-
Chương 304
"Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Gọi mấy lần, lần nào cũng báo máy bận, đến lần thứ năm thì điện thoại anh ta đã tắt máy rồi.
Tôi rất lo lắng không biết phải làm sao bây giờ.
Lúc này, cánh cửa mở ra, dáng người cao lớn của Lục Chấn Hải xuất hiện, cả người tỏa ra hơi thở tức giận.
Ông ta vừa vào cửa nhìn thấy tôi đã giận dữ hỏi: "Lục Minh Hiên đâu!"
"Tôi, không biết... Anh ấy đi làm từ sớm rồi."
"Đi làm sao? Hừ! Tên tiểu tử hư hỏng, khiến công ty trở thành như vậy, bây giờ cái bóng cũng không thấy đâu! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi biết! Đã lừa gạt tôi làm đám cưới, bây giờ công ty phát sinh chuyện không hay mà cũng dám lừa gạt tôi, thật là đần độn! Tôi vất vả thành lập cơ nghiệp bao nhiêu năm nay, lại sắp bị nó phá tan tành rồi!" Lục Chấn Hải tức giận nói, hai tròng mắt muốn phun ra lửa.
Tôi bị khí thế tức giận của ông ta dọa sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn định.
Đột nhiên ánh mắt ông ta bắn về phía tôi: "Đó cũng là tại vì cô!"
Tôi hết hồn, nhưng vẫn bình tĩnh: "Chuyện này liên quan gì tới tôi chứ?"
"Cô còn không biết chuyện gì sao?" Ông ta nheo cặp mắt nguy hiểm: "Không phải tại cô, thì làm sao nó đắc tội Dương Thừa Trung được! Nếu không bây giờ cũng không phải lâm vào cảnh như vậy!"
"Dương Thừa Trung?" Cái tên này nghe rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Chờ nó quay lại thì cô hỏi nó cho kỹ đi!" Ông ta nói thêm một câu nữa, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Tôi lẳng lặng ngồi trên bàn ăn, nắm tờ báo trong tay, rốt cuộc Dương Thừa Trung là ai?
Từ trưa ngồi đến nửa đêm, hơn mười hai giờ, một bóng dáng cao gầy trông có vẻ rất mệt mỏi đi vào phòng khách.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Minh Hiên đưa cặp công văn cho người giúp việc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, anh ta nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc.
"Sao em còn chưa ngủ?" Anh ta đi tới trước mặt tôi, vén sợi tóc tôi: "Sao lại ngồi ở chỗ này, không ở trong phòng đợi anh? Sau này không cần phải chờ anh về đâu, em cứ đi ngủ sớm đi."
"Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không nói cho em biết?" Tôi nhìn anh ta.
Đáy mắt anh ta nhanh chóng thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
"Em cũng biết rồi sao?"
"Anh cho rằng đem vứt mấy tờ báo đi là em không biết gì sao?" Tôi hơi tức giận.
Anh ta trầm mặc một hồi, khẽ vuốt mặt tôi: "Anh chỉ là không muốn em lo lắng thôi, chút chuyện nhỏ này, anh có thể xử lý được, tin tưởng anh."
Gọi mấy lần, lần nào cũng báo máy bận, đến lần thứ năm thì điện thoại anh ta đã tắt máy rồi.
Tôi rất lo lắng không biết phải làm sao bây giờ.
Lúc này, cánh cửa mở ra, dáng người cao lớn của Lục Chấn Hải xuất hiện, cả người tỏa ra hơi thở tức giận.
Ông ta vừa vào cửa nhìn thấy tôi đã giận dữ hỏi: "Lục Minh Hiên đâu!"
"Tôi, không biết... Anh ấy đi làm từ sớm rồi."
"Đi làm sao? Hừ! Tên tiểu tử hư hỏng, khiến công ty trở thành như vậy, bây giờ cái bóng cũng không thấy đâu! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi biết! Đã lừa gạt tôi làm đám cưới, bây giờ công ty phát sinh chuyện không hay mà cũng dám lừa gạt tôi, thật là đần độn! Tôi vất vả thành lập cơ nghiệp bao nhiêu năm nay, lại sắp bị nó phá tan tành rồi!" Lục Chấn Hải tức giận nói, hai tròng mắt muốn phun ra lửa.
Tôi bị khí thế tức giận của ông ta dọa sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn định.
Đột nhiên ánh mắt ông ta bắn về phía tôi: "Đó cũng là tại vì cô!"
Tôi hết hồn, nhưng vẫn bình tĩnh: "Chuyện này liên quan gì tới tôi chứ?"
"Cô còn không biết chuyện gì sao?" Ông ta nheo cặp mắt nguy hiểm: "Không phải tại cô, thì làm sao nó đắc tội Dương Thừa Trung được! Nếu không bây giờ cũng không phải lâm vào cảnh như vậy!"
"Dương Thừa Trung?" Cái tên này nghe rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Chờ nó quay lại thì cô hỏi nó cho kỹ đi!" Ông ta nói thêm một câu nữa, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Tôi lẳng lặng ngồi trên bàn ăn, nắm tờ báo trong tay, rốt cuộc Dương Thừa Trung là ai?
Từ trưa ngồi đến nửa đêm, hơn mười hai giờ, một bóng dáng cao gầy trông có vẻ rất mệt mỏi đi vào phòng khách.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Minh Hiên đưa cặp công văn cho người giúp việc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, anh ta nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc.
"Sao em còn chưa ngủ?" Anh ta đi tới trước mặt tôi, vén sợi tóc tôi: "Sao lại ngồi ở chỗ này, không ở trong phòng đợi anh? Sau này không cần phải chờ anh về đâu, em cứ đi ngủ sớm đi."
"Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không nói cho em biết?" Tôi nhìn anh ta.
Đáy mắt anh ta nhanh chóng thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
"Em cũng biết rồi sao?"
"Anh cho rằng đem vứt mấy tờ báo đi là em không biết gì sao?" Tôi hơi tức giận.
Anh ta trầm mặc một hồi, khẽ vuốt mặt tôi: "Anh chỉ là không muốn em lo lắng thôi, chút chuyện nhỏ này, anh có thể xử lý được, tin tưởng anh."
Bình luận facebook