-
Chương 72
Edit: Junie
Loại trang phục này, chỉ người có tiền mới mua nổi, một bộ đầm mà mua được cả căn nhà!!!
Dường như nhân viên trong tiệm đều biết Lục Minh Hiên, núp cách đá không xa chụm đầu bàn tán với nhau, ánh mắt hướng đế anh với bộ dạng hoa si, lâu lâu xấu hổ mỉm cười.
"Đó chính là Lục Minh hiên."
"Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương sao!"
"Rất đẹp trai a, so với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều!"
"Đó là đương nhiên, tài sản của gia tộc hơn 10 triệu tệ....."
"Oh, cô xem anh ấy bản lĩnh như thế, khuôn mặt anh tuấn mê người, không chịu nổi a, tôi ước được làm vợ......"
Mạc Oánh nghe không sót chữ nào từ bọn họ, bản thân không khỏi cau mày, quay nhìn Lục Minh hiên, anh đang chú tâm lựa đồ cho cô, căn bản không nghe được đám hoa si ngây ngốc đang bàn tán về mình.
"Cô thử cái này xem sao." Anh chọn bộ váy dài trắng tinh khiết, đưa tới trước mặt cô dùng giọng ra lệnh như chủ tớ.
Dù sao cũng không phải cô thanh toán, nên cũng không nhất thiết nói nhiều làm gì, bản thân nghe theo mệnh lệnh đi vào phòng thử đồ.
Thời điểm Mạc Oánh mở cửa đi ra, chỗ nhân viên đứng khi nãy kẻ trầm trồ người tán thưởng: "Oa, thật là đẹp a, chiếc váy này thật hợp với tiểu thư, khoác lên người cô không khác gì tiên nữ......"
Cô chậm rãi đứng trước gương không khỏi giật mình, bản thân hiếm khi mặc váy suông thế này không ngờ lại đẹp đến vậy.
Mạc Oánh vốn thích màu trắng, thiết kế lại đơn giản nhưng sang trọng, cổ chữ V khoét sâu làm lộ ra phần ngực trông vô cùng quyến rũ, nhưng không phải lộ liễu toàn thân, kiểu như chỗ che chỗ hở nên cô tạm chấp nhận được.
Chất liệu tơ lụa mỏng nhẹ làm cô rất hài lòng, bả vai còn thắt thêm cái nơ cánh bướm, càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng ngọt ngào của Mạc Oánh. Làn váy bay nhẹ phấp phơ mỗi khi cô bước đi hay kéo tà váy lên.
Trang phục cứ như thiết kế cho riêng Mạc Oánh, từ màu sắc đến chất liệu đều đúng với sở thích của cô, dù để cô tự chọn chưa chắc cô có thể chọn được cái mình ưng ý như thế này.
Lục Minh Hiên dõi theo từng cử động của cô nhưng không mấy thể hiện cảm xúc ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh, gật đầu hài lòng "Tạm được."
"Chính anh chọn sao." Mạc Oánh khó tin anh lại có mắt thẩm mỹ đến vậy, thế nhưng anh thì thầm nhỏ bên tai cô, dùng giọng điệu mập mờ chỉ hai người nghe: "Đó là bởi vì, tôi hiểu rõ cơ thể cô muốn gì, không có ai so với tôi hiểu hơn cả."
Loại trang phục này, chỉ người có tiền mới mua nổi, một bộ đầm mà mua được cả căn nhà!!!
Dường như nhân viên trong tiệm đều biết Lục Minh Hiên, núp cách đá không xa chụm đầu bàn tán với nhau, ánh mắt hướng đế anh với bộ dạng hoa si, lâu lâu xấu hổ mỉm cười.
"Đó chính là Lục Minh hiên."
"Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương sao!"
"Rất đẹp trai a, so với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều!"
"Đó là đương nhiên, tài sản của gia tộc hơn 10 triệu tệ....."
"Oh, cô xem anh ấy bản lĩnh như thế, khuôn mặt anh tuấn mê người, không chịu nổi a, tôi ước được làm vợ......"
Mạc Oánh nghe không sót chữ nào từ bọn họ, bản thân không khỏi cau mày, quay nhìn Lục Minh hiên, anh đang chú tâm lựa đồ cho cô, căn bản không nghe được đám hoa si ngây ngốc đang bàn tán về mình.
"Cô thử cái này xem sao." Anh chọn bộ váy dài trắng tinh khiết, đưa tới trước mặt cô dùng giọng ra lệnh như chủ tớ.
Dù sao cũng không phải cô thanh toán, nên cũng không nhất thiết nói nhiều làm gì, bản thân nghe theo mệnh lệnh đi vào phòng thử đồ.
Thời điểm Mạc Oánh mở cửa đi ra, chỗ nhân viên đứng khi nãy kẻ trầm trồ người tán thưởng: "Oa, thật là đẹp a, chiếc váy này thật hợp với tiểu thư, khoác lên người cô không khác gì tiên nữ......"
Cô chậm rãi đứng trước gương không khỏi giật mình, bản thân hiếm khi mặc váy suông thế này không ngờ lại đẹp đến vậy.
Mạc Oánh vốn thích màu trắng, thiết kế lại đơn giản nhưng sang trọng, cổ chữ V khoét sâu làm lộ ra phần ngực trông vô cùng quyến rũ, nhưng không phải lộ liễu toàn thân, kiểu như chỗ che chỗ hở nên cô tạm chấp nhận được.
Chất liệu tơ lụa mỏng nhẹ làm cô rất hài lòng, bả vai còn thắt thêm cái nơ cánh bướm, càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng ngọt ngào của Mạc Oánh. Làn váy bay nhẹ phấp phơ mỗi khi cô bước đi hay kéo tà váy lên.
Trang phục cứ như thiết kế cho riêng Mạc Oánh, từ màu sắc đến chất liệu đều đúng với sở thích của cô, dù để cô tự chọn chưa chắc cô có thể chọn được cái mình ưng ý như thế này.
Lục Minh Hiên dõi theo từng cử động của cô nhưng không mấy thể hiện cảm xúc ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh, gật đầu hài lòng "Tạm được."
"Chính anh chọn sao." Mạc Oánh khó tin anh lại có mắt thẩm mỹ đến vậy, thế nhưng anh thì thầm nhỏ bên tai cô, dùng giọng điệu mập mờ chỉ hai người nghe: "Đó là bởi vì, tôi hiểu rõ cơ thể cô muốn gì, không có ai so với tôi hiểu hơn cả."
Bình luận facebook