Nhìn cô gái vừa cố chấp lại vừa ngây thơ trước mắt, Ninh Tịch vốn không định nói nhiều, nghĩ tốt xấu gì cô cũng là em họ của Lục Đình Kiêu, nhưng sau vẫn phải nói một câu: "Cô gái, cô tự xưng là sứ giả của chính nghĩa muốn lấy lại công bằng cho người khác, nhưng cô có từng nghĩ, Lục Đình Kiêu mới là người thân của cô không? Dù chỉ một lần thôi cô có từng hỏi xem anh cô thật sự nghĩ thế nào không? Anh ấy có thật sự thích Quan Tử Dao không? Có thật là đã từng như hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư thề non hẹn biển với Quan Tử Dao không? Chỉ nghe lời truyền miệng của người ngoài mà cô hết lần này tới lần khác nghi ngờ sự lựa chọn của anh cô, phá hoại tình cảm của anh ấy với bạn gái, cô không cảm thấy có vấn đề à?" "Tôi... Tôi..." Ninh Tịch nói nhiều như vậy, Lục Hân Nghiên ngay đến một câu cũng không phản bác lại được. Phải, vì cô hâm mộ một người tài giỏi, xuất sắc, thông minh như Quan Tử Dao, nên vẫn luôn coi chị ấy là thần tượng của mình, chuyện gì cũng đứng về phía chị ấy. Còn về anh họ, cô lại chưa từng thử tìm hiểu xem anh ấy nghĩ thế nào, chỉ một mực nghĩ anh là kẻ phụ tình... Nghĩ kĩ lại thì thường ngày lúc cô nói chuyện với Quan Tử Dao, vì thường nghe thấy Quan Tử Dao kể về những chuyện thú vị giữa chị ấy và anh họ khi còn nhỏ nên mới mặc định họ vốn là một đôi, nghĩ rằng họ thích nhau. Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, Quan Tử Dao lại chưa từng cho cô một câu trả lời xác thực. Hơn nữa, có một chuyện Ninh Tịch nói không hề sai, lúc Ninh Tịch với anh họ cô qua lại với nhau, họ thật sự đều đang một mình, làm gì có ai là kẻ thứ ba của ai đâu chứ? Nhất thời, Lục Hân Nghiên cảm thấy thật mờ mịt. Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn ghét cô gái đứng trước mặt mình này: "Kể... kể cả cô không phải là người thứ ba đi chăng nữa thì cô có thể lợi dụng anh tôi diễu võ dương oai, khinh thường người khác sao? Cô có biết chị Tử Dao buồn đến thế nào không hả? Rõ ràng làm ra chuyện khiến người khác đau lòng, giờ chị Tử Dao không rõ tung tích mà cô cũng không thấy áy náy chút nào là sao! Sao lại có người ác như cô vậy hả..." Lục Hân Nghiên tức giận lên án cô hết câu này tới câu khác, Ninh Tịch đứng đối diện không biết sao lại thay đổi sắc mặt, nhanh như chớp bổ nhào về phía cô. Nhưng Lục Hân Nghiên lại như bị thứ gì đó kinh tởm chạm phải, tức khắc đẩy cô ra: "Cô làm gì thế! Đừng chạm vào tôi!" Ninh Tịch không ngờ Lục Hân Nghiên tự dưng lại đẩy cô như vậy, tuy đã kéo được Lục Hân Nghiên về phía khu vực an toàn, nhưng bản thân lại bị đẩy vào chỗ đất bị sụt lở, chưa kịp phản ứng lại đã lăn thẳng xuống dưới... Lục Hân Nghiên ngơ ngác nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy bóng dáng Ninh Tịch ngày một nhỏ bé rồi biến mất không thấy đâu nữa, mấy giây sau mới phát ra tiếng hét kinh hoàng: "A!!!!!!!!" "Hân Nghiên! Chuyện gì, em sao thế?" "Xảy ra chuyện gì rồi?" Có mấy người ở gần đó bị tiếng hét của Lục Hân Nghiên thu hút chạy tới. "Ninh Tịch! Ninh Tịch bị rơi xuống dưới đấy rồi!!! Cứu người! Mau cứu người!" Lục Hân Nghiên gào khóc nói. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc. "Em nói gì?" "Đang yên đang lành sao Ninh Tịch lại bị rơi xuống đấy?" "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hân Nghiên em nói rõ ràng đi!" Mạc Lăng Thiên nghiêm túc hỏi. "Anh Thiên! Làm thế nào, làm thế nào bây giờ! Ninh Tịch bị rơi xuống đấy mất rồi! Chính mắt em trông thấy cô ấy bị rơi xuống! Chỗ em vừa đứng bỗng bị sạt lở, cô ấy vì cứu em nên mới bị ngã xuống đấy! Mọi người mau cứu cô ấy! Mau đưa cô ấy lên đi! Anh Thiên! Anh mau tìm người tới cứu cô ấy đi!"
Bình luận facebook