Lão gia tử nói với giọng vô cùng nghiêm túc, mọi người trên bàn không dám ho he nửa lời. Dù cả Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều đang bất mãn vì tự dưng lại lòi ra thêm một người tới phân chia tài sản, nhưng cũng không có lời nào để nói cả. Ninh Thu Đồng cũng không phải người dễ lừa, cổ phần về tay bà ta, muốn lấy lại còn khó hơn lên trời, gay hơn là, lỡ bà ta cũng có ý muốn tranh quyền thừa kế công ty, vậy lại thành vấn đề nan giải rồi... Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều trưng ra vẻ mặt như gặp đại địch, Ninh Thiên Tâm có chút mất tập trung, trên bàn chỉ có mình Ninh Tịch là tỏ ra nhàn nhã nhất. Còn Ninh Thu Đồng thì chú ý tới phản ứng của từng người... "Được rồi, luật sư Thái, công bố di chúc đi!" Lão gia tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn lại. Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc: "Người lập di chúc: Ngài Ninh Trí Viễn, do tuổi tác đã cao, lo sợ cơ thể chẳng may gặp chuyện gì bất trắc, để tránh việc tranh giành tài sản, nên tôi lập bản di chúc này, tài sản hiện tại của tôi là như sau: 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ninh thị, quỹ tín dụng nước ngoài là..." Luật sư sau khi đọc một lượt tài sản của Ninh lão gia tử thì nói rõ tình hình phân chia: "Ba mảnh đất bất động sản ở Đế Đô, hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Ninh Tuyết Lạc!" "Gì cơ! Điên rồi à! Sao lại cho người ngoài nhiều tài sản như thế!" Ninh Diệu Bang là người đầu tiên đập bàn đứng dậy. Ông ta không thể tin nổi, Lão gia tử lại đem hơn nửa số bất động sản của mình cho một đứa cháu gái không chút máu mủ, mà khoản tiền gửi ở nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ. "Người ngoài cái gì, Tuyết Lạc là con gái Trang Linh Ngọc tôi, chú Hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không?" Trang Linh Ngọc quắc mắt nói. "Con cái cứt, cũng chỉ là bế nhầm dưới quê lên thôi, hai đứa con gái kia của tôi hôm nay không được xuất hiện ở đây, dựa vào cái gì mà người ngoài nhà các người lại được tới đây đòi phân tài sản của Ninh gia chúng tôi hả!" "Dựa vào việc nó được Trang Linh Ngọc tôi tự tay nuôi lớn đấy! Hai đứa con riêng của chú không biết là do con đàn bà ti tiện nào sinh ra, dựa vào cái gì muốn xuất hiện ở đây làm bẩn nhà Ninh gia chúng tôi?" ... Phía đối diện, Ninh Tịch vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này cô có chút thất thần.... Hơ, đã tự nhủ bao lâu rồi, cô đối với Trang Linh Ngọc mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà ta bảo vệ Ninh Tuyết Lạc, tim cô vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này... Ninh Tịch hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngoài Ninh Thu Đồng vẫn im lặng quan sát động tĩnh mọi người nãy giờ ra, không ai phát hiện sự thay đổi trên mặt Ninh Tịch cả. Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, không còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối năm ấy nữa... Trên bàn, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Bang đã cãi nhau ầm cả lên. Cuối cùng vẫn phải nhờ Ninh lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn mới khiến ba người im được: "Im hết ngay! Đúng là Tuyết Lạc không hề có quan hệ máu mủ với Ninh gia chúng ta, nhưng con người không thể vô tình như cây cỏ được, dù sao nó cũng đã là cháu gái ta hơn hai mươi năm nay, những thứ này, coi như là của hồi môn ta cho nó! Không ai được nói gì thêm nữa!" Ninh Diệu Bang đập mạnh lên bàn một cái, tức chết mất thôi.
Bình luận facebook