Cô gái đồ đen thấy sắc mặt Ninh Tịch trắng bệch, hai chân run rẩy, thoáng tỏ ra ngờ vực. Ban nãy trên đường Ninh Tịch bình tĩnh lắm mà, thậm chí còn ngủ một giấc nữa, nhưng vừa tới đây lại sợ đến mức này. Nhưng cũng không thể trách Ninh Tịch được, người đó... quả thật rất đáng sợ! Sau đó, "cạch" một tiếng, cô gái áo đen đẩy cánh cổng căn biệt thự ra. Chỉ thấy bên trong căn nhà trống rỗng, một mảng u ám. Trong nhà không có ánh đèn, chỉ có mấy ngọn nến trắng trên vách tường, ánh nến hơi rung nhẹ, tản ra ánh sáng mờ mờ tăm tối, càng khiến nơi này thêm phần quỷ dị. Dưới ánh nến u ám, những bức tranh chân dung trên tường trông càng giống quỷ, dọa người đến phát kinh, lúc đi, tiếng bước chân "cộc cộc cộc" cứ vang vọng khắp ngóc ngách của căn nhà. Đồng hồ quả lắc, gương đồng, chân nến bằng bạc, sừng hươu răng thú... được trang trí từng góc trong căn nhà, nơi này thiệt giống như một nơi để quay phim ma, như thể chỉ cần sểnh ra chút thôi thì trong gương sẽ hiện ra một gương mặt quỷ máu tanh dữ tợn, hoặc một con ma mặc đồ trắng treo cổ đột nhiên xuất hiện trước mắt... Ninh Tịch gian nan tiến từng bước một, bước chân ngày càng nặng như đeo chì. Phía sau, cô gái áo đen dí súng ép cô bước về phía trước thấy cô đi càng ngày càng chậm, liền bắt đầu khó chịu. Cô ta đang định mở miệng giục, thì đúng lúc này, trong căn nhà tĩnh mịch bỗng "cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc treo tường chỉ đúng mười hai giờ. "Tong" "Tong" "Tong" .... "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA MA!!!!!!!" Lúc tiếng chuông vang lên, Ninh Tịch suýt nữa thì hét tung nóc nhà, cô lộn ngược lại, đập đầu vào ngực cô gái kia, không ngừng run rẩy, rõ ràng đã sợ đến phát run. Cô gái áo đen: "..." Nam thần... thế mà... Sợ ma??? Ngay lúc này, cô ta quả thật đúng là phải nghi ngờ về cuộc đời này rồi... Đáng sợ nhất là, hình tượng nam thần trong lòng cô đã từng bước sụp đổ, nát bét, tan thành mây khói... Nam thần cái gì chứ, chỉ là phù du thôi... "Chỉ là tiếng chuông thôi mà." Cô ta lạnh nhạt nhìn con thỏ trong lòng. "Tiếng... tiếng chuông à... Dọa... Dọa chết tôi rồi hu hu hu..." "..." Một lúc lâu sau, cô gái kia mới đưa được Ninh Tịch lên một trong những căn phòng ở trên lầu. Chỉ có vài bước thôi, nhưng Ninh Tịch làm như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn vậy. Lúc đầu cô gái kia còn tưởng Ninh Tịch cố tình kéo dài thời gian, nhưng sau đó mới phát hiện trán cô không ngừng đổ mồ hôi, trông có vẻ thật sự rất sợ hãi, tuyệt đối không phải là giả bộ. Ninh Tịch thấy cô gái quay người rời đi, lập tức lo lắng đuổi theo chặn lại: "Cô đi đâu?" "Xin chờ một lát." "Thế giờ cô định bỏ tôi lại đây một mình à? Không được! Cô đừng đi! Rốt cuộc muốn tôi đợi cái gì? Cô ở đây đợi với tôi không được sao? Cô không sợ tôi lén chạy mất à?" "Nhiệm vụ của tôi chỉ tới đây thôi." Cho dù Ninh Tịch có khẩn cầu thế nào, đối phương vẫn vô tình dứt áo rời đi. "Đệch! Đợi ông đây đây giả nam xem cô còn đi dứt khoát được thế không!"
Bình luận facebook