-
Chương 97: Là cô ấy theo đuổi tôi
Sau khi ba người họ đến thì Giang Mục Dã lại không có việc gì làm.
Lục Đình Kiêu mời đầu bếp Mễ Kỳ Lâm tới làm tiệc, Lục Cảnh Lễ vác theo từ nhà hai chai rượu ngon, Tiểu Bảo chiếm đoạt Ninh Tịch.
Năm người cứ thế nhập tiệc trong bầu không khí quỷ dị.
May mắn còn có Lục Cảnh Lễ nên cũng không đến nỗi im lặng, mọi người cứ thế vừa ăn, vừa trò chuyện câu được câu không.
"Đến, hoan nghênh đại minh tinh của chúng ta về nước, cậu Hai kính cháu một ly!"
"Cháu cám ơn!"
"Đúng rồi, lúc nãy còn chưa kịp hỏi, sao cháu lại quen Tiểu Tịch Tịch vậy?" Lục Cảnh Lễ làm bộ như lơ đãng hỏi, thay anh trai thám thính tin tức.
Nghe thế, sắc mặt Giang Mục Dã không được tốt lắm, tựa như không muốn bàn luận về cái chủ đề này, hàm hồ trả lời: "Quen lúc đi du học, cháu với cô ấy là bạn cùng trường."
Lục Cảnh Lễ híp mắt, sâu xa nói: "Cậu thấy không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Chẳng lẽ là cháu theo đuổi cô ấy xong chán thì đá cô ấy? Dẫu sao thì phụ nữ bên cạnh cháu không phải mẹ thì chỉ có thể là bạn gái cũ!"
Giang Mục Dã: "..."
Ninh Tịch phốc một cái bật cười, giơ ngón tay cái với Lục Cảnh Lễ: "Nhị thiếu, đúng là có con mắt tinh tường!"
"Hà hà hà, xem ra là cậu Hai đoán đúng rồi nha!" Lục Cảnh Lễ đắc ý, quả nhiên trên thế giới này không có chuyện anh không đoán được, chậc chậc.
"Chỉ đúng một nửa!" Giang Mục Dã xanh mặt phản bác.
"Ồ? Đúng một nửa là sao?" Lục Cảnh Lễ khó hiểu.
"Cô ấy đúng là bạn gái cũ của cháu, nhưng mà là cô ấy theo đuổi cháu cũng là cô ấy đá cháu!" Giang Mục Dã vừa nói vừa dùng ánh mắt oán phụ nhìn Ninh Tịch.
Vừa dứt lời, con mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu - đang giúp Tiểu Bảo cắt thịt bò beefsteak chợt lóe lóe mà không ai phát hiện.
Ngay cả Lục Cảnh Lễ cũng sững sờ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh đoán sai, vì thế "ba" một cái, hai tay đập lên bàn, kích động nói: "Không thể nào? Thật hay đùa vậy? Cái này không khoa học!"
Lúc Ninh Tịch ở nước ngoài có phóng đãng tới mấy cũng không thể bằng Giang Mục Dã được nên Lục Cảnh Lễ cho rằng giữa hai người chắc chắn là Giang Mục Dã nói lời chia tay trước, ai mà ngờ được...
Giang Mục Dã tức giận đâm đâm một miếng sườn nướng: "Không tin thì cậu đi mà hỏi cô ấy!"
Đang yên đang lành tại sao lại nói đến vấn đề này? Ninh Tịch khó hiểu: "Chỉ đơn giản là ngoài ý muốn thôi!"
Lục Cảnh Lễ từ đơn giản là vì anh trai thăm dò tin tức giờ đã hoàn toàn nổi máu bát quái, tò mò không dứt: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi! Mau mau!"
Giang Mục Dã ngậm chặt miệng không nói.
Thân là một trưởng bối ai lại hóng hớt chuyện của tiểu bối như cái gã này không?
Ninh Tịch thấy sắc mặt khó coi của Giang Mục Dã nên cũng không muốn anh ta mất mặt trước các trưởng bối liền nói: "Không có gì đâu, lúc ấy trong trường có nhiều cô gái thích anh ta, tôi cũng chỉ là một người trong số đó thôi, sau này tôi phát hiện cậu ta cũng không giống những gì tôi tưởng tượng nên chia tay!"
Lời của Ninh Tịch cũng không có gì khác thường, nhưng Lục Cảnh Lễ biết chuyện không hề đơn giản như vậy, nếu không thì Giang Mục Dã đã không bày ra vẻ mặt kia.
Chẹp, lát nữa chuốc ít rượu xem có khai ra hay không.
Bởi vì có Tiểu Bảo ở đây, nên tối nay Ninh Tịch không uống rượu, ăn xong ngồi trên bàn ăn cũng có chút nhàm chán vì vậy xin chỉ thị của Lục đại boss: "Lục Đình Kiêu, tôi có thể mang Tiểu Bảo đi chơi game không?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Đi đi."
Cách anh nói chuyện với Ninh Tịch nhìn thì không có gì bất đồng nhưng lại khiến người ta có loại cảm giác dịu dàng hơn so với những người khác.
Giang Mục Dã ai oán, kia rõ ràng là máy chơi game của anh, là anh cố ý mang máy chơi game xịn nhất về, thế mà cô lại xin phép một người đàn ông không liên quan rồi lại mang một người đàn ông khác đi chơi!
