Lục Cảnh Lễ lập tức tỏ vẻ chính nghĩa nói: "Cái gì mà chia cho nhân viên chứ, bọn họ thiếu một miếng kia sao? Cô mang về cho tôi ăn! Còn nữa, cái chương trình này ngoại trừ khách mời tham gia từng tập thì còn có khách mời cố định nữa, hay là tôi giúp cô nhận làm khách mời cố định của họ nhé! Mỗi tập đều mời cô nhé! Chỉ cần cô đem "đạo cụ" về cho tôi là được! Giao dịch này làm không?" Ninh Tịch: "..." Giang Mục Dã liếc Lục Cảnh Lễ một cái sau đó âm thầm chen vào một câu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, cái chương trình khỉ gió đó yêu cầu nam khách mời phải ăn sạch đồ ăn do nữ khách mời làm, một miếng cũng không được để thừa!" Lục Cảnh Lễ nghe vậy xoạt một tiếng đã chui ra góc tường trồng nấm: "Tại sao lại có thể có loại chương trình ẩm thực vô nhân đạo như thế chứ..." "Đúng là cực kì vô nhân đạo..." Không biết Giang Mục Dã nghĩ tới cái gì mà tái xanh cả mặt: "Cái chương trình này hoàn toàn dựa vào chỉ số nhan sắc của khách mời để kéo lượng xem! Còn đồ ăn thì... ha ha, một người so với một người làm còn kinh hơn! Đừng hỏi tại sao tôi lại biết!" "Sao mà biết?" Ninh Tịch với Lục Cảnh Lễ hai miệng đồng thanh. Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật, anh ta nhéo nhéo trán nói: "Cái chương trình này mỗi một tập đều sẽ mời một người đẹp tới làm khách mời nấu chính và mời một nghệ sỹ nam tới làm trợ thủ, tôi từng tham gia một lần." "Sau đó thì sao?" Ninh Tịch cảm thấy hứng thú. Giang Mục Dã lộ vẻ thống khổ khi nhớ lại chuyện cũ: "Chẳng phải tôi vừa mới nói sao, cái chương trình đó yêu cầu nam khách mời phải ăn hết thức ăn không được chừa lại một miếng nào, ý là dẫu cho cô gái kia làm cứt cũng phải ăn!" "Lúc ấy tôi thấy nữ khách mời khá xinh đẹp, nghĩ bụng đồ ăn cô ta làm cũng không đến nỗi nào đâu nên mới đồng ý tham gia, kết quả... "Tôi bị bắt phải ăn hết một bát thịt kho tàu mà cô ta đốt thành than, hơn nữa còn vì yêu cầu của chương trình mà phải tán dương cô ta nấu ăn ngon! Hại tôi không dám ăn thịt kho tàu cả một năm! Mấy người biết bóng ma trong lòng anh đây lớn nhường nào không?" Ninh Tịch quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: "Đáng đời!" Rõ ràng là muốn lân la với người đẹp chứ gì? Cuối cùng gặp phải báo ứng! "Sau đó tôi có trao đổi với mấy tên từng làm khách mời của chương trình này thì phát hiện một cái quy luật, cô em nào càng đẹp thì nấu ăn càng dở, hiện giờ có tên nào dám làm khách mời của chương trình này nữa đâu..." Giang Mục Dã nói tới đây thì liếc Ninh Tịch một cái, sau đó ho nhẹ nói: "Nếu như bà tham gia cái chương trình đó thì tôi có thể miễn cưỡng bớt chút thời gian quý báu của tôi làm khách mời của bọn họ hỗ trợ bà!" Lục Cảnh Lễ vừa nghe lập tức sôi máu: "Đệt! Giang Mục Dã, cậu quá âm hiểm rồi đấy! Lấy việc công làm việc tư! Tôi lấy danh nghĩa là ông chủ của cậu tuyệt đối không cho phép! Ông chủ quyết định tự mình làm khách mời!" Lục Đình Kiêu: "..." Ông chủ lớn nhất bày tỏ, cho là anh đây là chết rồi sao? ... Tố chất Ninh Tịch vốn rất tốt, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã lại "sinh long hoạt hổ". Vì thế thừa dịp cuối tuần, thời tiết lại đẹp Ninh Tịch mang bánh bao lớn với bánh bao nhỏ cùng đi xem nhà. Nhưng nửa đường lại có thêm một con kỳ đà cản mũi tên là Đường Lãng, cố sống cố chết bám vào cái tên "cố vấn an ninh" mà bám theo. Vừa đến nơi, Đường Lãng bắt đầu dè bỉu: "Cái đồ gì đây! Đầu năm nay vẫn còn có người dùng lưới sắt bảo hộ sao! Xâm nhập vào hệ thống điện một cái thì khác gì mớ sắt vụn đâu!" Ninh Tịch liếc anh ta một cái: "Vậy huynh muốn dùng cái gì?" "Đương nhiên là dùng tia hồng ngoại! Vừa đụng vào thì bắn đạn luôn! Hạ gục tại chỗ!" Ninh Tịch chỉ biết đỡ trán: "Đây là Trung Quốc! Là Trung Quốc, OK!!! Gục cái đầu huynh ý mà gục!"
Bình luận facebook