Trong sảnh đa năng của khách sạn Hoàng Tước. Tin tức của Tắc Linh chỉ mới được tung ra một giờ ngắn ngủi, đại sảnh rộng lớn đã chật kín hết chỗ. Phần lớn cánh truyền thông ở đây vừa nãy đều hụt mất một vố bên History, đang lúc ngồi nhà lòng đầy căm phẫn múa bút thành văn mắng History cố ý dựng truyện lừa bọn họ, thì ngay lúc đó lại có điện thoại mời tham gia họp báo của Tắc Linh. Kiểu này rất có thể có tin tức lớn, đương nhiên tất cả đều vội vàng chạy đến rồi. Cùng lúc đó, History đang sứt đầu mẻ trán vì sự mất tích bất thình lình của Hàn Kiêu cũng nhận được tin tức Tắc Linh muốn công bố "bảo vật trấn điếm". Ninh Tuyết Lạc lập tức phái người đi điều tra tình hình, sau cùng nghĩ mãi mà không vẫn yên tâm được, cô ta đành phải đích thân đi một chuyến tới Hoàng Tước xem sao. Cô ta muốn xem xem, Tắc Linh đang làm cái quỷ gì! Dù có phải làm gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể dỗ Hàn Kiêu quay về, cục diện cuối cùng phần thắng vẫn sẽ nghiêng về phía họ. Tính tình của Hàn Kiêu âm u khó đoán, cho nên dù có cuộc điện thoại vừa nãy của Đới Uy, Ninh Tuyết Lạc vẫn không từ bỏ ý định, vẫn cứ bảo Đới Uy dùng hết mọi cách để liên lạc lại với anh ta, hơn nữa còn tìm thủy quân để dẫn đường dư luận. Trên mạng, người ủng hộ của History tỏ ý rằng History tuyệt đối sẽ không cố ý dùng cách "lợi bất cập hại" này để dựng chuyện đánh bóng tên tuổi. Chắc chắn là đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó, sau khi giải quyết xong sự cố ngoài ý muốn, "bảo vật trấn điếm" nhất định sẽ xuất hiện một cách khiến mọi người kinh diễm. Đội ngũ quan hệ công chúng do một tay Kiều Vi Lan đào tạo vô cùng chuyên nghiệp, chỉ trong có một tiếng ngắn ngủi đã sắp xếp buổi họp báo một cách thỏa đáng. Sau khi cánh phóng viên đến cũng kha khá rồi, người phát ngôn của Tắc Linh, giám đốc bộ phận PR - Tạ Dật Xuyên "e hèm" một tiếng rồi bắt đầu nói: "Chúng tôi vô cùng cảm ơn các bạn phóng viên đã có mặt tại đây. Hôm nay, Tắc Linh sẽ công bố thiết kế đã ấp ủ bao lâu nay, một tuyệt tác do nhà thiết kế hàng đầu của Tắc Linh - X và Đại sư Quốc họa Tống Căng - Tống lão tiên sinh cùng nhau hợp tác hoàn thành, và sẽ trở thành "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh chúng tôi!!!" Tạ Dật Xuyên vừa dứt lời, đám phóng viên báo giới ở dưới đã ồ hết cả lên. "Tống… Căng???" "Đại sư Tống Căng? Họ đang đùa đấy à?" "Tống lão tiên sinh chẳng phải đã quy ẩn nơi thôn dã từ lâu rồi à? Lần trước tôi còn cố ý chạy đến tận nơi để phỏng vấn ông ấy, nhưng ông ấy hoàn toàn không gặp khách! Làm sao ông ấy có thể chạy đến đây để hợp tác với một công ty thời trang như Tắc Linh được? Chuyện này thật không thể tin nổi!" "Tôi nghĩ bọn họ đang khoác lác thì có!" "Chuyện này làm sao có thể khoác lác bừa bãi được?" "Chúng ta còn bị History thả bồ câu cơ mà, có chuyện gì mà không thể chứ?" ... "Xin các bạn phóng viên bình tĩnh, "bảo vật trấn điếm" của chúng tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức đây. Mà hôm nay, chúng tôi còn rất vinh dự có thể mời được Tống lão tiên sinh đích thân đến đây để giới thiệu cho chúng ta về tuyệt tác này. Cánh báo giới lập tức ngẩn tò te toàn tập. Ôi đệt! Tống lão thế nhưng lại đích thân xuất hiện? Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều bất giác thở thật nhẹ, nhìn về phía cửa của đại sảnh. Lần này Tắc Linh cũng thật lớn lối, mời bao nhiêu người thế, nhỡ lại chơi họ như History thì đừng hòng mong còn cơ hội lăn lội ở cái giới này nữa. Trong góc tối, trong mắt Ninh Tuyết Lạc xoẹt quá một tia sắc lạnh: "Tống Căng… tại sao lại có thể như thế được!" Trước đây điểm tựa lớn nhất để History công kích Tắc Linh sao chép ý tưởng của bọn họ chính là dựa vào việc cùng sử dụng những yếu tố trong Quốc họa cổ, thế mà bây giờ Tắc Linh lại mời được Tống Căng đến hợp tác? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!!! Tống Căng là người có tiền cũng không mời được, History cũng đã từng cố ý cử người đến mời, nhưng căn bản là đến một câu cũng không nói được. "Chuyện này làm sao có thể là sự thực được…"
Bình luận facebook