"WOA..." Toàn trường trầm mặc nửa giây, sau đó đột nhiên vang lên tiếng hò hét như thế muốn phá cả nóc nhà. Không ít người chứng kiến Trang Vinh Quang liều mạng tập luyện ra sao, cho nên lúc này thấy cậu ta thắng thì trong lòng cũng cao hứng như chính mình thắng vậy. Bất kể là bạn cũ hay bạn mới quen đều vây lại bá vai xoa đầu cậu ta. "Thằng nhóc này giỏi! Bản lĩnh lắm!" "Bịt mắt mà bắn mười phát 10 điểm! Hơn nữa mới chỉ huấn luyện có vài ngày thôi! Giỏi lắm!" "Ha ha ha ha.... bé Quang à! Tôi biết cậu làm được mà! Xem ra cái tên dụ dỗ chị gái cậu kia hôm nay phải mặc váy rồi!" "Thằng nhãi này, đúng là xem thường cậu quá rồi, hóa ra thâm tàng bất lộ ha!" Trang Vinh Quang nhìn những người bên cạnh từ không quen biết đến quen biết đều đang tán dương nói cậu ta thật giỏi, trong ngực cậu ta không hiểu sao lại có cảm giác ấm nóng xa lạ mà từ trước đến nay chưa bao giờ được cảm nhận... Cái loại cảm giác sôi trào, kích động, kiêu ngạo lại tự hào. Nó khiến cậu ta cảm thấy toàn bộ bản thân mình đều tràn đầy năng lương... Thấy ánh mắt vui mừng của cha và ông nội thì hốc mắt của cậu ta lại có chút cảm giác chua xót, đúng là... gặp quỷ! Làm sao mà cậu ta lại có thể đa sầu đa cảm như vậy chứ! Rõ ràng cậu ta sợ nhất là mệt mỏi cơ mà, cũng chán ghét bắn súng nhất trần đời mà... Thật sự... ghét sao... "Này này này! Nhóc con, bé Quang đã làm được rồi, cậu thua thế nên thực hiện cam kết đi!" "Chí phải! Chí phải! Mau thay đồ đi! Để mọi người xem xem nào! Phải chạy ba vòng quanh sân đó nha!" "Há há há... Trang tiểu thư mà thấy bộ dạng tên nhãi này mặc đồ nữ chắc chắn sẽ chán ghét hắn thôi!" "Đúng đúng đúng..." .... Cho đến khi xung quanh vang lên tiếng mọi người thúc giục, Trang Vinh Quang mới hoàn hồn hồn lại rồi lập tức hưng phấn không thôi chạy đến cạnh Ninh Tịch: "Tên thối tha! Tao đã nói rồi, trước chỉ là tao đây khinh thường mày thôi, tao đây mà đã nghiêm túc thì ai cũng phải sợ nhé! Thế nào? Đừng nói muốn trốn nợ đấy?" "Cậu quả nhiên lợi hại, tôi nguyện chịu thua! Ở đây có phòng thay đồ không?" Ninh Tịch hỏi. Trong đám người lập tức có tiếng trả lời: "Phía đối diện có đó! Cậu cứ chọn phòng nào không người mà vào là được rồi!" "Là đàn ông có gan dám cược thì phải có gan chịu thua! Mọi người ở đây đều đang nhìn đó, tên nhóc thối nhà cậu đừng hòng trốn!" "Ha ha ha ha, tên nhãi này trông cũng đẹp trai, mặc đồ nữ đảm bảo trông ẻo lả chết luôn!" .... Ninh Tịch xách quần áo đi về phía phòng thay đồ. Trang Vinh Quang "hừ" một tiếng rồi nói với Trang Khả Nhi: "Chị, lần này chị đừng có mà hy vọng gì vào cái tên kia! Tên khốn kia sao bằng em trai chị được? Ghê tởm nhất là hắn quá hèn hạ, vô liêm sỉ! Nhưng mà đến giờ em cũng không thể tài nào hiểu nổi... rốt cuộc em kết thù với tên khốn đó lúc nào chứ!" Trang Khả Nhi cố nín không cười phá ra nên không nói một câu nào. Trang Vinh Quang thấy chị gái không nói gì còn cho rằng chị mình đã hoàn toàn thất vọng với tên kia rồi. Vì vậy cậu ta càng vui vẻ hơn, thậm chí còn lấy di động chuẩn bị quay hình. Chờ lát nữa phải đem lịch sử đen tối của tên khốn kia ghi lại mới được, để tránh sau này hắn ta lại mặt dầy không giữ lời tiếp tục dây dưa với chị mình! Một lát sau, "két" một tiếng, cánh cửa mà Ninh Tịch vừa bước vào được mở ra từ phía trong. Nhất thời tất cả mọi người đều hướng ánh mắt chờ xem kịch vui về phía phòng thay đồ kia…
Bình luận facebook