"Con về rồi đây..." Mạc Lăng Thiên không cam tâm tình nguyện đẩy cửa bước vào phòng khách. Thấy giữa trưa mà bố mẹ với dì còn bày ra tư thế thẩm vấn phạm nhân ngay giữa nhà, Mạc Lăng Thiên không khỏi thấy khó hiểu: "Con nói mọi người này, có thể bình tĩnh một chút được không! Có phải lại có cô gái nào chạy tới bảo mang thai với con bắt con phụ trách không?" Mạc Lăng Thiên vừa đặt mông xuống sofa: "Xin lỗi chứ gen di truyền của ông đây dễ lấy đến thế sao? Mơ đi nhé!" Mạc gia ba đời đơn truyền (chỉ có một con), người trong giới ai ai cũng biết hai ông bà họ Mạc sốt ruột cầu cháu, nên trước đây có không ít cô gái có ý muốn đục nước béo cò, tiếc là cuối cùng đều được xác nhận là giả. Về phương diện này Mạc Lăng Thiên quả thật rất cẩn thận, cho nên vẫn rất có tự tin đối với chuyện này. Mạc Kiến Chương đạp cho anh ta một cái: "Thằng khốn nạn này, mày quỳ xuống cho tao! Lần này là dì mày vô tình phát hiện chứ không phải người ta tìm tới cửa, mày còn oan à?" Mạc Lăng Thiên sớm đã quen với dáng vẻ này nên cũng rất phối hợp, từ từ quỳ xuống: "Dì, dì nói đi, cô gái đó tên họ là gì, dì bảo cô ta tới đây đối chất với con!" "Vì mày mà dì đã phải làm trái với lương tâm nghề nghiệp rồi, giờ mày còn bảo dì tiết lộ đời tư của bệnh nhân? Còn muốn đối chất với người ta á! Nghĩ hay nhỉ! Con gái nhà người ta đã tới hẳn chỗ dì mày phá thai rồi! Làm gì có cô gái tốt nào lại ham hố đối chất với loại đàn ông bạc bẽo không chịu trách nhiệm như mày! Nếu không phải vì mày, dì nhất định sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân bảo cô ấy phá đi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới rồi đấy!" Khang Thục Huệ lập tức kéo lấy tay Khang Uyển Như: "Không được, không được! Uyển Như, em đừng có giận thằng nhãi này! Lần này thật sự phải cảm ơn em nhiều lắm!" Mạc Lăng Thiên miết miết mi tâm: "Rốt cuộc là chuyện gì, dù có chết cũng phải cho con chết được rõ ràng chứ? Con thật sự không có ra ngoài làm bậy mà!" Hai ông bà vừa nghe anh ta nói không có ra ngoài làm bậy liền nổi điên lên, trừng mắt lườm anh ta, sau đó bảo Khang Uyển Như kể lại chuyện đã xảy ra thêm lần nữa. Nghe dì mình nói xong, vẻ mặt uể oải của Mạc Lăng Thiên từ từ trở nên nghiêm trọng, hai tay đỡ trán, như thể đang cố gắng hết sức để nghĩ tới chuyện gì đó... "Lăng Thiên, có phải mày nhớ ra chuyện gì rồi không?" Khang Thục Huệ vội hỏi. Thời gian từng chút qua đi, cả phòng khách lặng im như tờ, không ai dám ho he tiếng nào... Lúc Mạc Lăng Thiên ngẩng đầu lên, sự bình tĩnh trên gương mặt của anh ta như thể chỉ cần chạm vào là vỡ nát, dưới sự bình tĩnh ấy là sự bất an và hoảng loạn cực độ, anh ta nhìn Khang Uyển Như chậm rãi hỏi: "Dì, trong tên của cô gái đó... có phải là..." Mạc Lăng Thiên hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp: "Có phải có một chữ giống tên của con đúng không?" Khang Uyển Như nghĩ một hồi, sau đó liền gật đầu: "Đúng đúng đúng! Tên của hai đứa có một chữ giống nhau! Đó là chữ "Thiên"!" Mạc Lăng Thiên... Ninh Thiên Tâm... Trong phút chốc, sự bình tĩnh trên mặt Mạc Lăng Thiên hoàn toàn vỡ vụn... Không ai hiểu con bằng cha, Mạc Kiến Chương tối sầm mặt lại nói: "Sao nào, nhớ ra rồi? Đứa bé trong bụng cô gái đó có phải là của mày không?" Mạc Lăng Thiên vuốt mặt rồi lập tức đứng bật dậy, không nói hai lời tông cửa xông ra ngoài... "Lăng Thiên! Lăng Thiên! Mày đi đâu đấy!" Khang Thục Huệ tức tốc đuổi theo nhưng Mạc Lăng Thiên sớm đã chạy như điên lao đi, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Khang Uyển Như "chậc" một tiếng: "Không phải hỏi nữa, trông phản ứng thế này chắc chắn là đúng rồi."
Bình luận facebook