Sau khi rời khỏi cửa hàng của Lục Hân Nghiên, Ninh Tịch day day huyệt thái dương đau nhức, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Sáu cửa hàng đại lý, chỉ có cửa hàng này là bị Lục Hân Nghiên chơi thành ra như thế, có đám nhân viên với quản lý như thế lại cộng thêm một bà chủ ngốc nghếch, để lâu thêm tí nữa, tuyệt đối là phải đóng cửa, may mà phát hiện ra sớm... Rầm... Đúng lúc Ninh Tịch đang mải suy nghĩ, trước mắt cô đột nhiên có một bóng người và người đó va vào người cô với một tư thế... vô cùng khó tả, tí nữa thì khiến cô ngã lăn quay. "Xin lỗi cô nương, cô không sao chứ?" Cái bóng đó lăn một vòng rồi bò dậy đưa tay ra đỡ Ninh Tịch. Ninh Tịch lắc đầu: "Không sao." "Ồ… thân thủ của cô nương rất nhanh nhẹn nha, cô đã từng luyện võ à?" Người đàn ông hứng thú đánh giá cô. Nghe thế, Ninh Tịch nhịn không nổi trợn mắt lườm anh ta một cái, luôn miệng cô nương cô nương, rốt cuộc là cái gã này là văn vật1 chui ra từ cái xó nào vậy… 1 Văn vật: đồ cổ có giá trị lịch sử văn hóa. "Ha ha, cô không sao là tốt rồi, tôi chạy trốn trước đây." Người đàn ông đó nhếch mép nhìn về phía sau, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài hước. Chạy trốn? Ninh Tịch nghiêng đầu, cau mày. Còn không đợi Ninh Tịch nói thêm gì khác, đằng sau đã vang lên những tiếng ầm ỹ, nhìn lại thì có ít nhất là hơn chục người đang chạy về phía này. "Đây… là kẻ thù của anh à?" Ninh Tịch không khỏi chép miệng, cái gã này là người gì thế không biết, nửa đêm nửa hôm còn bị mấy chục người đuổi theo đánh. "Ha!" Người đàn ông đó không để ý lắm cười nói: "Tôi không quen, chẳng qua lúc trước nhìn thấy hai người bọn họ võ công không tồi, đánh nửa ngày trời bất phân thắng bại, tôi không nhịn được đánh luôn cả hai, ai biết được bọn họ có súng, chậc chậc, tại hạ có lợi hại mấy đi nữa cũng không nhanh bằng một viên đạn nha! "Ồ… anh cũng biết bốc phét thật đấy, sao bọn họ không đánh chết anh nhỉ?" Ninh Tịch hoàn toàn bị cái tinh thần không biết xấu hổ là gì của anh chàng đánh bại, rõ ràng là đã đắc tội với người ta, bị mấy chục người đuổi đánh mà lại vẫn còn khoe khoang được. Còn nữa, người ta đang đánh với nhau vui vẻ, anh chạy đến chen chân vô làm gì? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn thì là gì? "Cô nương cáo từ, tại hạ phải đi rồi!" Anh ta đang định chạy lại bị Ninh Tịch tóm lấy. "Đi theo tôi." Nói thế rồi, Ninh Tịch túm lấy người đàn ông, cứng rắn ép anh ta chui xuống dưới gầm của một chiếc SUV gần đó. "Cô… làm cái gì thế?" Người đàn ông đần ra. Ninh Tịch cười hì hì nhìn anh ta: "Vận may của anh tốt lắm đấy, trùng hợp tôi cũng thích cái loại mặt dầy không biết xấu hổ là gì như anh." Nói thế rồi Ninh Tịch cũng lười lắm lời với anh ta nữa, đứng trước cái xe, giúp anh ta chặn tầm mắt của những người khác. Chẳng đến mười lăm phút sau, đám người kia đã ào ào đuổi đến. "Đại… đại sư huynh?" Nhìn thấy cái bản mặt liệt quen thuộc cùng với cặp kính gọng vàng, Ninh Tịch trợn to hai mắt không thể tin nổi. Người cầm đầu thế nhưng lại là Đường Dạ! Càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa là, không chỉ có Đường Dạ mà ngay cả Đường Lãng cũng có mặt! Hai người này tại sao lại ở với nhau thế này? "Tiểu sư muội, muội ở đây làm cái gì vậy?" Đường Lãng thở hổn hển hỏi. "Nhị sư huynh? Muội phải hỏi các huynh mới đúng! Hai người ở đây làm gì thế? Tại sao huynh lại ở cũng với Đại sư huynh?" Ninh Tịch chết sững, người đàn ông trốn dưới gầm xe này lẽ nào bị cả Đường Dạ và Đường Lãng truy sát? Không phải chứ? Cái gã đó rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể khiến Đường Dạ và Đường Lãng liên thủ với nhau? Á… không đúng… vừa nãy cái gã đó bảo là nhìn thấy hai người đang đánh nhau, bởi vì đánh mãi mà không phân được thắng thua, thế nên anh ta mới đánh cả hai, chẳng lẽ... hai người bị đánh vừa nãy chính là Đại sư huynh và Nhị sư huynh…
Bình luận facebook