Bà chị ngốc này… Ninh Tịch thực sự không biết nói gì cho phải. Chị ấy sợ người ta khó xử, chẳng lẽ chị ấy không thử nghĩ đến bản thân chị ấy sao? Một mình đối diện với nỗi kinh hoàng khi chưa chồng mà chửa cùng với nỗi đau khổ khi phải quyết định bỏ đứa bé đi… Nhưng mà, năm đó chẳng phải cô cũng ngốc nghếch như thế sao, cô quả thật không có tư cách gì để nói Ninh Thiên Tâm cả. Chuyện như thế này thì chẳng ai có thể giúp được cả, chỉ đành để Ninh Thiên Tâm tự mình nghĩ thông, tự mình thoát ra mà thôi. Thực ra thì việc Ninh Thiên Tâm muốn bỏ đứa bé này đi làm Ninh Tịch nhẹ nhõm hơn không biết bao nhiêu, làm một bà mẹ đơn thân thực sự không dễ dàng một chút nào. Tuy rằng không biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai, nhưng qua những gì Ninh Thiên Tâm kể lại thì rõ ràng đây không phải là một người đàn ông đáng giá để phó thác. "Chắn chắn rồi chứ?" Ninh Tịch hỏi. Ninh Thiên Tâm hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Rồi!" Ninh Tịch dang rộng hai tay ôm lấy Ninh Thiên Tâm: "Em ủng hộ quyết định này của chị. Que thử thai cũng không chính xác hoàn toàn. Bây giờ, việc đầu tiên chị phải làm đó chính là ngày mai lập tức đến bệnh viện khám cho thật kỹ, xác định xem có phải thực sự là mang thai thật hay không, ngày mai em đi cùng với chị!" "Cám ơn em, Tiểu Tịch…" "Chị còn khách khí thế với em làm gì! Nếu như chị thực sự muốn cảm ơn em, không bằng nói cho em cái tên khốn kia rốt cuộc là ai. Bây giờ em đang tức phát điên đây này, không đập cho cái gã một trận thì em bức bối muốn chết luôn rồi đây này!" Ninh Tịch vừa xắn tay áo vừa nói. Ninh Thiên Tâm bị cô chọc cho bật cười: "Ninh Tịch, đừng quậy nữa, người đó... anh ấy… cũng có chút thế lực ở Đế Đô. Chị biết tính em nóng nên mới không muốn để em trong cơn kích động mà làm ra chuyện gì không cứu chữa được, chị sợ sẽ liên lụy đến em. Hơn nữa, chuyện này cũng không cần thiết, chị thích anh ấy nhiều năm như vậy rồi, tất cả đều do chị cam tâm tình nguyện, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi…" Ninh Tịch cũng hết cách, cúi đầu ủ rũ, mặt đầy vẻ thất vọng: "Được rồi, được rồi, hôm nào đấy chị thay đổi ý định, muốn đập cho hắn một trận nhất định phải bảo em đầu tiên đấy!" ... Tối nay, Ninh Tịch không nỡ để Ninh Thiên Tâm ở một mình nên ở lại đây với chị ấy. Đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên rung lên bần bật. Nhìn thấy tên của Lục Đình Kiêu hiện trên màn hình, Ninh Tịch lập tức bò dậy: "Alo?" Lục Đình Kiêu: "Em đang ở đâu đấy?" Ninh Tịch: "Em đang ở chỗ của chị Thiên Tâm! Anh xong việc chưa?" Lục Đình Kiêu: "Vừa mới xong, em có ổn không?" Ninh Tịch ngẩn ra: "Hả… anh biết rồi à…" Mấy ngày hôm nay, Lục Đình Kiêu nếu không phải bay đi khắp nơi thì cũng đi họp, đi thị sát khắp chốn. Anh bận đến mức tối tăm mặt mày nên cô cũng không định nói những chuyện phiền lòng này với anh nhưng không ngờ anh đều biết hết. "Anh không cần lo cho em đâu, thực ra cũng chẳng có việc gì cả, vừa hay cũng nhân cơ hội này giải quyết luôn số cổ phần trong tay. Em đã thuận lợi chuyển hết số cổ phần đó sang cho cô rồi. Em ở chỗ của chị Thiên Tâm giờ này là vì… vì chị ấy xảy ra chút chuyện, có khả năng em phải ở bên cạnh chị ấy một khoảng thời gian!" Ninh Tịch nói rồi nhíu mày lại: "Hôm nay, việc cái tên kia xuất hiện… có phải anh cũng biết rồi không?" Lục Đình Kiêu: "Ừm." "Thực ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, công ty của anh dạo gần đây hình như rất bất ổn, có phải là vì…" Ninh Tịch vẫn lo lắng cái tên điên đó vì cô mà làm gì đó với Lục Đình Kiêu. "Mở cửa đi." Lục Đình Kiêu đột nhiên nói. "Hả?" Ninh Tịch ngẩn ra một lát: "Anh… anh đến đây đó hả?" Lục Đình Kiêu: "Ừ." Ninh Tịch chẳng kịp nghĩ gì nữa mà lập tức nhón chân đi ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra, thấy Ninh Thiên Tâm đã ngủ say vì mệt mỏi mới khẽ khàng đi ra cửa.
Bình luận facebook