Ngay lúcTiền Tài Tuấn sắp ngất vì tức, Vân Thâm lại đổi giọng nói: "Hừm hừm, tài chính của tôi có hạn, 100.000 vạn thì đương nhiên không được, nhưng nếu ít đi một chút thì không thành vấn đề." Vừa dứt lời thì Tiền Tài Tuấn lập tức như sống lại: "Cái này tất nhiên là dễ hiểu thôi, dễ hiểu thôi mà! Vân tổng cứ xem rồi quyết định, bao nhiêu cũng được hết!" Cái ít này chắc cũng phải được dăm ba chục nghìn vạn chứ nhỉ! Chỉ thấy, Vân Thâm nghiêng người nói với một vệ sĩ mặc áo đen mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, sau đó anh chàng vệ sĩ kia liền rời đi. Nhìn bộ dạng có vẻ như là đi lấy tiền rồi? Sau đó anh chàng vệ sĩ nhanh chóng trở về, trước khuôn mặt ngập vẻ chờ mong của Tiền Tài Tuấn, anh chàng vô cảm đưa tay về phía lão ta. Tiền Tài Tuấn hấp tấp giơ hai tay ra… Một giây sau. Một đồng tiền xu màu bạc rơi xuống lòng bàn tay mập mạp của Tiền Tài Tuấn… Tất cả mọi người, kể cả Tiền Tài Tuấn lại lần nữa ngẩn tò te. Một... một đồng tiền! Bọn họ hoa mắt rồi sao? "Ặc, một đồng? Đó là một đồng à? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?" "Không đâu… Đúng vậy đấy, đúng là một đồng!" "Woa! Vị Vân tổng này quả thật... Hoàn toàn không thể đoán được một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện gì!" "Không phải là vị Vân tổng này có thù oán gì với Tiền Tài Tuấn đó chứ?" "Ai mà biết được! Nhưng chắc là như thế rồi!" "Đáng đời, đây không phải là lần đầu tiên lão già Tiền Tài Tuấn này gây phiền phức cho cô gái này đâu. Lần trước, trong một buổi từ thiện, ông ta còn lấy một đồng tiền ra nhục nhã cô ấy nữa… Lần này coi như gặp báo ứng rồi!" "Ặc, nghe lời này của anh, sao tôi cảm thấy hình như giữa Vân tổng và cô gái này có gì đó thì phải?" ... Sau khi đồng một tệ rơi vào lòng bàn tay Tiền Tài Tuấn thì "rầm" một tiếng, ông ta ngã ngửa ra sau. Lần này, quả thật là đã chết ngất vì tức rồi... Tình hình Ninh Tuyết Lạc cũng không khá khẩm hơn là bao. Quản lí khách sạn luống cuống tìm mấy nhân viên phục vụ đưa Tiền Tài Tuấn ra ngoài. Cơ mà lúc đối mặt với Vân Thâm thì một cái rắm anh ta cũng chẳng dám đánh, lại còn phải dè dặt nói: "Khiến ngài hoảng sợ rồi! Thật có lỗi quá!" Thấy mọi chuyện phát triển đến trình độ này và những tiếng bàn tán đoán mò về cô và Vân Thâm càng lúc càng nhiều, Ninh Tịch cảm thấy đầu mình như to ra mấy lần nên vội nhân cơ hội Tiền Tài Tuấn ngất xỉu để thoát thân. Lúc này, Ninh Diệu Hoa ngồi trong góc xem lâu như thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kích động bước ra nói: "Cảm ơn Vân tổng trượng nghĩa, giải vây cho con gái tôi!" Ninh Diệu Hoa vừa nói vừa móc một tấm danh thiếp ra: "Vân tổng, tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Ninh Thị - Ninh Diệu Hoa, lúc trước chúng tôi cũng đã gửi một dự án xin đầu tư qua quý công ty, không biết Vân tổng có ấn tượng gì không?" Mặc kệ lý do Vân Thâm ra tay là gì, nhưng đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Vừa rồi bên cạnh cậu ta nhiều người như thế, ông ta chẳng có cơ hội để chen vào. Ninh Tịch thấy Ninh Diệu Hoa vừa rồi trông thấy cô bị nhục nhã mà chẳng thèm ra mặt, bây giờ lại hộc tốc chạy tới đây đưa danh thiếp thì đôi mắt tối hẳn. Vân Thâm liếc mắt qua nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy tấm danh thiếp của Ninh Diệu Hoa nói: "Quốc tế Ninh thị à, có một chút ấn tượng." Ninh Diệu Hoa lập tức vui mừng vô cùng, sau đó thao thao bất tuyệt về nội dung cụ thể: "Không ngờ là Vân tổng lại nhớ rõ như vậy! Dù Quốc tế Ninh Thị chúng tôi không phải là số một số hai trong Đế Đô nhưng cũng được coi như là lâu đời, hơn nữa mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Tô vẫn rất mật thiết, ngoài ra chúng tôi…"
Bình luận facebook