-
Chương 354
"Thế nào? Có nhớ được chút gì không?" Lục Minh Hiên mặc một cái quần lửng màu sắc sặc sỡ đứng trước mặt tôi quơ quơ.
Tôi chợt rất muốn cười, cái quần này mặc trên người anh ta thật là buồn cười quá đi mất!
"Anh có thể cởi nó ra hay không?" Tôi cười sặc sụa không thở nổi.
"Không được, em phải nhìn mới có thể nhớ lại chuyện trước kia!" Anh ta cố chấp nói, lại dắt tay tôi đi đến một nơi.
"Anh lại muốn dẫn tôi đi đâu nữa?" Tôi thả lỏng hơn nhiều rồi, chắc là lúc nãy mới vừa cười nên không cảm thấy khẩn trương nữa.
"Lát nữa em sẽ biết." Anh ta cười thần bí, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, chúng tôi đi đến một tiệm mì.
Anh ta dẫn tôi vào bên trong, bà chủ quán hình như cũng biết Lục Minh Hiên, vừa nhìn thấy anh ta, hai mắt sáng lên, tiến lại gần tiếp đón: "Ai chà, anh đẹp trai, cậu lại tới rồi! Lâu rồi không gặp!"
Lục Minh Hiên cười cười: "Đã lâu không gặp!"
"Còn nhớ đến đây ăn mì của tôi, thật là cảm động quá đi! Tới tới tới, mời ngồi, hôm nay muốn ăn mì gì nào!"
"Hai tô mì thịt bò."
"Được, chờ một chút!" Bà chủ quán phân phó nhà bếp chuẩn bị mì, sau đó tán gẫu một chút với Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên không muốn nói chuyện với bà ta nữa, vì vậy nói: "Thật là đói quá, có thể làm mì nhanh hơn một chút có được không?"
"Ờ, để tôi đi vô kêu họ làm nhanh lên nha!" Bà chủ cười khà khà xong đi vào nhà bếp.
Bà chủ quán vừa đi xong, Lục Minh Hiên thở phào một hơi.
"Anh rất thân với bà chủ sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Không quen, chỉ là tới đây ăn mì thôi, lúc đó là đi cùng với em, khi đó, trên người chúng ta chỉ còn có năm đồng tám, một tô mì cũng mất bảy đồng, nhưng bà chủ quán thấy anh đẹp trai nên chỉ bán cho anh có năm đồng một tô, còn tặng thêm một tô nữa, chúng ta mới được ăn một bữa no nê."
"Trong người chúng ta chỉ có năm đồng tám thôi sao? Làm sao lại thảm như vậy chứ?"
"Bởi vì chúng ta bị rơi xuống sườn núi, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên phải lưu lạc tới chỗ này, lúc đó chúng ta đã phải rải qua rất nhiều chuyện rắc rối, mấy kỷ niệm này, chỉ có anh và em thôi, em có nhớ chút gì về nơi đây không?" Anh ta tràn đầy mong đợi nhìn tôi, hy vọng đưa tôi đến đây có thể giúp tôi nhớ lại được chút ít gì.
Tôi cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi không nhớ được gì hết."
Anh ta thất vọng thở dài một hơi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Không sao, cứ từ từ, anh sẽ giúp em nhớ lại."
Mì thịt bò nóng hổi được đưa lên.
Anh ta bưng một tô mì đưa tới trước mặt tôi, thúc giục tôi: "Mau nếm thử một chút đi."
Tôi gật đầu, cầm đôi đũa lên, mì thịt bò rất thơm, trông rất ngon miệng, tôi nếm thử một miếng, cảm giác quen thuộc xông lên đầu, nhưng lại không nắm bắt được cảm giác đó.
"Như thế nào? Ngon không?" Anh ta hỏi.
"Ngon."
Anh ta cười: "Thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút, lần này có mang đủ tiền, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn no rồi thì đóng gói mang về!"
Tôi cong khóe miệng, tiếp tục ăn mì.
Anh ta cứ ngây ngốc nhìn tôi cười, suy nghĩ một hồi, lại cười một cái, giống như đang nhớ lại chuyện gì rất vui vẻ.
Không biết tại sao, tôi nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, cảm giác này giống như tôi đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Nụ cười của anh ta làm tôi rất quen thuộc, rất quen thuộc...
"Sao lại nhìn anh như vậy?" Anh ta cũng chú ý tới, thấy tôi đang ngẩn người ngắm anh ta.