Dẫu cho người đàn ông kia mới có năm tuổi cũng không được!
Lục Đình Kiêu mời đầu bếp Mễ Kỳ Lâm tới làm tiệc, Lục Cảnh Lễ vác theo từ nhà hai chai rượu ngon, Tiểu Bảo chiếm đoạt Ninh Tịch.
Năm người cứ thế nhập tiệc trong bầu không khí quỷ dị.
May mắn còn có Lục Cảnh Lễ nên cũng không đến nỗi im lặng, mọi người cứ thế vừa ăn, vừa trò chuyện câu được câu không.
"Đến, hoan nghênh đại minh tinh của chúng ta về nước, cậu Hai kính cháu một ly!"
"Cháu cám ơn!"
"Đúng rồi, lúc nãy còn chưa kịp hỏi, sao cháu lại quen Tiểu Tịch Tịch vậy?" Lục Cảnh Lễ làm bộ như lơ đãng hỏi, thay anh trai thám thính tin tức.
Nghe thế, sắc mặt Giang Mục Dã không được tốt lắm, tựa như không muốn bàn luận về cái chủ đề này, hàm hồ trả lời: "Quen lúc đi du học, cháu với cô ấy là bạn cùng trường."
Lục Cảnh Lễ híp mắt, sâu xa nói: "Cậu thấy không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Chẳng lẽ là cháu theo đuổi cô ấy xong chán thì đá cô ấy? Dẫu sao thì phụ nữ bên cạnh cháu không phải mẹ thì chỉ có thể là bạn gái cũ!"
Giang Mục Dã: "..."
Ninh Tịch phốc một cái bật cười, giơ ngón tay cái với Lục Cảnh Lễ: "Nhị thiếu, đúng là có con mắt tinh tường!"
"Hà hà hà, xem ra là cậu Hai đoán đúng rồi nha!" Lục Cảnh Lễ đắc ý, quả nhiên trên thế giới này không có chuyện anh không đoán được, chậc chậc.
"Chỉ đúng một nửa!" Giang Mục Dã xanh mặt phản bác.
"Ồ? Đúng một nửa là sao?" Lục Cảnh Lễ khó hiểu.
"Cô ấy đúng là bạn gái cũ của cháu, nhưng mà là cô ấy theo đuổi cháu cũng là cô ấy đá cháu!" Giang Mục Dã vừa nói vừa dùng ánh mắt oán phụ nhìn Ninh Tịch.
Vừa dứt lời, con mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu - đang giúp Tiểu Bảo cắt thịt bò beefsteak chợt lóe lóe mà không ai phát hiện.
Ngay cả Lục Cảnh Lễ cũng sững sờ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh đoán sai, vì thế "ba" một cái, hai tay đập lên bàn, kích động nói: "Không thể nào? Thật hay đùa vậy? Cái này không khoa học!"
Lúc Ninh Tịch ở nước ngoài có phóng đãng tới mấy cũng không thể bằng Giang Mục Dã được nên Lục Cảnh Lễ cho rằng giữa hai người chắc chắn là Giang Mục Dã nói lời chia tay trước, ai mà ngờ được...
Giang Mục Dã tức giận đâm đâm một miếng sườn nướng: "Không tin thì cậu đi mà hỏi cô ấy!"
Đang yên đang lành tại sao lại nói đến vấn đề này? Ninh Tịch khó hiểu: "Chỉ đơn giản là ngoài ý muốn thôi!"
Lục Cảnh Lễ từ đơn giản là vì anh trai thăm dò tin tức giờ đã hoàn toàn nổi máu bát quái, tò mò không dứt: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi! Mau mau!"
Giang Mục Dã ngậm chặt miệng không nói.
Thân là một trưởng bối ai lại hóng hớt chuyện của tiểu bối như cái gã này không?
Ninh Tịch thấy sắc mặt khó coi của Giang Mục Dã nên cũng không muốn anh ta mất mặt trước các trưởng bối liền nói: "Không có gì đâu, lúc ấy trong trường có nhiều cô gái thích anh ta, tôi cũng chỉ là một người trong số đó thôi, sau này tôi phát hiện cậu ta cũng không giống những gì tôi tưởng tượng nên chia tay!"
Lời của Ninh Tịch cũng không có gì khác thường, nhưng Lục Cảnh Lễ biết chuyện không hề đơn giản như vậy, nếu không thì Giang Mục Dã đã không bày ra vẻ mặt kia.
Chẹp, lát nữa chuốc ít rượu xem có khai ra hay không.
Bởi vì có Tiểu Bảo ở đây, nên tối nay Ninh Tịch không uống rượu, ăn xong ngồi trên bàn ăn cũng có chút nhàm chán vì vậy xin chỉ thị của Lục đại boss: "Lục Đình Kiêu, tôi có thể mang Tiểu Bảo đi chơi game không?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Đi đi."
Cách anh nói chuyện với Ninh Tịch nhìn thì không có gì bất đồng nhưng lại khiến người ta có loại cảm giác dịu dàng hơn so với những người khác.
Giang Mục Dã ai oán, kia rõ ràng là máy chơi game của anh, là anh cố ý mang máy chơi game xịn nhất về, thế mà cô lại xin phép một người đàn ông không liên quan rồi lại mang một người đàn ông khác đi chơi!
Dẫu cho người đàn ông kia mới có năm tuổi cũng không được!
Bình luận facebook