, hằn là người đàn ông lần trước anh nhìn thấy chứ gì? Người đàn ông đó cứ quấn lấy em."
"Anh ấy là ai không quan trọng, anh có tìm giúp tôi không?"
"Em tìm người đàn ông đó làm gì?" Anh ta trầm mặc hỏi.
Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ? Tôi không muốn trả lời anh ta về vấn đề này.
"Anh đã đồng ý tìm giúp tôi rồi!"
"Em trả lời anh trước!" Giọng nói anh ta ngang ngược, không cho tôi cự tuyệt.
Tôi giận nghiến răng: "Anh ấy bị mất tích, người nhà rất khẩn trương, tôi giúp một tay hỏi thăm tung tích của anh ta không được sao?"
"Hẳn là em còn muốn anh ta!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi.
Bình luận facebook