"Không có gì... Tôi..." Do dự một hồi, tôi nhìn mặt anh ta.
Tôi chợt rất muốn cười, cái quần này mặc trên người anh ta thật là buồn cười quá đi mất!
"Anh có thể cởi nó ra hay không?" Tôi cười sặc sụa không thở nổi.
"Không được, em phải nhìn mới có thể nhớ lại chuyện trước kia!" Anh ta cố chấp nói, lại dắt tay tôi đi đến một nơi.
"Anh lại muốn dẫn tôi đi đâu nữa?" Tôi thả lỏng hơn nhiều rồi, chắc là lúc nãy mới vừa cười nên không cảm thấy khẩn trương nữa.
"Lát nữa em sẽ biết." Anh ta cười thần bí, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, chúng tôi đi đến một tiệm mì.
Anh ta dẫn tôi vào bên trong, bà chủ quán hình như cũng biết Lục Minh Hiên, vừa nhìn thấy anh ta, hai mắt sáng lên, tiến lại gần tiếp đón: "Ai chà, anh đẹp trai, cậu lại tới rồi! Lâu rồi không gặp!"
Lục Minh Hiên cười cười: "Đã lâu không gặp!"
"Còn nhớ đến đây ăn mì của tôi, thật là cảm động quá đi! Tới tới tới, mời ngồi, hôm nay muốn ăn mì gì nào!"
"Hai tô mì thịt bò."
"Được, chờ một chút!" Bà chủ quán phân phó nhà bếp chuẩn bị mì, sau đó tán gẫu một chút với Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên không muốn nói chuyện với bà ta nữa, vì vậy nói: "Thật là đói quá, có thể làm mì nhanh hơn một chút có được không?"
"Ờ, để tôi đi vô kêu họ làm nhanh lên nha!" Bà chủ cười khà khà xong đi vào nhà bếp.
Bà chủ quán vừa đi xong, Lục Minh Hiên thở phào một hơi.
"Anh rất thân với bà chủ sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Không quen, chỉ là tới đây ăn mì thôi, lúc đó là đi cùng với em, khi đó, trên người chúng ta chỉ còn có năm đồng tám, một tô mì cũng mất bảy đồng, nhưng bà chủ quán thấy anh đẹp trai nên chỉ bán cho anh có năm đồng một tô, còn tặng thêm một tô nữa, chúng ta mới được ăn một bữa no nê."
"Trong người chúng ta chỉ có năm đồng tám thôi sao? Làm sao lại thảm như vậy chứ?"
"Bởi vì chúng ta bị rơi xuống sườn núi, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên phải lưu lạc tới chỗ này, lúc đó chúng ta đã phải rải qua rất nhiều chuyện rắc rối, mấy kỷ niệm này, chỉ có anh và em thôi, em có nhớ chút gì về nơi đây không?" Anh ta tràn đầy mong đợi nhìn tôi, hy vọng đưa tôi đến đây có thể giúp tôi nhớ lại được chút ít gì.
Tôi cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi không nhớ được gì hết."
Anh ta thất vọng thở dài một hơi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Không sao, cứ từ từ, anh sẽ giúp em nhớ lại."
Mì thịt bò nóng hổi được đưa lên.
Anh ta bưng một tô mì đưa tới trước mặt tôi, thúc giục tôi: "Mau nếm thử một chút đi."
Tôi gật đầu, cầm đôi đũa lên, mì thịt bò rất thơm, trông rất ngon miệng, tôi nếm thử một miếng, cảm giác quen thuộc xông lên đầu, nhưng lại không nắm bắt được cảm giác đó.
"Như thế nào? Ngon không?" Anh ta hỏi.
"Ngon."
Anh ta cười: "Thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút, lần này có mang đủ tiền, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn no rồi thì đóng gói mang về!"
Tôi cong khóe miệng, tiếp tục ăn mì.
Anh ta cứ ngây ngốc nhìn tôi cười, suy nghĩ một hồi, lại cười một cái, giống như đang nhớ lại chuyện gì rất vui vẻ.
Không biết tại sao, tôi nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, cảm giác này giống như tôi đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Nụ cười của anh ta làm tôi rất quen thuộc, rất quen thuộc...
"Sao lại nhìn anh như vậy?" Anh ta cũng chú ý tới, thấy tôi đang ngẩn người ngắm anh ta.
"Không có gì... Tôi..." Do dự một hồi, tôi nhìn mặt anh ta.
Bình luận facebook