-
Chương 282
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, rất nhanh cũng cảm thấy đói bụng, quanh chóp mũi đều là hương vị thịt bò thơm lừng.
Cái bụng cũng không khách khí mà kêu lên rột rột.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, tôi cầm đôi đũa lên, từng ngụm từng ngụm ăn thịt bò.
Cũng không biết tại sao, mùi vị mì thịt bò lần này ăn vào không có mùi vị giống như lần trước, không có ăn ngon như vậy, nhai được vài miếng, tôi ăn không vô nữa.
"Sao lại không ăn?" Anh ta dừng lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu một cái: "Ăn no rồi."
Có lẽ lúc không có tiền, ăn cái gì vào cũng thấy đặc biệt ngon! Có tiền rồi, ngược lại ăn cái gì vào, cũng không thấy có mùi vị gì.
Lúc đó năm đồng là quý giá đến cỡ nào, bây giờ, năm ngàn đồng bất quá cũng chỉ là một bao quần đi biển thôi, tô mì này, cũng mất đi mùi vị của nó.
"Nhanh như vậy mà đã ăn no rồi sao?" Anh ta khó hiểu nhìn tôi.
"Ừ!" Thấy tôi không muốn ăn, anh ta cũng không miễn cưỡng.
Lúc tính tiền, anh ta rất hào phóng bỏ lại một xấp tiền mặt thật dày, cũng không thèm nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm kia của bà chủ, mà nắm tay tôi, thoải mái rời đi.
Người có tiền hẳn là thích loại cảm giác này, vừa đi vừa vung tiền, sẽ cảm thấy rất tự hào có phải không?
Lúc đi trên con đường nhỏ thưa thớt người, tôi cúi đầu, lẳng lặng bước đi.
Anh ta vẫn nắm tay tôi, chưa từng buông ra, giọng nói trầm thấp chợt vang lên: "Sao trông em có vẻ không vui vậy?"
"Không có." Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có chút buồn bực, lại trầm mặc, đoán không ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Anh đáng suy nghĩ cái gì vậy?" Tôi không nhịn được mà hỏi anh ta.
"Anh đang suy nghĩ, phải làm cái gì em mới chịu cười đây?"
Lời của anh ta làm tôi rung động, thì ra anh ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì để cho tôi cười sao?
"Em chưa từng cười vui vẻ trước mặt anh, anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nụ cười thật vui vẻ." Ánh mắt sâu kín của anh ta nhìn tôi, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy, lại phảng phất dạt dào tình ý bên trong.
Là tôi hiểu sai ý rồi sao? Tôi nhìn nhầm rồi có đúng không? Sao tôi lại nhìn thấy tình ý từ trong mắt anh ta chứ.
Tôi nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nữa.
"Có thể nói cho anh biết, chuyện gì mới làm em cười được không? Em thích cái gì? Kim cương xinh đẹp? Trang sức sang trọng?"
"Không phải là cứ bỏ tiền ra thì sẽ cảm thấy vui vẻ đâu!" Tôi không biết phải nói gì với suy nghĩ này của anh ta, đột nhiên nhìn về phía bên cạnh có một khu nhà đơn sơ, ánh mắt tôi sáng lên.
Cái bụng cũng không khách khí mà kêu lên rột rột.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, tôi cầm đôi đũa lên, từng ngụm từng ngụm ăn thịt bò.
Cũng không biết tại sao, mùi vị mì thịt bò lần này ăn vào không có mùi vị giống như lần trước, không có ăn ngon như vậy, nhai được vài miếng, tôi ăn không vô nữa.
"Sao lại không ăn?" Anh ta dừng lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu một cái: "Ăn no rồi."
Có lẽ lúc không có tiền, ăn cái gì vào cũng thấy đặc biệt ngon! Có tiền rồi, ngược lại ăn cái gì vào, cũng không thấy có mùi vị gì.
Lúc đó năm đồng là quý giá đến cỡ nào, bây giờ, năm ngàn đồng bất quá cũng chỉ là một bao quần đi biển thôi, tô mì này, cũng mất đi mùi vị của nó.
"Nhanh như vậy mà đã ăn no rồi sao?" Anh ta khó hiểu nhìn tôi.
"Ừ!" Thấy tôi không muốn ăn, anh ta cũng không miễn cưỡng.
Lúc tính tiền, anh ta rất hào phóng bỏ lại một xấp tiền mặt thật dày, cũng không thèm nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm kia của bà chủ, mà nắm tay tôi, thoải mái rời đi.
Người có tiền hẳn là thích loại cảm giác này, vừa đi vừa vung tiền, sẽ cảm thấy rất tự hào có phải không?
Lúc đi trên con đường nhỏ thưa thớt người, tôi cúi đầu, lẳng lặng bước đi.
Anh ta vẫn nắm tay tôi, chưa từng buông ra, giọng nói trầm thấp chợt vang lên: "Sao trông em có vẻ không vui vậy?"
"Không có." Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có chút buồn bực, lại trầm mặc, đoán không ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Anh đáng suy nghĩ cái gì vậy?" Tôi không nhịn được mà hỏi anh ta.
"Anh đang suy nghĩ, phải làm cái gì em mới chịu cười đây?"
Lời của anh ta làm tôi rung động, thì ra anh ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì để cho tôi cười sao?
"Em chưa từng cười vui vẻ trước mặt anh, anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nụ cười thật vui vẻ." Ánh mắt sâu kín của anh ta nhìn tôi, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy, lại phảng phất dạt dào tình ý bên trong.
Là tôi hiểu sai ý rồi sao? Tôi nhìn nhầm rồi có đúng không? Sao tôi lại nhìn thấy tình ý từ trong mắt anh ta chứ.
Tôi nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nữa.
"Có thể nói cho anh biết, chuyện gì mới làm em cười được không? Em thích cái gì? Kim cương xinh đẹp? Trang sức sang trọng?"
"Không phải là cứ bỏ tiền ra thì sẽ cảm thấy vui vẻ đâu!" Tôi không biết phải nói gì với suy nghĩ này của anh ta, đột nhiên nhìn về phía bên cạnh có một khu nhà đơn sơ, ánh mắt tôi sáng lên.
Bình luận facebook