-
Chương 58
Edit: Junie
"Được, Tiểu Phong, cháu cũng đi với Oánh Oánh đi, thuận tiện ăn cơm cùng nhau luôn, hai người lâu lâu mới gặp mặt một lần, nên tranh thủ thời gian cho nhau chứ." Ông ngoại như nguyệt lão nối tơ hồng cho hai người họ.
"Cháu biết rồi." Mạc Oánh đáp lại nghe lời ông rời khỏi phòng cùng Diệp Phong.
Đến cầu thang gần hành lang, Diệp Phong gấp gáp hỏi cô.
"Em muốn ông xuất viện sao?"
"Đúng vậy."
"Nhà thì sao? Ngân hàng đã tịch thu niêm phong tài sản, em tính mướn phòng trọ cho ông ở sao? Việc này không dễ như vậy đâu? Lão nhân gia Ông ngoại cần người chăm sóc nay lại mướn nhà sẽ tăng thêm gánh nặng cho em, hay là để ông ở cùng anh? Anh có thể trở về thương lượng với mẹ."
Gia cảnh Diệp Phong cũng không thể gọi là giàu có, cha mất sớm chỉ để lại căn nhà, mẹ anh sống độc thân đến nay để nuôi dưỡng anh, cuộc sống hiện tại xem như đủ ăn đủ mặc.
"Không cần, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy."
Diệp Phong nhìn nét mặt cô bình tĩnh đến lạ thường, hơi lưỡng lự nhưng vẫn tiếp tục hỏi "Nghe nói em đã thanh toán đủ tiền viện phí."
"Ừ!"
"Em làm sao có nhiều tiền như vậy?"
Mạc Oánh khựng lại, có chút tức giận lườm anh: "Đây là chuyện riêng của tôi, không nhất thiết phải thông báo rõ ràng với anh." Dứt lời liền cất bước rời đi.
Diệp Phong vội vàng đuổi theo: "Mạc Oánh, em đừng như vậy, vì anh lo lắng cho em nên mới hỏi thế thôi, anh sợ em đi mượn bọn cho vay nặng lãi......"
"Cám ơn đã quan tâm, nhưng tôi không có làm chuyện dại dột đó, tiền đều do tôi đánh đổi bằng sức lao động cả!" Phải nói là dùng thân thể đánh đổi thì đúng hơn, bất kể như thế nào, đều là cuộc giao dịch tiền trao cháo múc, miễn là không trộm cướp thì thôi.
"Anh thừa hiểu em có khả năng đó, anh biết em đã cật lực đóng phim để có số tiền lớn như vậy, tuy nhiên..... mà thôi, đều do anh không tốt, em không cần tức giận......"
"Đủ rồi!" Mạc Oánh không thể nhịn hơn nữa "Về sau chuyện của tôi, không tới phiên anh quản, tất cả đều không liên quan đến anh, chúng ta đường ai nấy đi không cần gặp lại."
"Mạc Oánh......"
"Đừng kêu tôi nữa!" Nhất thời cô không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, lớn giọng quát tháo: "Kể từ ngày đó, tôi đã đem anh biến khỏi cuộc sống của tôi! Tôi và anh đã không còn quan hệ gì! Chuyện đã hứa lúc trước với ông ngoại, anh cũng không cần áy náy, tôi tự khắc giải thích rõ cho ông hiểu."
"Được, Tiểu Phong, cháu cũng đi với Oánh Oánh đi, thuận tiện ăn cơm cùng nhau luôn, hai người lâu lâu mới gặp mặt một lần, nên tranh thủ thời gian cho nhau chứ." Ông ngoại như nguyệt lão nối tơ hồng cho hai người họ.
"Cháu biết rồi." Mạc Oánh đáp lại nghe lời ông rời khỏi phòng cùng Diệp Phong.
Đến cầu thang gần hành lang, Diệp Phong gấp gáp hỏi cô.
"Em muốn ông xuất viện sao?"
"Đúng vậy."
"Nhà thì sao? Ngân hàng đã tịch thu niêm phong tài sản, em tính mướn phòng trọ cho ông ở sao? Việc này không dễ như vậy đâu? Lão nhân gia Ông ngoại cần người chăm sóc nay lại mướn nhà sẽ tăng thêm gánh nặng cho em, hay là để ông ở cùng anh? Anh có thể trở về thương lượng với mẹ."
Gia cảnh Diệp Phong cũng không thể gọi là giàu có, cha mất sớm chỉ để lại căn nhà, mẹ anh sống độc thân đến nay để nuôi dưỡng anh, cuộc sống hiện tại xem như đủ ăn đủ mặc.
"Không cần, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy."
Diệp Phong nhìn nét mặt cô bình tĩnh đến lạ thường, hơi lưỡng lự nhưng vẫn tiếp tục hỏi "Nghe nói em đã thanh toán đủ tiền viện phí."
"Ừ!"
"Em làm sao có nhiều tiền như vậy?"
Mạc Oánh khựng lại, có chút tức giận lườm anh: "Đây là chuyện riêng của tôi, không nhất thiết phải thông báo rõ ràng với anh." Dứt lời liền cất bước rời đi.
Diệp Phong vội vàng đuổi theo: "Mạc Oánh, em đừng như vậy, vì anh lo lắng cho em nên mới hỏi thế thôi, anh sợ em đi mượn bọn cho vay nặng lãi......"
"Cám ơn đã quan tâm, nhưng tôi không có làm chuyện dại dột đó, tiền đều do tôi đánh đổi bằng sức lao động cả!" Phải nói là dùng thân thể đánh đổi thì đúng hơn, bất kể như thế nào, đều là cuộc giao dịch tiền trao cháo múc, miễn là không trộm cướp thì thôi.
"Anh thừa hiểu em có khả năng đó, anh biết em đã cật lực đóng phim để có số tiền lớn như vậy, tuy nhiên..... mà thôi, đều do anh không tốt, em không cần tức giận......"
"Đủ rồi!" Mạc Oánh không thể nhịn hơn nữa "Về sau chuyện của tôi, không tới phiên anh quản, tất cả đều không liên quan đến anh, chúng ta đường ai nấy đi không cần gặp lại."
"Mạc Oánh......"
"Đừng kêu tôi nữa!" Nhất thời cô không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, lớn giọng quát tháo: "Kể từ ngày đó, tôi đã đem anh biến khỏi cuộc sống của tôi! Tôi và anh đã không còn quan hệ gì! Chuyện đã hứa lúc trước với ông ngoại, anh cũng không cần áy náy, tôi tự khắc giải thích rõ cho ông hiểu."
Bình luận facebook