Đới Uy có thể giội nước bẩn cho bọn họ thì bọn họ cũng hoàn toàn có thể giội lại mà! Bộ phận PR dưới sự chỉ đạo của Kiều Vi Lan đã nhanh chóng chuyển hướng dư luận chỉ trong một đêm. Sáng hôm sau, các tòa soạn lớn đều đưa tin về chuyện này. [ Đới Uy để vuột giải Kim Đỉnh nên ghi thù, vu cáo đối phương đạo nhái.] [Chất lượng của History tụt dốc, thất bại nhiều lần, phải chăng Đới Uy đã hết thời?] [Tắc Linh công khai khiêu chiến với History: Bộ sưu tập đáng để mỏi mắt trông chờ vào hè này!] ... Hơn nữa, Ninh Tịch còn cố ý nhắn nhủ là phải bám chặt lấy hai chữ "hết thời", đâm thật mạnh vào chỗ đau nhất của Đới Uy. Quần chúng cũng rất dễ dàng bị dẫn dắt, lại thêm việc quả thật các tác phẩm của Đới Uy gần đây đúng là ít hơn trước rất nhiều, chất lượng thì lúc cao lúc thấp... vì thế việc này nhanh chóng được một lượng lớn ngôn luận đón nhận. Vì Tắc Linh đã quang minh chính đại khiêu chiến nên tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào sản phẩm tiếp theo. History không có chứng cứ xác thực rằng Tắc Linh đạo nhái, ngược lại còn bị nghi ngờ là hết thời nên cũng chỉ có thể nhận lời ứng chiến, dư luận liền loạn cào cào vì trận đại chiến này. ... Buổi tối, tại nhà hàng Buffet trên không nổi tiếng của Đế Đô. Quan Tử Dao mời Lục Hân Nghiên ăn tối. Từ khi cô ta về nước, Lục Hân Nghiên - người vẫn luôn ở cạnh cô ta không rời, luôn luôn tới tìm cô ta hẹn hò chơi bời bây giờ lại đã lâu không thấy liên lạc với cô ta. Quan Tử Dao thấy tình hình này hơi lạ thì bèn chủ động hẹn Lục Hân Nghiên ra ngoài. "Hân Nghiên, chuyện lần trước... Ninh Tịch không làm khó em chứ? Chị đã đích thân tới xin lỗi cô ta, nhận hết lỗi về mình rồi, nếu cô ta vẫn trách em thì em cứ bảo cô ta tới tìm chị là được!" Quan Tử Dao săn sóc nói. Nhớ lại chuyện ngày đó, vẻ mặt Lục Hân Nghiên lộ rõ vẻ kinh hoàng, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại đáp: "Cái này thì không đâu ạ… cô ấy... cô ta nể mặt anh trai em nên sẽ không làm khó em đâu, nhanh nhất tại chị Tử Dao, chị yên tâm!" "Vậy là tốt rồi!" Quan Tử Dao gật đầu, làm vẻ tùy ý hỏi một câu: "Lần trước em nói chuyện làm đại lí thế nào rồi?" "Còn có thể thế nào nữa… Ninh Tịch đã nói đến mức đấy rồi thì chắc là không nhờn được đâu! Có điều dạo này em cũng đang lên kế hoạch kinh doanh mới, không biết lần này có thành công không nữa…" Lục Hân Nghiên thở dài nói. "Thật ra thì loại phong cách này cũng có rất nhiều nhãn hiệu, em có nghĩ tới chuyện đổi một hãng khác không?" Quan Tử Dao hỏi dò. "Đổi hãng sao?" "Đúng vậy, không biết em đã nghe nói đến History chưa? Hãng này cũng rất được, hơn nữa còn nổi tiếng hơn cả Tắc Linh. Chị sẽ liên hệ với người phụ trách bên đó giúp em, chắc là không có vấn đề gì đâu. Nếu như em đồng ý thì chắc đối phương sẽ rất hoan nghênh!" Lục Hân Nghiên nghe vậy thì uể oải ngước mắt lên, dáng vẻ không mấy hứng thú: "Cũng đã nghe nói rồi, có điều… em vẫn thích đồ của Tắc Linh hơn…" "Nhưng mà gần đây tiếng tăm của Tắc Linh không tốt lắm…" "Việc đó em cũng nghe nói, đúng là tin đồn vô căn cứ! Trang phục của hai nhà này em đều xem qua rồi, quả thật là có giống nhưng rõ ràng là của Tắc Linh đẹp hơn! Hơn nữa những thiết kế của Đới Uy gần đây khiến em cảm thấy như sắp hết thời ấy, chẳng đẹp chút nào... Hiện tại em lại rất mong chờ bộ sưu tập mùa hè sắp tới của Tắc Linh, chắc sẽ đặc sắc lắm. Tác phẩm của Tắc Linh lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi…" Lục Hân Nghiên hớn hở nói một tràng, sau đó lại ỉu xìu nằm sấp mặt xuống bàn: "Ài… Sao không cho em làm đại lý chứ… thiệt quá đáng... lần này em nhất định sẽ cố gắng mà… Khó khăn lắm mới thích được một thứ khiến bản thân dốc hết sức ra tìm hiểu như thế…" Quan Tử Dao thấy Lục Hân Nghiên kiên trì như vậy thì cũng không tiện khuyên bảo nữa, sau đó hai người ăn cơm trò chuyện một chốc rồi ai về nhà nấy.
Bình luận facebook