Không biết Thôi Chí Hào nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lộ ra chút nghi ngờ: "Nhưng mà, đạo diễn Trịnh này, có chuyện này tôi không rõ lắm, không phải là các anh tính ra mắt phim vào tháng sau à? Sao tháng này đã ra mắt trước dự kiến rồi?" "Ha ha, không biết gần đây quản lí Thôi có nghe tin Thẩm Miên sắp có phim mới không?" Trịnh Khang Đức hỏi một cách đầy ẩn ý. Thôi Chí Hào ngẫm nghĩ một hồi: "Đạo diễn Thẩm à, đương nhiên là biết rồi, tôi còn kinh ngạc một trận ấy chứ. Chả nghe thấy phong thanh gì mà anh ta đã ra phim mới rồi, hơn nữa tôi nghe nói lần này diễn viên anh ta dùng đều là người mới hết!" Trịnh Khang Đức cười cười: "Trùng hợp là chủ đề bộ phim này của đạo diễn Thẩm cũng là thanh xuân và... cũng là nữ giả nam, chính bản thân tôi cũng rất kiêng kị danh tiếng của đạo diễn Thẩm!" Hai bộ phim cùng chủ đề, người xem tất nhiên sẽ hướng về bộ phim chiếu trước hơn một chút. Mặc dù miệng Trịnh Khang Đức nói thì như vậy nhưng trong giọng nói lại chứa đầy hàm ý giễu cợt và coi rẻ. Thôi Chí Hào lập tức hiểu ý của Trịnh Khang Đức, mấy năm nay Trịnh Khang Đức luôn bị Thẩm Miên đè ép một đầu, xem chừng là muốn mượn cơ hội tốt này để áp đảo Thẩm Miên rồi! Cho dù có xuất phát từ mục đích "ai đến trước thì chiếm trước", thì Trịnh Khang Đức cũng có thể lựa chọn chiếu sớm hơn phim của Thẩm Miên một đoạn thời gian để tránh bị cướp mất khán giả. Thế nhưng, Trịnh Khang Đức lại cố tình ra phim trước Thẩm Miên hai ngày, gần như là chiếu cùng một đợt, rõ ràng là muốn cướp hết thị trường của Thẩm Miên, ra sức chèn ép anh ta! Bộ phim này của Thẩm Miên không có át chủ bài, cũng không có hậu thuẫn thì làm sao mà đấu nổi với Trịnh Khang Đức đây? Có thể dự đoán được tình thế của Thẩm Miên sẽ vô cùng bi đát. Thôi Chí Hào lắc lắc đầu nói: "Thẩm Miên quả thật là rất giỏi, cơ mà doanh thu phim mấy năm gần đây của anh ta lại không ngừng đi xuống, nếu muốn lấy lại hào quang năm nào thì đúng là không có khả năng mấy! Bây giờ lại còn tự mình đứng ra sản xuất một bộ phim độc lập như thế nữa, anh ta cho rằng mình vẫn là Thẩm Miên mười năm trước sao? Cho rằng thị trường bây giờ vẫn là thị trường năm đó? Phải nói là lần này Thẩm Miên hồ đồ thật rồi, danh tiếng gây dựng bao năm đổ sông đổ bể hết vì bộ phim này!" "Không biết là giám đốc Thôi chuẩn bị sắp xếp tỷ suất chiếu bộ phim của Thẩm Miên thế nào đây?" Trịnh Khang Đức rót một chén rượu cho Thôi Chí Hào, ra vẻ như vô tình hỏi. Thôi Chí Hào nhìn ông ta với ánh mắt "Anh hiểu mà": "Đương nhiên là nên sắp xếp thế nào thì sắp xếp như thế thôi, rạp chiếu phim của chúng tôi cũng không phải tổ chức từ thiện, mọi người đều là vì kiếm tiền thôi. Bộ phim không có doanh thu mấy thế này, cho dù là có cái danh đạo diễn của Thẩm Miên đỡ đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ chiếm khoảng 10% tỷ suất chiếu thôi…" Sau khi nói xong, hai bên lại tiếp tục uống rượu trò chuyện, cuối cùng hai bên đều ra về trong vui vẻ. Lương Bích Cầm hưng phấn mở miệng nói: "Đạo diễn Trịnh, anh thật giỏi quá đi! Tỷ suất chiếu cao như thế, chắc chắn doanh thu của chúng ta sẽ không tồi đâu!" Sau khi tung trailer phim, bởi vì danh tiếng của dàn diễn viên nên có rất nhiều fans tán dương và bày tỏ sự chờ mong. Nhưng mà cũng có không ít người mắng nội dung phim quá máu chó với não tàn nên cô ta cũng có hơi bận tâm…. "Ha ha, đương nhiên rồi! Em đừng quá đánh giá cao trình độ thường thức của người xem hiện nay. Độ tuổi người bỏ tiền vào rạp chiếu phim ngày càng nhỏ thì biết hay dở cái gì! Cũng chỉ xem cho vui thôi, còn chẳng phải là em cho bọn họ xem gì thì bọn họ xem cái đó à! Ha ha ha..." Trịnh Khang Đức ra vẻ tất cả mọi việc đã nằm trong dự tính. Lương Bích Cầm gật đầu lựa chọn tin tưởng vị đạo diễn đạo mạo của cô ta. Tất nhiên, điều khiến cô ta hả giận nhất vẫn chính là lần này Thẩm Miên nhất định xong đời rồi!
Bình luận facebook